Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1412 - Chương 1412: Ra Khỏi Giếng Không Nhất Định Là Ếch Xanh

Chương 1412: Ra khỏi giếng không nhất định là ếch xanh Chương 1412: Ra khỏi giếng không nhất định là ếch xanh

Ẩn Linh môn, Từ Phàm có chút buồn phiền vuốt trán mình.

Một nửa ý thức kia sau khi đánh cờ xong thì đã mất đi liên hệ với hắn.

Mà bên vùng Hỗn Độn này đã qua vạn năm.

Hiện tại loạn tượng đã sơ hiển.

Ba ngàn năm trước, một cường giả cấp Quốc chủ vùng Hỗn Độn đối diện cưỡng ép xuyên qua khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa, đi vào vùng Hỗn Độn đại chiến một trận với Quốc chủ Đế quốc Hỗn Linh Thần Ma.

Dao động chiến đấu trực tiếp tai họa một nửa cương vực Thần Ma, hóa thành một mảnh phế tích.

Cuối cùng được một cường giả cấp Quốc chủ khác chạy tới liên hợp lại ép đi.

Sau đó, Quốc chủ Đế quốc Hỗn Linh Thần Ma tức không nhịn nổi, liên hợp với hai vị Quốc chủ đế quốc Thần Ma khác xuyên qua khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa qua bên kia kiếm chuyện chơi.

Kết quả thừa hứng mà đi, mất hứng mà về.

Dựa theo cách nói của Quốc chủ đế quốc Thần Ma kia, hiện tại vùng Hỗn Độn bên đó suy bại chỉ còn lại những cường giả cấp Hỗn Độn Thánh Nhân trở lên.

Tại kia tàn khốc vùng Hỗn Độn chiến đấu, âm thanh lúc cực kỳ lớn, chỉ bất quá đúng đúng mặt tạo thành tổn thương cực nhỏ.

Giống như là dùng đạn đạo oanh tạc phế tích, thanh thế thì lớn, nhưng không có hiệu quả gì.

Sau đó cường giả cấp Quốc chủ hai bên bắt đầu nhiều lần xuyên qua vùng Hỗn Độn của nhau.

Hiện tại bên ngoài cả vùng Hỗn Độn đều có nhiều tổn hại.

“Bồ Đào, đã bố trí xong Tứ Tinh Hỗn Độn Chuyển Di đại trận chưa?” Từ Phàm hỏi.

“Chủ nhân, đã bố trí xong, tùy thời có thể khởi động.”

“Biên giới vùng Hỗn Độn cách chúng ta gần nhất đã bố trí tốt trang bị thăm dò.”

“Chỉ cần vừa có dị thường, bên này có thể lập tức nhận được tin tức, cũng khởi động Tứ Tinh Hỗn Độn Truyền Tống đại trận.” Bồ Đào báo cáo.

“Làm không tệ.” Từ Phàm gật đầu nói.

Ngay lúc này, Từ Phàm lại cảm ứng được một nửa ý thức ở khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa kia, hơn nữa còn cảm giác được phân thân số ba đang đánh cờ với cường giả tộc Vân Thần.

“Hy vọng trong thời gian này đừng xảy ra chuyện.” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nói.

Đúng lúc này, ý thức bản thể Từ Phàm bỗng cảm nhận được một lực hút cường đại.

“Bồ Đào, khởi động phương án dự bị thứ nhất.” Từ Phàm phân phó xong, ý thức bản thể liền bị hút vào trên người phân thân số ba.

Trong tiểu thế giới vỏ trứng, cường giả tộc Vân Thần nhìn Từ Phàm cười nói: “Hy vọng vị trí chỗ bản thể ngươi an toàn, ý thức của ngươi quay về không biết bao nhiêu năm rồi.”

“Tiền bối, tình huống gì vậy?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.

“Còn có thể là tình huống gì, khoảng cách ý thức bên hai người các ngươi tách nhau quá xa, hiện tại trải qua thủ đoạn đặc biệt của ta ta, để các ngươi dung hợp lại với nhau.” Cường giả tộc Vân Thần hờ hững nói.

Nghe được lời này, một cơn tức từ trong lòng Từ Phàm dâng lên.

“Trước đừng tức giận, ta đây là đang cho ngươi một cơ duyên tạo hóa.”

“Nếu như một nửa ý thức này của ngươi mang theo phân thân ngươi đi vùng Hỗn Độn khác, dưới tác dụng của ý chí vùng Hỗn Độn khác, ngươi và bản thể của ngươi sẽ biến thành hai người không dính dáng gì đến nhau.”

“Sau này cho dù trở về vùng Hỗn Độn lúc đầu, cũng không tránh được một trận đại chiến trên thân thể.”

“Mà bây giờ không giống vậy, tất cả ý thức của ngươi đều ở trên phân thân này, chờ khi ngươi trở lại vùng Hỗn Độn lúc đầu, có thể nháy mắt tiếp quản bản thể của ngươi.”

“Lúc sau còn có thể bởi vì ngươi lĩnh ngộ qua pháp tắc đại đạo Hỗn Độn của vùng Hỗn Độn khác, sau khi trở về bản thể, có thể có một khoảng thời gian trở nên mạnh hơn.”

“Tấn cấp thành cường giả Hỗn Độn Thánh Nhân đều là vấn đề nhỏ.” Cường giả tộc Vân Thần kiên nhẫn giải thích.

