Chương 139: Long Tiên Cung
Chương 139: Long Tiên Cung
Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên biến mất ở phía chân trời, Từ Phàm nói với Lý Tinh Từ: “Khoảng thời gian này ngươi cứ chờ ở tông môn đi, ta đã bảo Bàng Phúc mua rất nhiều trứng yêu thú.”
“Ở nhà theo ta học Ngự Thú Chi Đạo.” Từ Phàm nói.
“Được.” Lý Tinh Từ không từ chối, từ nhỏ hắn chưa từng làm trái lại những gì Từ Phàm nói.
Từ Phàm dẫn theo những người đến tiễn, chậm rãi đi dạo trong khu vườn trước ngọn núi chính.
“Huyền Đạo, ngươi đã học được giáo lý cơ bản của môn phái chưa?” Từ Phàm nhìn thiếu niên bên cạnh vẫn luôn im lặng nãy giờ, hắn nói.
“Một tháng trước đồ nhi đã học xong hết rồi, trước mắt đang học “Ngũ Hành Quyết”.” Lý Huyền Đạo hành lễ nói, trong lòng tự nhắc nhở bản thân, sau khi kí ức thức tỉnh thì chính là bắt đầu cuộc đời diễn xuất, nhất định phải hoàn toàn nhập vai vào vai diễn này.
““Ngũ Hành Quyết” có chỗ nào không hiểu?” Từ Phàm hỏi, hắn không để Bồ Đào quan tâm Lý Huyền Đạo quá nhiều, chỉ làm một đệ tử bình thường là được.
“Không có, đệ tử đã xem qua công pháp của những tông môn khác, “Ngũ Hành Quyết” là công pháp trúc cơ đắc đạo thành tiên tốt nhất.” Lý Huyền Đạo nói, hắn biết mình đang diễn vai một đệ tử có tư chất thông minh, tài năng nên thể hiện thì cũng phải thể hiện ra một chút.
Nhưng không thể không nói, “Ngũ Hành Quyết” là ổn định nhất trong các công pháp trúc cơ mà hắn từng thấy trong quá trình tu hành chuyển thế của mình, chỉ cần tu luyện theo từng bước, linh lực đuổi kịp, dường như đều có thể đạt đến giới hạn tư chất của bản thân.
Yêu cầu trình độ thấp, dễ tu luyện, nút thắt nhỏ, tỉ suất cho phép mắc lỗi cao, trong quá trình bất luận là tu luyện công pháp gì, đều không loại trừ những phản ứng lạ.
Vì vậy, Lý Huyền Đạo đã quyết định ghi nhớ thật kỹ bộ môn công pháp này, lần sau còn dùng đến công pháp tu luyện trúc cơ.
Trong khi mọi người dạo trong vườn thưởng ngoạn phong cảnh, thì Từ Phàm hỏi Lý Huyền Đạo một số kiến thức cho việc tu tiên, Lý Huyền Đạo đều đưa ra đáp án chuẩn xác.
Nét mặt Từ Phàm càng lúc càng tỏ vẻ hài lòng, sau đó đưa phiên bản Ngũ Hành Quyết kỳ Trúc Cơ cuối cùng cho Lý Huyền Đạo.
Sau khi kiểm tra Lý Huyền Đạo, Từ Phàm trực tiếp gọi phi thuyền chuyên dùng cho các đệ tử luyện khí cấp thấp di chuyển trên không trung, bảo Lý Huyền Đạo tự về một mình.
“Sư phụ, có đáp án rồi sao?” Sau khi Lý Huyền Đạo rời đi, Lý Tinh Từ lập tức hỏi.
“Chuyển thế vẫn là chuyển thế chi thân, chỉ là không biết có phải là đại năng của thế giới này hay không.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ nhìn ra sơ hở rồi.” Lý Tinh Từ nghi ngờ nói, cuộc đối đáp vừa rồi của Từ Phàm và Lý Huyền Đạo không có khuyết điểm gì cả.
“Đúng vậy, những kiến thức về công pháp và tu tiên của hắn đều nói rất chuẩn xác, hơn nữa còn toàn diện hơn ta nghĩ.”
“Nhưng có một điểm ngươi có phát hiện ra không, những kiến thức đó của hắn quá toàn diện, quá hoàn mỹ, đây mới chính là vấn đề lớn nhất.” Từ Phàm nói.
Lý Tinh Từ gật đầu, cho thấy hắn đã hiểu.
“Đừng quản hắn, cứ thả hắn ở trong tông môn đi.”
“Đến lúc cần đi tự nhiên sẽ đi.” Từ Phàm nhìn linh thuyền trên bầu trời phía xa, có phải là thiên mệnh chi nhân hay không thì hắn không chắc, dù sao cũng không phải xuyên không từ trái đất đến.
“Không nói mấy thứ này nữa, tới chơi cờ với ta chút đi.”
Hai người vừa đến một đình nghỉ mát, trong đình có một bàn cờ bằng đá.
“Sư phụ, cờ năm quân thật sự không thích hợp với phong cách của ngươi.” Lý Tinh Từ bất lực nói, từ sau khi Ẩn Linh Môn ổn định, cách mấy ngày đều bị Từ Phàm kéo đi chơi cờ suốt nửa ngày.
“Chơi cờ năm quân ngươi cũng không thắng nổi ta, mau tới đi, khi nào ta thắng rồi, chúng ta đổi cái khác.” Từ Phàm cười nói.
