Chương 140: Thiên Vân Luyện
Chương 140: Thiên Vân Luyện
Lúc này, tất cả tu sĩ được dịch chuyển đến sau khi nhìn thấy thông báo trên màn hình lớn thì đều lặng lẽ tìm một nơi tĩnh tâm dưỡng thần.
Từ Cương lấy ra hai tấm đệm lót bảo khí, tìm một nơi rộng rãi ngồi xuống.
“Đại ca, ta nhìn thoáng qua thấy có không dưới mười vạn tu sĩ, ngươi nói yêu tộc bên phía Tượng Châu có phải sắp trấn áp không được rồi không?”
“Ta nhận được tin tức từ tổ chức tình báo, lần này chỉ có hơn mười vị tôn giả được tông môn đẳng cấp phái đi.”
“Nếu lần này chúng ta đến Thịnh Linh Châu trừ yêu, đại ca ngươi cứ đi theo ta.”
“Về lực sát thương của đạo pháp thần thông thì ngươi lợi hại.”
“Nhưng về kỹ năng chạy trốn, mười tên như ngươi cũng không bằng ta.” Từ Nguyệt Tiên truyền với Từ Cương.
“Ừm, đến lúc đó tất cả đều nghe ngươi chỉ huy.” Từ Cương gật đầu nói, lúc đến sư phụ đã căn dặn, khi lên chiến trường đều phải nghe theo tiểu muội.
Đúng lúc này, Từ Nguyệt Tiên đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một thiếu niên Trúc Cơ kỳ, hắn đứng đó một mình trông rất buồn tẻ, vẻ mặt cũng có chút hoảng loạn, giống như một đóa hoa nhỏ vừa mới ra khỏi phòng ấm.
“Cậu nhóc, nhìn ngươi vẫn chưa đến hai mươi tuổi, cảnh giới Trúc Cơ kỳ mà đã qua đây rồi, ngươi là luyện đan sư hay là luyện khí sư.” Từ Nguyệt Tiên nói, Trúc Cơ kỳ ở đây chỉ có loại khác, không phải luyện đan thì chính là luyện khí.
Lúc này, thiếu niên nghe thấy có người gọi mình, ngó đầu ra nhìn thì thấy đó là Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên, bỗng chốc giống như tìm được đội của mình, hắn vội vàng chạy đến chỗ hai người ngồi.
“Hai vị tiền bối, tại hạ là đệ tử ngoại môn của Thiên Khí tông, lần này vì điểm tích lũy của hội trưởng lão đã mở một luyện khí phường ở đại doanh.”
Lúc đầu thiếu niên có hơi căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt thân thiện của hai người, hắn mới yên tâ,.
“Là đệ tử Thiên Khí Tông?”
“Công, Tượng, Sư, Linh, Khí, ngươi là đệ tử ở cấp nào.” Từ Nguyệt Tiên hứng thú nói, những thứ đó là luyện khí tông sư trước đây ở Thiên Khí Tông phân chia ra, nghe nói đệ tử cấp “Sư” trở lên đều có tiềm năng trở thành luyện khí tông sư.
Từ Nguyệt Tiên bôn ba trong giới tu tiên nhiều năm như vậy, đã từng tiếp xúc với đệ tử của các môn phái đẳng cấp, nhưng vẫn chưa từng gặp đệ tử của Thiên Khí Tông, chỉ nghe mấy lời đồn truyền trong tông môn.
“Vãn bối là Vân Luyện, đệ tử cấp “Linh” trong tông môn.” Thiếu niên thành thật đáp.
“Vân Luyện, tên hay lắm, đệ tử cấp “Linh” như ngươi chạy đến Thịnh Linh Châu, trưởng bối trong nhà không lo lắng sao.” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi, trong Thiên Khí Tông, đệ tử cấp “Sư” trở lên đều được xem như linh bảo.
“Một là kinh nghiệm trong giới tu tiên, hai là muốn kiếm điểm tích lũy để đổi một món linh tài dị bảo mà hội trưởng lão mới có.”