“…”

“Tiền bối, mục đích cuối cùng nhất của ngươi có phải là giữ lại ta đánh cờ với ngươi không?” Từ Phàm nhức cả trứng hỏi.

Hắn ghét nhất những người vì mục đích của bản thân, lại đứng trên điểm cao đạo đức nói lý do quang minh chính đại.

“Sai, là giữ lại một ngươi hoàn chỉnh đánh cờ với ta, một nửa ý thức này của ngươi, lần đầu đánh cờ mà đã có thể doạ ta đến mức này, lúc sau sau khi thuần thục nhất định sẽ trở thành đối thủ rất tốt.”

“Khoảng thời gian này ta cũng sẽ không để ngươi đánh cờ không công với ta, lúc đánh cờ ngươi có thể hỏi ta, những gì có thể nói ta đều sẽ nói cho ngươi.” Cường giả tộc Vân Thần nói.

“Haiz!” Từ Phàm thở dài.

Nhìn cường giả tộc Vân Thần trước mắt, Từ Phàm biết bây giờ không phải là lúc phẫn nộ, quan trọng nhất là phẫn nộ cũng không có.

Trước mắt là cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân cảnh, lấy chiến lực phân thân số ba của hắn hiện tại, nhiều lắm chỉ có thể làm người ta ghét bỏ một hồi.

“Đừng nói gì nữa hết, tiền bối, đánh cờ đi.”

“Nhớ lời tiền bối nói, thua ta một ván thì bồi thường cho ta một món Huyền Hoàng chí bảo.” Từ Phàm nghiêm túc nói.

“Đúng, thua một ván một món Huyền Hoàng chí bảo.”

Kết quả là, con đường đánh cờ của hai người liền bắt đầu.

Ván đầu tiên, Từ Phàm rút ra bài học kinh nghiệm, đọ sức với cường giả tộc Vân Thần trên bàn cờ ba vạn năm, cuối cùng vẫn thua.

Nhưng Từ Phàm không nảm lòng, sau khi hơi suy tư một hồi, bèn lập tức đánh tiếp ván thứ hai.

Ván thứ hai đánh ước chừng bảy vạn năm, biểu cảm trên mặt cường giả tộc Vân Thần cũng càng ngày càng nghiêm túc.

“Tiền bối, xung quanh vùng Hỗn Độn chỗ ta còn có bao nhiêu vùng Hỗn Độn, những nơi đó có tên là gì?” Từ Phàm vừa đánh cờ vừa hỏi.

“Xung quanh các ngươi có tổng cộng ba vùng Hỗn Độn, nhưng không bao lâu sau thì biến thành hai vùng.”

“Vùng sắp hủy diệt tên là Kính, hai vùng còn lại phân biệt tên là Thắng và Mục.”

“Trong đó, Mục là cường đại nhất, ta từng ở đó một khoảng thời gian.”

“Tiền bối, vùng Hỗn Độn chỗ ta có tên không?” Từ Phàm hỏi.

“Hỗn Độn chi lực của các ngươi quá yếu, còn chưa tới mức độ được đặt tên.” Cường giả tộc Vân Thần hờ hững nói một câu.

“Quá yếu!”

“Đúng, chính là quá yếu, chờ khi vùng Hỗn Độn các ngươi xuất hiện vị cường giả cấp Quốc chủ thứ hai mươi ba thì có tư cách được đặt tên.”

Cường giả tộc Vân Thần lấy quân cờ hóa thành đạo Vận Mệnh hạ xuống một nơi xa xôi trên bàn cờ.

“Hai tiểu gia hỏa, hiện tại các ngươi cũng chỉ là cấp Đại Thánh Nhân, biết quá nhiều đồ vật không có chỗ tốt.”

“Một con ếch xanh ra khỏi giếng, nó vẫn là ếch xanh.” Cường giả tộc Vân Thần ví von hình tượng nói.

Nghe được lời này, Từ Phàm trầm mặc không lên tiếng, một quân cờ hóa thành đạo Thánh Quang hạ xuống một vị trí trọng yếu trên bàn cờ.

“Chờ tiểu thế giới này bị hút vào một vùng Hỗn Độn được đặt tên, ngươi sẽ biết được chênh lệch trong đó.” Nhìn vẻ mặt trầm mặc của Từ Phàm, cường giả tộc Vân Thần nói.

“Tiền bối, có muốn đánh cược không?” Vẻ mặt Từ Phàm nghiêm túc hỏi.

“Nói nghe xem.” Cường giả tộc Vân Thần cảm thấy hứng thú nói.

“Nếu ván thứ ba ta có thể thắng, nếu như ta thắng, tiền bối đem tất cả đại đạo Hỗn Độn vùng Hỗn Độn các ngươi truyền thụ cho ta, thế nào?” Từ Phàm hỏi.

“Vậy nếu ngươi thua thì sao?”

“Mặc cho tiền bối xử trí.”

“Được! Ngươi có thể nói lời này, xem ra là có nắm chắc có thể thắng ta, cố lên!”

Cường giả tộc Vân Thần vừa nói vừa hạ một quân cờ.

Tức khắc, Từ Phàm trên bàn cờ rơi vào thế yếu.

Từ Phàm cầm một quân cờ bình tĩnh hạ xuống.

Lúc này, ánh mắt Từ Phàm đã bị lý trí cực hạn thay thế.

Khoảnh khắc này, Từ Phàm muốn chứng minh cho cường giả tộc Vân Thần thấy, nhảy ra khỏi giếng không nhất định là ếch xanh.
Bình Luận (0)
Comment