Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1441 - Chương 1441: Pháp Tắc Chí Cao Lĩnh Ngộ Không Được

Chương 1441: Pháp tắc chí cao lĩnh ngộ không được Chương 1441: Pháp tắc chí cao lĩnh ngộ không được

Một chỗ cạnh hồ trong Ẩn Linh môn.

Từ Phàm và huynh đệ tốt ngồi đối diện nhau.

“Ngươi trở về thì ta an tâm rồi.” Vương Vũ Luân rót cho Từ Phàm ly trà.

“Chờ một lát, chờ sau khi ta xử lý xong chuyện Minh tộc là ngươi có thể mang theo các hồng nhan tri kỷ của ngươi tiêu dao cả vùng Hỗn Độn.”

“Chỗ ta còn có Hồn Độn chi chu và bản đồ, du lịch hết vùng Hỗn Độn chúng ta, ngươi còn có thể đi vùng Hỗn Độn khác tham quan.” Từ Phàm vừa nói vừa giải mã quả cầu phù văn hệ thống trong tiên hồn.

Với pháp tắc chí cao Từ Phàm nắm giữ bây giờ, phá giải hệ thống chỉ là vấn đề thời gian, căn cứ theo suy tính, thời gian giải mã hệ thống cần gần ngàn năm, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau ngàn năm mới truyền đạo.

“Không vội, đã qua nhiều năm như vậy, không thiếu chút thời gian.” Vương Vũ Luân phẩm trà nói.

Lúc này, không gian cách đó không xa rung động, Tam Trùng từ trong không gian đi ra.

“Bái kiến Đại trưởng lão.”

Trong hưng phấn, Tam Trùng còn có một tia nghi hoặc.

“Đây là thủy tinh pháp tắc chí cao có liên quan đến Trùng đạo ta ngẫu nhiên lấy được, ngươi lấy về xem có thể lĩnh ngộ hay không.”

Trước mặt Tam Trùng xuất hiện một viên thủy tinh hình thoi, tản ra lực lượng pháp tắc chí cao.

Trong nháy mắt khi thủy tinh pháp tắc chí cao xuất hiện, cả người Tam Trùng đều run rẩy lên, hai tay không chịu khống chế sờ về viên thủy tinh pháp tắc chí cao.

“Đại trưởng lão, đệ tử thất lễ, thật sự là đệ tử không khống chế nổi chính mình.” Tam Trùng cố nén hai tay đang vươn tới thủy tinh.

“Không nhịn được cũng đừng nhịn, toàn bộ vùng Hỗn Độn, không có sinh linh nào có thể ngăn cản dụ hoặc của thủy tinh pháp tắc chí cao cùng loại.”

Từ Phàm cười, nhẹ nhàng vung tay, viên thủy tinh pháp tắc chí cao Trùng Đạo bay vào trong tay Tam Trùng.

Trong nháy mắt chạm vào thủy tinh, Hỗn Độn Thánh hồn của Tam Trùng bắt đầu hơn hở run rẩy lên.

“Trở về đi, lĩnh ngộ cho tốt, tranh thủ sớm ngày tấn cấp thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.” Từ Phàm khích lệ nói.

“Đa tạ Đại trưởng lão.”

Tam Trùng hành lễ rời đi.

“Thủy tinh pháp tắc chí cao, cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đứng đầu mới có thể ngưng tụ.” Vương Vũ Luân nói.

“Đáng tiếc pháp tắc chí cao ngươi lĩnh ngộ quá mức khác loại, ta tìm không thấy thủy tinh pháp tắc chí cao tương quan, chỉ có thể dựa vào ngươi từ từ ngộ.” Từ Phàm giương mắt nhìn độn quang thỉnh thoảng xẹt qua trên bầu trời xanh lam nói.

Trở lại tông môn, hắn cảm giác có một loại dễ chịu không nói nên lời, loại cảm giác đó thoải mái giống như cả người đều ngâm trong ôn tuyền.

Đối với loại dị dạng này, Từ Phàm đổ nguyên nhân cho ý thức của chính mình rời vùng Hỗn Độn quê nhà quá lâu.

“Từ đại ca đừng để ý đến ta, tu luyện tới hiện tại, chỗ tốt ta nhận Từ đại ca đã đủ nhiều.” Vương Vũ Luân vội vàng xua tay nói.

“Còn kém xa lắm…” Từ Phàm cười nhìn huynh đệ tốt.

“Từ đại ca, trong ngàn năm ngươi có phải sắp tấn cấp đến Hỗn Độn Thánh Nhân không?” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm, mong chờ nói.

Mặc dù hiện tại hắn đã là Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, nhưng khi hắn đối mặt với đại ca tốt Từ Phàm của mình, vẫn có một loại cảm giác cho dù chính mình bộc phát toàn lực cũng sẽ bị khống chế.

“Cũng gần, sức lửa đã thích hợp, là lúc tấn cấp thành Hỗn Độn Thánh Nhân.”

“Nếu không lúc sau đối mặt với Minh tộc sẽ có phần lực bất tòng tâm.” Từ Phàm lại rót cho mình ly trà.

Lúc này, trong không gian tiên hồn của Từ Phàm, quả cầu phù văn hệ thống đang lấy một loại tốc độ cực nhanh xoay tròn.

Mỗi khi xoay một vòng liền có một tầng phong ấn bị tháo ra, mặt ngoài lại sẽ có phong ấn mới xuất hiện.

Ngày qua giữa trưa, hai người còn đang phẩm trà tán gẫu.

Trương Vi Vân và Mộ Dung Thiến Nhi kết bạn đi tới.