“Hai vị tiền bối lên tiền tuyến trừ yêu trước đi, sau đó nếu cần bảo khí định chế hoặc sửa chữa hay luyện chế bảo khí mới thì đều có thể tìm vãn bối.”
“Vãn bối có thể lấy rẻ hơn cho hai vị tiền bối.”
Nói đến luyện khí, thiếu niên dường như lấy lại được một chút tự tin. Đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài tông môn, lúc ra bên ngoài sư phụ hắn đã căn dặn, ngoại trừ dùng con mắt để nhìn thế giới này, còn phải kết giao với mấy vị tu sĩ có tiền đồ, tương lai có thể hộ đạo bảo hàng.
Sư phụ nói đây là bước đầu tiên cần phải đi của một luyện khí sư, còn về vấn đề an toàn, ai mà không mang ý đồ với luyện khí sư, cùng lắm bị lừa toàn bộ của cải hoặc tình cảm, nhưng dám động đến đệ tử của Thiên Khí Tông, bất luận là trốn đến nơi nào, đều sẽ bị bắt về hưởng thụ món ăn địa ngục.
Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên nhìn nhau, thứ này khiến họ nhớ đến chiếc nhẫn không gian mà Từ Phàm đã đưa cho bọn họ trước khi rời đi, cũng không sợ sẽ thiếu bảo khí hay linh dược.
Lúc này, Từ Nguyệt Tiên tháo vòng tay ngũ linh châu trên tay mình xuống.
“Vân Liên, ngươi xem luyện khí sư có thể luyện chế được bảo khí này có thể sếp vào cấp độ nào ở tông môn các ngươi.” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi, nàng vẫn luôn tò mò về cấp độ luyện khí sư của sư phụ mình.
Cho nên, hôm nay tình cờ gặp được một luyện khí sư có tu vi như Từ Phàm mới muốn hỏi một chút.
Thiên Vân Luyện cẩn thận lấy ngũ linh châu từ tay Từ Nguyệt Tiên, vẻ mặt tràn đầy tự tin bắt đầu xem, hắn rất có lòng tin đáng ngưỡng mộ đối với pháp bảo.
Tự tin nhìn nó, hắn có tự tin ma khí.
Sau khi cầm lấy ngũ linh châu, bàn tay của Thiên Vân Luyện tỏa ra linh quang, phù văn trên ngũ linh châu hiện ra.
Chỉ thấy mười lăn hạt ngũ hành linh châu khắc đầy phù văn chằng chịt, đạo vận nhất thể, dường như là linh vật vốn nên có ở trên thế giới này.
“Phù văn này ...” Thiên Vân Luyện chìm trong kinh ngạc.
Nhìn thấy thiếu niên đó vẫn giữ im lặng, Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên cũng không thúc giục.
Sau một canh giờ, Thiên Vân Luyện chậm rãi ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây chính là bảo khí mà sư phụ noi chỉ còn thiếu một bước nữa là hoàn hảo sao?”
“Loại bảo khí này, nếu ở trong hoàn cảnh đặc biệt đó, nói không chừng cũng có thể thăng cấp thành đạo khí.”
“Hai vị tiền bối, hay là lấy tác phẩm của tiền bối luyện khí tông sư ra để kiểm tra hiệu quả của vãn bối.”
“Vị luyện khí tiền bối này ở trong môn phái bọn ta sẽ có thân phận trưởng lão.” Thiên Vân Luyện nói.
Vị tiền bối luyện khí này rất có thể còn lợi hại hơn cả sư phụ tôi, Thiên Vân Luyện không có nói câu này ra.
Thiên Vân Luyện cẩn thận trả lại ngũ linh châu cho Từ Nguyệt Tiên.
“Hai vị tiền bối có biết thân phận của vị tiền bối luyện khí này không? Nếu có thể, nếu có thể, vãn bối muốn đến thăm hỏi một tiếng.” Thiên Vân Luyện cúi đầu nói.
“Ha ha, có cơ hội ta sẽ hỏi giùm ngươi.” Từ Nguyệt Tiên mỉm cười nói, nàng không ngờ sư phụ mình lại lợi hại như thế.
