Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1406 - Chương 1406: Thiên Quang Cự Kình

Chương 1406: Thiên Quang Cự Kình Chương 1406: Thiên Quang Cự Kình

Vừa nghe lời này, vẻ mặt Vương Hướng Trì đầy quẫn bách.

Khi còn bé hắn còn chưa bái Từ Phàm làm sư, thường xuyên được cha hắn mang đến tiểu viện của sư phụ ăn chực.

Trong tiểu viện của sư phụ, Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên mang theo hắn chơi, là lúc hắn chơi vui vẻ nhất.

“Sư tỷ, đồ vật này ta không dùng đến, ngươi cứ nhận đi.” Vương Hướng Trì nói.

Lúc này, hai người Hàn Phi Vũ và Kiếm Vô Cực sắp không nhịn được nữa lại hưng phấn hỏi: “Sư bá, có quang ảnh lưu niệm sư phụ rửa mông khi còn bé không?”

Ánh mắt Từ Nguyệt Tiên mang ý cười nhìn hai sư điệt, tiện tay tung ra một đoàn quang ảnh phong ấn.

“Khi sư phụ các ngươi còn bé, ta vừa vặn học được Quang Ảnh thuật, ghi lại cho sư phụ các ngươi không ít chuyện thú vị, các ngươi có thể xem thử.”

Hai người lập tức phấn khích, nhận lấy đoàn quang ảnh phong ấn trực tiếp cáo từ rời đi.

“Đừng đi, đưa quang ảnh phong ấn cho ta.” Một thần niệm to lớn trực tiếp trấn trụ hai người Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực.

Lúc hai người cảm giác chính mình không thể nhìn thấy sư phụ khi còn bé thế nào.

Một hư ảnh âm dương trực tiếp hóa giải thần niệm trấn áp của Vương Hướng Trì.

Hai người khôi phục bình thường chạy nhanh như chớp biến mất.

“Sư tỷ, những đồ vật này ngươi quay lúc nào, khi còn bé sao ta không phát hiện?” Vương Hướng Trì xấu hổ hỏi.

“Khi còn bé thấy ngươi đáng yêu, lặng lẽ quay cho ngươi, về sau bị ngươi phát hiện, ngươi còn bảo ta quay cho ngươi nhiều chút, lúc đó ngươi còn cởi truồng.” Từ Nguyệt Tiên nhớ lại thời gian vui vẻ khi còn bé.

Trong tiểu viện kia, sư phụ nằm trên ghế dựa nhìn ba người bọn họ chơi đùa, bên cạnh còn có một bạn nhảy tiên hạc.

Lúc hai người đang nói tới chuyện khi còn bé, một âm thanh đột nhiên từ bên tai bọn họ vang lên.

“Có muốn tới Đế quốc Thánh Quang ở trung tâm Hỗn Độn xem không, vừa vặn hai người các ngươi đang ở gần đó, mang các ngươi tới không tốn sức là bao.”

“Sư phụ, ta có thể mang Phi Vũ và Vô Cực theo không?” Vương Hướng Trì hỏi.

“Vậy cùng đi đi.”

Một quang môn huyền ảo xuất hiện trước mặt bọn họ, Từ Nguyệt Tiên, Vương Hướng Trì mang theo hai đồ đệ bước vào bên trong.

Đám người vừa ra khỏi quang môn, liền nhìn thấy Từ Phàm mang theo Trương Vi Vân cười ha ha nhìn bọn họ.

Trên bầu trời, từng viên Thánh Quang tinh thần to lớn chiếu xuống mặt đất vô tận thánh quang.

“Bái kiến sư phụ!”

“Bái kiến sư tổ!”

Đám người vừa muốn hành lễ, lại bị Từ Phàm cản lại.

“Mang các ngươi ra chơi, cấp bậc lễ nghĩa không cần nhiều như vậy.” Từ Phàm hiền lành phất tay, rất có phong phạm trưởng bối.

“Đây là một bí cảnh thiên quang trong Đế quốc Thánh Quang, rất thú vị, các ngươi có thể ở đây dạo chơi, có gì không hiểu trực tiếp hỏi Bồ Đào.”

“Được rồi, hiện tại các ngươi tự do hoạt động.”

Từ Phàm nói xong bèn dẫn Trương Vi Vân rời đi.

Một bên khác, Vương Hướng Trì hỏi Bồ Đào.

“Bên này có gì vui, có thể làm sư phụ nói là thú vị?”

“Trong bí cảnh thiên quang, có thể ngẫu nhiên ngưng tụ phân thân thánh quang cho người có duyên, có bảy phần mười chiến lực của bản thân, thời gian tồn tại một kỷ nguyên, nơi có Thánh Quang tinh thần, chiến lực sẽ cao hơn một phần mười.”

“Sau khi ngưng tụ phân thân thánh quang, còn có thể tìm được các loại chí bảo thích hợp với phân thân thánh quang từ trong bí cảnh thiên quang, tất cả những thứ này đều là miễn phí, chỉ cần hữu duyên, Hồng Mông chí bảo đều có thể lấy được từ nơi này.”

“Nơi này còn là nơi dễ dàng lĩnh ngộ đạo Thánh Quang nhất.” Bồ Đào giải thích.

“Làm như vậy, Đế quốc Thánh Quang có ý đồ gì!” Kiếm Vô Cực bên cạnh ngạc nhiên nói.

“Trợ giúp sinh linh trong giới tìm được đạo Thánh Quang của chính mình, trợ giúp các chủng tộc nhỏ yếu trong giới sinh tồn được trong vùng Hỗn Độn này.”