“...”
Ngươi tưởng ta không biết mỗi khi đến thế cục bất lợi, ngươi đều gọi Bồ Đào ra giúp ngươi thay đổi cục diện sao.
Nhưng đồ đệ làm sao có thể lách qua sư phụ được, Lý Tinh Từ ngoan ngoãn ngồi đối diện với Từ Phàm.
Sau vài ván đấu, tâm trí của Lý Tinh Từ càng không thể theo kịp.
Bởi vì bàn cờ năm quân mà họ chơi vô cùng lớn, cho nên càng về phía sau đánh cờ càng mệt.
Lúc này, trên bầu trời truyền đế một tiếng vang, một con rối hộ sơn Nguyên Anh kỳ xách theo hai cơn linh lộc một lớn một nhỏ đi đến trước mặt Từ Phàm.
“Tình huống đặc biệt, cần chủ nhân phán quyết, hai con thụy thú này lẻn xông vào đại trận hộ môn.” Điện tử âm của Bồ Đào vang lên.
“Được, ta biết rồi.”
Con rối hộ sơn rút lui, Từ Phàm nhìn hai con hươu đang tìm đường chết.
“Đây là con hươu đực mà ngươi bắt về sao, hay là một con thái linh lộc?” Từ Phàm nhìn Vân Hoa Lộc đang an ủi tiểu tình nhân của nó, không biết từ khi nào mà cái thứ này chạy ra khỏi tông môn.
“Hic hic.”
“Đây là con hươu ngươi mang về, là tướng công tương lai của ngươi.” Từ Phàm buồn cười nói, thụy thú bình thường đều là trăm tuổi mới trưởng thành, cũng chính là Kim Đan kỳ, tính thời gian cũng gần rồi.
Tiểu Hoa gật đầu, đây là tướng công thích hợp nhất mà nó đã vất vả tìm được ở trong một thánh địa.
“Thế khi đi tại sao không nói với ta một tiếng, Ẩn Linh Môn là nơi ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao.”
“Lỡ như con thụy thú này là của môn phái khác thì sao?” Từ Phàm nhìn chằm chằm Tiểu Hoa, giả vờ hơi tức giận.
“Hic hic.” Tiểu Hoa khinh thường nhìn Từ Phàm.
“Ha ha, các ngươi đi chơi đi, hôm khác ta dựng nhà cho các ngươi.” Từ Phàm bỗng chốc mỉm cười nói.
Tiểu Hoa dùng đầu khều con hươu đang rụt rè bên cạnh, cưỡi lên tầng mây, bay về hướng phân bố nhiều linh dịch trên đỉnh núi chính, cái tổ nhỏ của nó cũng ở đó.
“Sư phụ, ngươi hiểu tiếng thú à?”
“Trước đây lúc buồn chán ta đều lấy ra học, ta cũng biết ngôn ngữ của yêu tộc.” Từ Phàm nói một cách tự hào.
“Thế Tiểu Hoa cuối cùng đã nói gì?” Lý Tinh Từ nghi hoặc nói, rốt cuộc là nói gì mà có thể khiến sư phụ trước sau trái ngược lớn như thế.
“Nó nói, nó quen biết một người bạn ở cái hồ lớn cách mười vạn dặm, là Thiên Cát Quy, hôm khác có thể gọi nó đến tông môn chơi.”
“Đúng là một con thụy thú tốt biết nghĩ cho tông môn, không được ta phải thưởng cho nó.” Từ Phàm an ủi nói, hắn lại một lần nữa từ bỏ suy nghĩ ăn lẩu thịt hươu.
Cùng lúc đó, không biết rằng ở một thánh địa cách Ẩn Linh Môn bao xa, một tiểu loli sáu tuổi mặc Hoa phục đang tìm kiếm thứ gì đó xung quanh hồ.
“Tiểu Nha, Tiểu Nha.”
“Hic, Tiểu Nha ngươi ở đâu.”
Tiểu Loli vừa nói vừa lau nước mắt.
…
Ở Tiên Thành Lâm Sâm, Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên bước vào một trận pháp truyền tống đặc biệt, bên cạnh còn có hàng vạn tu sĩ muốn đến Thịnh Linh châu trừ yêu.
Hơn một nửa trong số họ được hội trưởng lão kiến nghị đi, số còn lại thì để ý đến phần thưởng và điểm tích lũy của hội trưởng lão.
Nghe nói điểm tích lũy của hội trưởng lão có thể đối tất cả đồ vật ở thế giới này, ngoại trừ những lúc đặc thù, trong tình huống thông thường nhiệm vụ tích điểm của hội trưởng lão đều dùng trong nội bộ.
Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên bước vào truyền tống trận, sau khi trở ra thì đã đến một quảng trường rộng lớn dùng linh gạch để xây.
Từ Nguyệt Tiên muốn quan sát tình hình từ trên không, nhưng vừa chuẩn bị bay lên, nàng đã bị một lực lượng đặc biệt đè lại.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một màn hình cực lớn, trên đó viết: Nơi này là trong tiên khí của Long Tiên Cung, chư vị tu sĩ yên lặng chờ ở đây bốn ngày.
Một ngày sau, sẽ có tôn giả Đại Thừa kỳ đến thuyết pháp trong ba ngày.
Sau khi truyền đạo xong, sẽ đến biên giới giữa Thịnh Linh Câu và Tượng Châu.