Đúng lúc này, một giọng nói kinh ngạc truyền đến.
“Đạo hữu Trương Hàn, không ngờ ngươi thật sự đến đây.”
Một tu sĩ mặc đạo bào của Thiên Linh Tông đi tới, ánh mắt nóng rực, phía sau còn có hơn mười tu sĩ tiểu đệ đi theo.
“Đại ca, người này là ai, không có suy nghĩ gì quá đáng với ngươi chứ?” Từ Nguyệt Tiên thấy ánh mắt nóng rực của Cơ Mộ Hoa, truyền âm nói.
“Chỉ là một người bạn cùng tư tưởng đạo pháp với ta.” Từ Cương nói, hắn cũng bị ánh mắt của Cơ Mộ Hoa làm cho cảm thấy kỳ lạ.
“Ồ, vậy đại ca chú ý một chút, khi ở một mình cùng hắn thì cách xa hắn ra.” Từ Nguyệt Tiên truyền âm nói.
Từ Cương gật đầu.
“Có thể gặp được Cơ đạo hữu ở đây đúng là vinh hạnh cả đời, xem ra những ngày chiến đấu ở Thịnh Linh Châu sau này không cần phải quá cực khổ.”
Nhìn thấy Cơ Mộ Hoa, Từ Cương cũng rất vui mừng, không ngờ hai người lại gặp lại nhau sớm như vậy.
Lúc này, Cơ Mộ Hoa đã dẫn đầu một nhóm người ngồi xung quanh, tạo thành một đội tạm thời.
Cùng lúc đó, một số tu sĩ tán nhân đến trừ yêu bắt đầu dần dần hợp thành một đoàn thể, các tu sĩ dưới Hợp Thể Kỳ đơn đả độc đấu trên chiến trường Thịnh Linh Châu đúng là tìm chết mà.
Mọi người đang trò chuyện, khi phát hiện còn có một đệ tử Thiên Khí Tông, Thiên Vân Luyện bỗng chốc trở thành người được mọi người yêu thích nhất trong nhóm tạm thời này.
“Yên lặng, Bàn Linh tôn giả bên dưới đang truyền đạo.”
Bỗng chốc, toàn bộ tu sĩ trong Long Tiên Cung đều yên lặng, đồng thời bắt đầu điều chỉnh lại trạng thái của mình, chờ đón buổi truyền đạo tiếp theo.
...
Bên ngoài Phi Vũ giới, một chiếc phi thuyền khổng lồ đang ẩn nấp bên ngoài phạm vi.
Ở phía xa, từng luồng ánh sáng vụt qua vụt lại từ hai bên Yêu Linh giới và Phi Vũ giới.
Bên trong chiếc phi thuyền khổng lồ, một vị tôn giả Đại Thừa Kỳ cung kính cúi đầu trước một thiếu niên áo trắng nói: “Tôn thượng, chúng ta vẫn phải đợi sao?”
“Chờ đã, thời cơ vẫn chưa tới.”
“Bây giờ cũng đã có chiến hạm của Yêu tộc đang lăm le dòm ngó chúng ta.”
“Nếu không nắm được thời cơ chuẩn xác, dẫn đến tàu vũ trụ bị tổn hại, nỗ lực mấy vạn năm của nhân tộc chúng ta coi như đổ sông đổ bể.” Thiếu niên nói.
Trong tay thiếu niên dường như có một vũ trụ thu nhỏ, Linh Vũ giới chính là trung tâm của vũ trụ thu nhỏ, phi thuyền to lớn đó nằm bên ngoài Linh Vũ giới chẳng khác gì một hạt bụi, nhưng cách đó không xa, có một một chiếc phi thuyền hình rắn đang chờ đợi thời cơ.
“Trước khi ta phi thăng, phải cho hai giới thống nhất.”
“Yêu tộc, ta sẽ cắt một ngón tay của ngươi trước.”
Thiếu niên nhìn con thuyền hình rắn trong vũ trụ thu nhỏ trên tay, mỉm cười nói.
...