“Chủng tộc nhỏ yếu còn có thể được thánh quang che chở, gia nhập vào Đế quốc Thánh Quang.”

“Nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những thứ này hình thành từ ngươi và bí cảnh thiên quang này hữu duyên.”

Nghe được giải thích từ Bồ Đào, Vương Hướng Trì tò mò hỏi: “Sư phụ có ngưng tụ phân thân thánh quang không?”

“Phân thân thánh quang của chủ nhân vừa tiến đến đã ngưng tụ, chỉ tiếc là pháp tắc vùng Hỗn Độn không cho, vừa thành hình là hỏng.”

Lúc Bồ Đào đang nói chuyện, thánh quang chói mắt từ trên người Kiếm Vô Cực sáng lên, sau đó một hư ảnh thánh quang xuất hiện bên cạnh Kiếm Vô Cực.

Một nam tử diện mạo giống với Kiếm Vô Cực xuất hiện, ánh mắt đờ đẫn nhìn Kiếm Vô Cực.

“Vận khí của ta khi nào tốt như vậy!” Kiếm Vô Cực nhìn phân thân thánh quang, kinh ngạc tán thán nói.

“Vận khí không tệ, có phân thân này cũng xem như là trợ lực không nhỏ cho ngươi.” Vương Hướng Trì vui mừng nói.

Lúc sư đồ ba người đang vui vẻ, giọng Từ Phàm vang lên bên tai bọn họ.

“Sau khi rời khỏi Đế quốc Thánh Quang thì mẫn diệt phân thân thánh quang tẩm bổ cho tiên hồn bản thân, lý do thì chờ sau khi các ngươi rời khỏi Đế quốc Thánh Quang lại hỏi Bồ Đào.”

“Tuân lệnh sư phụ (sư tổ).”

Bên ngoài biển Thánh Quang, Từ Phàm và Trương Vi Vân thưởng thức sinh linh đặc biệt của Đế quốc Thánh Quang, Thiên Quang Cự Kình.

Một con Thiên Quang Cự Kình dài mấy vạn dặm bơi lội thỏa thích trong biển Thánh Quang.

Bên bờ biển Thánh Quang, có rất nhiều cường giả của tất cả đại chủng tộc đến từ vùng Hỗn Độn đang quan sát.

Thánh Quang Cự Kình thân thể duyên dáng thỉnh thoảng phát ra từng trận tiếng kêu êm tai.

Nghe được âm thanh này, tất cả sinh linh đều cảm giác được có một luồng thánh quang từ chỗ sâu trong nội tâm lan ra, giống như tịnh hóa cả người.

“Phu quân, Thiên Quang Cự Kình này thật đẹp!” Trương Vi Vân nhìn Thiên Quang Cự Kình, trong ánh mắt vô cùng kinh diễm.

Từ Phàm nhìn con Thiên Quang Cự Kình này, càng nhìn quen mắt, luôn cảm thấy từng gặp ở chỗ nào đó.

“Bồ Đào, có phải ta đã từng thấy thứ này ở đâu không nhỉ?”

“Chủ nhân, trước đây ngươi đưa cho Đế quốc Thánh Quang một sinh linh từ mảnh vỡ Thánh Quang tinh thần diễn hóa.”

“Căn cứ theo thôi diễn, Thiên Quang Cự Kình trước mắt chính là con chủ nhân đưa ra ngoài khi trước.

Nghe được giọng nói của Bồ Đào, Từ Phàm nghĩ đến hình ảnh tiên chu của Đế quốc Thánh Quang đi vào Tam Thiên giới trước đây.

“Không hổ là Đế quốc Thánh Quang, đều đã bồi dưỡng đến cảnh giới Hỗn Độn Thánh Nhân đỉnh phong, sau khi trở về có nên bảo số năm dị hoá một con không nhỉ?” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Vi Vân, nếu ngươi cảm thấy đẹp, trở về ta bảo số năm tạo cho ngươi mấy con nuôi trong Thánh Quang tinh thần.” Từ Phàm nhìn ánh mắt yêu thích của Trương Vi Vân nói.

“Loại sinh linh hiếm thấy này phu quân có thể tạo ra được sao?”

“Đương nhiên, trở về tạo ra cho ngươi một ao, để ngươi nuôi chơi.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này Từ Nguyệt Tiên cũng xuất hiện bên bờ biển Thánh Quang.

Vẻ mặt có chút khó coi nhìn Từ Phàm nói: “Sư phụ, ta cảm giác nơi này có đồ vật của Âm Dương Ngư.”

Từ Nguyệt Tiên cố sức áp chế Âm Dương Ngư trong chí bảo không gian.

Nhưng câu nói này vừa nói xong, một con Âm Dương Ngư to lớn từ trong chí bảo không gian của Từ Nguyệt Tiên lao ra, đánh giết tới Thiên Quang Cự Kình trong biển Thánh Quang.

“Chuyện gì đây?” Từ Phàm nhướn mày.

Trong biển Thánh Quang ngưng tụ ra một cự thủ, trực tiếp bắt lấy Âm Dương Ngư như bắt gà con.

Đầu tiên là bóp gần chết, sau đó phong ấn trong tiểu thế giới, trực tiếp lại bị đánh về trong chí bảo không gian Từ Nguyệt Tiên.

“Nghĩ cách nâng cao thực lực bản thân, về sau lại có loại tình huống này, ngự thú của mình phải tự mình trấn áp được.” Từ Phàm bình tĩnh nói, giống như vừa rồi không có gì xảy ra.

“Ta hiểu rồi, sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên cúi đầu xấu hổ nói.
Bình Luận (0)
Comment