Chương 1429: Năm phần mười
Chương 1429: Năm phần mười
Trong tiểu thế giới mỹ thực, Từ Phàm nhìn món ăn đầu tiên được dọn lên là biết, một chút thủy tinh Hồng Mông Tử khí hiện có trên người hắn không giữ được.
“Chỗ các ngươi có thể dùng Huyền Hoàng chí bảo trả tiền cơm không?” Từ Phàm nhìn người phục vụ dị tộc đợi bên cạnh.
“Quý khách, đương nhiên có thể, chỗ bọn ta có Phẩm Giám sư rất chuyên nghiệp, cam đoan sẽ cho chí bảo ngươi lấy ra một định giá hợp lý.” Người phục vụ dị tộc cung kính nói.
“Được.”
Một món Huyền Hoàng chí bảo lơ lửng trước mặt người phục vụ dị tộc.
Không bao lâu sau, cả tiểu thế giới bắt đầu biến hóa, vô cùng vô tận thức ăn hóa thành một dòng sông tuần hoàn chảy xuôi trước mắt Từ Phàm và nữ tử Thánh Quang.
Chỉ riêng mùi thơm toả ra, liền khiến nữ tử Thánh Quang có chút thần hồn rối loạn.
“Từ Đại sư, ta có thể ăn hết những món này sao?” Nữ tử Thánh Quang hơi xấu hổ hỏi.
“Đương nhiên, mỹ thực phải cùng nhau ăn mới thú vị.” Từ Phàm cầm đũa bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
Một bên khác, theo tốc độ thôi diễn Hỗn Độn giới của Từ Cương càng lúc càng nhanh.
Mọi người cũng bị pháp tắc chí cao trong Hồn Độn giới dính vào.
Vương Huyền Tâm nhìn Hỗn Độn giới đang diễn hóa, trong ánh mắt xuất hiện một tia minh ngộ.
“Thì ra đây chính là pháp tắc chí cao.” Ánh mắt Vương Huyền Tâm càng lúc càng sáng.
Ánh mắt Hùng Lực cách đó không xa cũng như có điều suy nghĩ.
Hỗn Độn giới diễn hóa từ pháp tắc chí cao Ngũ Hành trải qua thời gian vạn năm rốt cuộc hoàn thành diễn hóa.
Cường giả Nhân tộc trong Hỗn Độn giới hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít thu hoạch.
Hỗn Độn thạch vây quanh Từ Cương biến mất, toàn bộ Hỗn Độn giới cũng thu nhỏ hóa thành một viên hạch tâm, bị Từ Cương thu vào trong tiên hồn.
“Vương sư thúc, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” Từ Cương nghiêm túc nói.
“Tiểu tử thối, còn khách khí với ta à.”
“Nếu thật sự muốn cảm ta ta thì gánh vác hết những chuyện lớn nhỏ trong tông môn và Tam Thiên giới đi.”
“Những năm này ngươi sư phụ không có đây, chỉ có thể để ta tới gánh, những di nương của các ngươi cũng không có ai bầu bạn.”
“Hiện tại ngươi đã trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, trách nhiệm bảo vệ tông môn và Nhân tộc giao lại cho ngươi.”
Vương Vũ Luân cảm ứng được khí thế phát ra trên người Từ Cương, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ.
“Từ Cương, ngươi thích ứng với cảnh giới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân trước, lúc sau chúng ta tìm cơ hội luận bàn.” Vương Vũ Luân nói.
“Sư thúc, chuyện luận bàn thì bỏ đi.” Từ Cương xua tay nói, từ lúc hắn bắt đầu tu luyện, con đường tu luyện đều được sư phụ sắp xếp sẵn.
Có thể nói là mỗi bước đều đạp lên vị trí rất chuẩn xác, chiến lực cũng có thể bộc phát ra trạng thái mạnh nhất.
Cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân lấy chủ sát lục chủ chiến Hỗn Độn Thánh Nhân cảnh bò lên như hắn, nếu thật sự muốn đánh với sư thúc mình.
Hắn sợ nhất thời thất thủ, làm bị thương sư thúc.
Vương Vũ Luân rõ ràng nghe ra được hàm ý, hơi khó chịu nói: “Sư phụ thì cũng thôi, trong cùng cảnh giới, ta ít nhất cũng phải đánh có qua có lại với ngươi, nhanh đi về ổn định cảnh giới.”
“Được, sư thúc cho ta ngàn năm.”
Nhìn Vương Vũ Luân không đánh thì không bỏ qua, Từ Cương chỉ có thể đáp ứng.
Lúc này, Vương Hướng Trì đi tới bên cạnh Từ Cương.
“Đại sư huynh, nhớ thanh toán Hồng Mông chí bảo của ta và hai đồ nhi.” Vương Hướng Trì nói đùa.
“Hai sư điệt nhất định sẽ thanh toán, ngươi thì bỏ đi, giữa huynh đệ chúng ta nói lời này khách khí lắm.” Từ Cương cười ha ha nói.
Lúc này, những người khác cũng đều vây tới, sôi nổi chúc mừng Từ Cương tấn cấp thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
“Không tệ, nguyện vọng của sư phụ bản thể của ngươi trước đây cuối cùng cũng đã đạt thành trên người ngươi.” Phân thân số hai cười nói.
“Đáng tiếc sư phụ không ở đây, không thể cảm tạ trước mặt sư phụ.” Từ Cương có phần tiếc nuối nói.