Trên hồ nước khổng lồ dài mười vạn dặm, Từ Phàm nhìn thấy tin tức được gửi đến từ pháp bảo truyền tin trong tay, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
“Trông tình hình này, Yêu tộc bên Thịnh Linh Châu cũng không quá ồ ạt, sao phải cần nhiều tu sĩ như thế.”
“Lẽ nào muốn diệt sạch một hơi luôn sao?” Từ Phàm vừa xem tin tức vừa nói, sau đó cảm thấy quá đau đầu liền xua tay biến mất giới diện tin tức.
Lúc này, Lý Tinh Từ ôm một con chồn đen đáp xuống trên mai rùa chỗ Tử Phàm đang đứng.
“Bảo ngươi làm bí cảnh phó bản ngươi đã làm xong chưa.” Từ Phàm nói, nhìn Lý Tinh Từ đang ôm con chồn đen.
Ban đầu hắn một tìm một con husky ở bên cạnh Lý Tinh Từ, dùng khí tức sa điêu để chữa lành sự u uất của đồ đệ này, nếu có thể trở thành sa điêu thì càng tốt.
Tiếc là trong giới tu tiên không có loài vật này, cho nên Từ Phàm chỉ đành làm tạm con chồn đen này cho Lý Tinh Từ.
“Theo lời dặn của sư phụ, đều đã thiết lập xong phần thưởng và huyễn cảnh rồi.”
“Nguyên Anh Kỳ trở lên đều bố trí huyễn cảnh theo kịch bản của sư phụ.” Lý Tinh Từ nói, hắn không biết từ đâu mà Từ Phàm có những ý tưởng tuyệt vời tạo ra những thứ thú vị như thế.
Lúc này, trước mặt Từ Phàm hiện ra một cái màn hình, bên trên là hình ảnh đệ tử số một của Ẩn Linh Môn đang tham gia thử luyện.
“Lại là nữ đệ tử, nàng tên là Tư Nhược Vũ, trước mắt vẫn là Luyện Khí tầng thứ nhất, có thiên phú chỉ huy chiến đấu, công pháp tu luyện hiện tại là “Ngũ Hành Quyết”.” Từ Phàm giới thiệu, vị đệ tử này là một trong những đệ tử mà hắn khá là quan tâm đến, tài năng chỉ huy chiến đấu vượt trội đó ngay cả Từ Phàm cũng phải khen ngợi.
Đệ tử này nếu sống ở thế tục, chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ trở thành một nữ nguyên soái tiếng tăm hiển hách.
“Đây là khiêu chiến vô hạn hàng loạt.” Lý Tinh Từ nói, đúng, rất quen thuộc với huyễn cảnh mà hắn thiết kế.
“Ngươi thiết lập phần thưởng như thế nào?” Từ Phàm hỏi.
“Đối với yêu thú cùng cấp, giết một con thưởng một linh thạch, phần thưởng cuối cùng hàng tháng duy trì thứ hạng cao nhất là một vạn linh thạch, phần thưởng còn lại sẽ phát đến hạng mười, thấp nhất là một ngàn linh thạch.” Lý Tinh Từ nói.
“Rất hợp lý, bây giờ chúng ta đánh cược đệ tử này có thể giết được bao nhiêu yêu thú cùng cấp.” Từ Phàm cười nói.
“Nếu ngươi thắng, ta cho phép ngươi tiếp tục luân hồi tu hành sau năm năm, nếu như ta thắng, thời hạn này sẽ kéo dài mười năm.” Từ Phàm nói tiếp.
“Được, ta cá đệ tử đó kiên trì đến một trăm con.” Lý Tinh Từ cười nói.
“Vậy ta cá là ba trăm bốn mươi con.”
Lúc này, Tư Nhược Vũ đã đọc xong quy tắc thử luyện của phó bản.
“Thú vị, với ưu thế của ta, nhất định sẽ giành được hạng nhất.”
Sau khi Tư Nhược Vũ nói xong, phía sau hắn xuất hiện một trại lính con rối, trong đó xuất hiện năm con rỗi cự thuẫn, năm con rối trường thương, năm con rối cung tiễn thủ.