“Thiên Hi hoa trên Sinh Cơ tinh thần đã nở, có muốn cùng nhau đi ngắm hoa hay không?” Trương Vi Vân mở ra cánh cửa truyền tống, cùng đến Sinh Cơ tinh thần, một mùi hoa dị dạng từ đó bay ra, làm cho cả linh hồn người ta đều dễ chịu.

“Đi, xem thử lần này có thể xuất hiện vương hoa hay không.” Từ Phàm nói xong bèn đi vào trong cánh cửa truyền tống.

Nguyên giới, trong bí cảnh tĩnh tâm đã tụ tập hơn tám phần mười đệ tử trong cả tông môn.

Vượt chỉ tiêu nghiêm trọng, làm cho Bồ Đào không thể không lại mở rộng thêm mấy thế giới.

Một chỗ biển sâu trong tiểu thế giới tĩnh tâm, Hùng Lực khoan thai ngồi xếp bằng ở vực sâu dưới đáy Vô Tận hải.

Trong đáy biển yên tĩnh này, Hùng Lực đột nhiên cảm nhận được một luồng dao động đặc thù, giống như tâm mạch của thân xác chính mình chập trùng.

Hùng Lực vừa định đi tìm tòi nghiên cứu nơi dao động này phát ra, luồng dao động này bỗng biến mất.

Đợi đến khi Hùng Lực phản ứng lại, chợt cảm thấy hình như hắn đã bỏ qua một thiên đại cơ duyên.

Trong tiểu viện, Từ Phàm vừa uống trà Thiên Hi hoa vừa nhìn Hùng Lực tựa như tiểu hài tử mất đi đồ chơi.

“Đại trưởng lão, đệ tử ngẫu nhiên chạm đến pháp tắc chí cao lại không nắm chắc được.”

“Đệ tử không xứng làm Đại sư huynh Ẩn Linh môn.” Hùng Lực mặt đầy thương tiếc nói.

“Không phải chỉ là pháp tắc chí cao sao, nhìn dáng vẻ uất ức của ngươi kía.”

“Cho ngươi đôi chút nhắc nhở, căn cứ vào miêu tả của ngươi, khi đó có lẽ là ngươi cảm nhận được nhịp đập của vùng Hỗn Độn này.”

“Đã có lần đầu, nhất định có lần hai, ngươi cứ theo loại cảm giác này mà tìm.”

“Nếu thật sự không được, ta vì ngươi nâng lên căn cơ.”

Từ Phàm mỉm cười, trong tay hắn có thêm một viên thủy tinh pháp tắc chí cao đạo Luyện Thể, là để lại cho những đệ tử luyện thể không đột phá nổi Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.

Trong mắt Hùng Lực vẫn còn hi vọng, cho nên viên thủy tinh chí cao này tạm thời không cần đến.

“Đa tạ Đại trưởng lão chỉ điểm.” Hùng Lực cảm kích nói.

“Lui ra đi, trở về lại cảm ngộ tường tận.”

“Tuân lệnh, Đại trưởng lão.”

Sau khi Hùng Lực đi không bao lâu, Vương Huyền Tâm cũng tới bái kiến.

“Sư phụ, lúc tĩnh tâm dưỡng tính, đồ nhi đột nhiên chạm đến pháp tắc chí cao, nhưng chỉ trong chốc lát lại bị âm thanh bên ngoài kinh nhiễu.”

Sau đó dưới ánh mắt quái lạ của Từ Phàm, Vương Huyền Tâm kể lại cảm ngộ hắn nhận thấy vừa nãy.

“Có chút không đúng nha, theo lý thuyết các ngươi không nên chạm đến pháp tắc chí cao nhanh như vậy chứ.” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Ngươi lui xuống trước đi, trong tông môn đã xảy ra mấy tình huống như ngươi, ta muốn tìm tòi nghiên cứu một phen.” Từ Phàm nói.

“Tuân lệnh, sư phụ.”

Dưới bụng rùa của Hồng Mông Thánh Quy, Tam Thiên giới chiếm cứ vị trí một khối nhuyễn giáp.

Từ Phàm xuất hiện bên ngoài Tam Thiên giới, cảm nhận đại đạo Hỗn Độn xung quanh, và pháp tắc chí cao trộn lẫn trong đó.

“Thì ra là thế, khó trách những đệ tử kia của ta có thể tuỳ tiện chạm đến pháp tắc chí cao mà không thể lĩnh ngộ.” Từ Phàm ngẩng đầu nhìn bụng rùa của Hồng Mông Thánh Quy.

“Chỗ thì tốt, tiếc là dễ khiến người ta loạn đạo tâm.”

Bồ Đào lại báo cáo với Từ Phàm, trong tông môn lại có ba người chạm đến pháp tắc chí cao, nhưng lại bị nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.

Trận bàn Hồn Nguyên xuất hiện trong tay Từ Phàm, sau đó một đại trận cắt tuyệt bao bọc Tam Thiên giới.

“Như vậy là được rồi, chạm đến pháp tắc chí cao quá sớm thật sự sẽ loạn đạo tâm.”

Sau khi làm xong mọi chuyện, Từ Phàm đi về Nguyên giới, đến tiểu thế giới phong tồn Hỗn Độn Thánh hồn của Từ Cương.

Trong tiểu thế giới, Hỗn Độn Thánh hồn của Từ Cương đã khôi phục ký ức bản thân.

“Sư phụ, vừa nãy hình như ta cảm ngộ được pháp tắc chí cao khác, thật kỳ lạ, đáng tiếc cuối cùng lại bị nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, không có lĩnh ngộ.” Từ Cương hơi tiếc nói.

“Những cái đó đều là từ nhuyễn giáp ở bụng rùa của Hồng Mông Thánh Quy đưa đến.”
Bình Luận (0)
Comment