“Vũ Luân, bây giờ ngươi có thể câu ý thức bản thể về nữa không, để Từ Cương gặp mặt một lần.” Phân thân số hai nghĩ đến một màn vừa rồi.
“Cho dù bây giờ ngươi cho ta ba món Hồng Mông chí bảo, ta cũng không câu ra cho ngươi được.”
“Vừa rồi vì câu ra Từ đại ca, ta phải tế ra pháp tắc chí cao ba mươi vạn năm tương lai của ta đó.” Vương Vũ Luân nói.
“Xem ra pháp tắc chí cao của người vẫn là dùng không đến nơi đến chốn.” Phân thân số hai nói.
Vương Vũ Luân không để ý tới số hai, trực tiếp phá vỡ không gian, về lại trong ôn nhu hương của hắn.
Từ Cương tấn cấp thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, tổ chức một bữa yến hội long trọng ở cả Tam Thiên giới, chiêu đãi tất cả cường giả đứng đầu Nhân tộc.
Ngàn năm thoáng chốc qua đi.
Tại khu vực biên giới vùng Hỗn Độn cỡ nhỏ ở Tam Thiên giới.
Từ Cương hơi ngượng ngùng nhìn Vương Vũ Luân có phần chật vật.
“Sư thúc, vừa rồi hơi dùng sức quá mạnh, ngươi không sao chứ?”
Vương Vũ Luân vội vàng xua tay.
“Không thể dùng pháp tắc chí cao, chiến lực giảm đi rất nhiều.”
“Song nhìn từ theo lần giao thủ này, chiến lực của ngươi mạnh hơn thời kì đỉnh phong của ta một chút.”
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi dùng mấy phần thực lực?” Vương Vũ Luân sửa sang dáng vẻ xong hỏi.
“Chín phần mười thực lực, sau cùng là thần thuật chí cao đồng quy vu tận, luận bàn không cần dùng đến.” Từ Cương nói.
Đối với kết quả này, Vương Vũ Luân vẫn rất hài lòng, mặc dù biết trong đó nhất định sẽ có phần nhường, nhưng hẳn là không nhiều.
“Tiếp theo chuẩn bị làm gì?”
Hai người đều không vội trở về Tam Thiên giới, bèn tán gẫu trên đường.
“Khi đó sư thúc vì để ta thành công tấn cấp, từ đầu đến cuối hao phí sáu món Hồng Mông chí bảo, cũng hao phí vô số thần vật trân phẩm của tông môn.”
“Cho nên lúc sau ta định vào vùng Hỗn Độn xem có cơ duyên gì không, nghĩ cách kiếm một ít Hồng Mông chí bảo trả cho sư thúc và tông môn.”
Từ Cương nhớ tới những cố gắng, nỗ lực của sư thúc và các sư đệ tông môn vì để hắn thành công tấn cấp khi trước, nghĩ lại vẫn còn có chút cảm động.
“Nếu ngươi muốn ra ngoài, tốt nhất nên kết nhóm với tiểu tử thối nhà ta và hai đồ đệ của nó.”
“Bọn họ có có Hồng Mông chí bảo tìm kiếm bí cảnh ở vùng Hỗn Độn.” Vương Vũ Luân nhắc nhở.
“Ta đang định như thế.”
Hai người nói, bước vào trong cánh cửa truyền tống không gian.
Sau đó toàn bộ cao tầng Nhân tộc đều biết, Hỗn Độn Đại Thánh Nhân mới tấn cấp thắng nhỏ Vương Vũ Luân.
Vùng Hỗn Độn, biên giới khu vực vỡ vụn.
Một cánh cửa không gian xuất hiện, Từ Cương và ba sư đồ Vương Hướng Trì từ đó đi ra.
“Sư bá, ngươi đi với bọn ta quả thật là quá đúng.”
“Bọn ta phát hiện được không ít bí cảnh có cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân bảo vệ trong vùng Hỗn Độn, bên trong nhất định có không ít đồ tốt.” Kiếm Vô Cực hưng phấn nói.
“Đúng thế, chỉ cần sư thúc có thể đuổi đi cự thú bảo vệ bí cảnh một hai nơi, kiếm mấy món Hồng Mông chí bảo vẫn là không thành vấn đề.” Hàn Phi Vũ ở bên cạnh nói.
Lúc bọn họ biết Từ Cương sư bá muốn đi tầm bảo cùng bọn họ, hai người đều rất hưng phấn.
Phải biết rằng, trong tông môn, chiến lực của Từ Cương sư bá vẫn luôn nằm trong nhóm đứng đầu, hiện tại tấn cấp đến Hỗn Độn Đại Thánh Nhân càng không tầm thường.
“Trả hết Hồng Mông chí bảo nợ các ngươi là được rồi.” Nhìn hai sư điệt sôi nổi, Từ Cương ôn hòa cười nói, như một trưởng bối hòa ái.
“Sư huynh, có chuyện ngươi phải nói đúng sự thật cho ta.” Vương Hướng Trì rốt cuộc không nhịn được tò mò, hỏi vấn đề trong lòng.
“Ta biết ngươi muốn hỏi gì, lúc đó ta xem như lấy ra năm phần mười thực lực.” Từ Cương nói thẳng.
“Ít như vậy à, vậy khi ta tấn cấp đến Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, có phải cũng có thể tuỳ tiện trấn áp hắn hay không?” Vương Hướng Trì sờ cằm nói.