Chương 1452: Cự thú huyết mạch
Chương 1452: Cự thú huyết mạch
“Phá hư đại trận Tam Thiên giới ta, không bồi thường thịt liền muốn chạy, đừng hòng!”
Thiên Thủ Hư Tượng màu đỏ tươi xông về phía cự thú muốn chạy trốn.
“Những người khác ở lại bảo vệ Tam Thiên giới, không cần theo.”
Thiên Thủ Hư Tượng màu đỏ tươi lao thẳng vào trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa.
“Cự thú cấp Hồn Độn Đại Thánh Nhân, vẫn là một cự thú huyết mạch trong giới, quá ly kỳ.” Phân thân số hai vừa chữa trị pháp trận của Tam Thiên giới vừa lấy làm kỳ lạ nói.
“Còn may là cự thú này không tạo thành tổn thất quá lớn, nếukhông…” Vương Vũ Luân nhìn hướng Từ Phàm đuổi theo, chưa tỉnh hồn.
“Nếu nói bản thân cự thú này, xem như là đồ tốt, so với Hồng Mông chí bảo bình thường còn trân quý hơn.”
“Chỉ là thực lực ngươi quá yếu, không trấn được.” Số hai phân thân nhìn Vương Vũ Luân nở nụ cười.
“Số hai, vừa nãy ngươi nói con đó là cự thú huyết mạch trong giới?” Lúc này Vương Vũ Luân mới phản ứng lại.
“Nuôi trong nhà hoang dại, liếc mắt một cái là nhìn ra, nghĩ không hiểu thì tự mình chậm rãi ngộ đi.”
“Ngươi xem bản thể đuổi theo hăng hái như thế, phỏng chừng là muốn bắt sống con cự thú đó.”
Phân thân số hai cầm trong tay trận bàn Hồn Nguyên, miễn cưỡng tu bổ lại xong đại trận bên ngoài Tam Thiên giới, chuyện còn lại có thể giao hết lại cho Bồ Đào.
“Bắt lại làm thú nuôi sao?”
“Thông minh!”
Lúc này, ở khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa, Từ Phàm ngồi trên Hỗn Độn chi chu không nhanh không chậm đi theo cự thú kia.
“Cự thú huyết mạch, quá trân quý, nhất định phải bắt sống về.” Vẻ mặt Từ Phàm có chút hưng phấn.
“Bồ Đào, báo cho Nguyệt Tiên, bảo nàng nắm chắc bồi dưỡng ra một nhóm Thiên Dựng thú.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Từ Phàm nhìn con cự thú đang điên cuồng chạy trốn phía xa, bắt đầu suy tư.
“Cự thú huyết mạch trong giới có thể trưởng thành đến thực lực cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, vùng Hỗn Độn đó phải mạnh bao nhiêu?”
Đúng lúc này, cự thú đang chạy trốn đột nhiên quay đầu, một chưởng đập lên Hỗn Độn chi chu.
Hỗn Độn chi chu di chuyển khéo léo tránh đi.
Thiên Thủ Hư Tượng màu đỏ tươi cầm trong tay một thanh cự phủ xuất hiện.
Cự phủ trong tay đột ngột chém xuống.
Chỉ trong nháy mắt, một luồng lực lượng chí cao từ trên người cự thú hiện ra.
Chỉ thấy không gian khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa bỗng vỡ ra, một quang đoàn bao trùm lấy hạch tâm cự thú vọt vào trong không gian.
Tại chỗ chỉ còn để lại thể xác của con cự thú to lớn này.
Cảm nhận được thể xác cự thú chỉ còn lại cái vỏ rỗng, thần sắc trên mặt Từ Phàm biến ảo.
“Đừng tưởng rằng mang theo bản nguyên rời đi là được, sau này sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được ngươi.”
“Kim thiền thoát xác, thú vị.”
Từ Phàm thu cự thú vào trong chí bảo không gian, trở lại Hỗn Độn chi chu bay về Tam Thiên giới.
Tam Thiên giới khởi động lại lần nữa, bay về Vùng Hỗn Độn.
Trong một không gian thần bí tại Ẩn Linh môn, Từ Phàm, Vương Vũ Luân và phân thân số hai nghiên cứu thân thể con cự thú này.
“Thể xác ẩn chứa lượng lớn pháp tắc chí cao, làm thành thức ăn, đúng là đại bổ.” Phân thân số hai vỗ cự thú lớn như tinh thần.
“Đừng vội ăn, xem thử có biện pháp để Thánh hồn thần thú khác tiếp quản cự thú này hay không.” Từ Phàm suy nghĩ nói.
“Một cự thú huyết mạch trong giới mang chiến lực Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đứng đầu, lợi dụng được là một trợ lực lớn.” Phân thân số hai nói.
“Từ đại ca, nếu thực sự không được ta lại câu cho ngươi thêm một con, ta cảm giác ta đã đột phá lớp màng pháp tắc chí cao kia rồi.” Vương Vũ Luân nói.
“Đặc điểm lớn nhất của cự thú huyết mạch trong giới chính là có thể sinh ra dời sau, ngươi lại câu ra, xác suất đại khái là sẽ trúng loại sinh ra trong Hỗn Độn, không cha không mẹ, không đáng tiền lại còn phiền phức.” Từ Phàm nói.
“Thôi vậy.”
Một luồng lực lượng không gian lóe lên, Từ Nguyệt Tiên xuất hiện cách ba người không xa.
“Sư phụ, những đồ vật ngươi rút ra ta đều thử hết, nhưng không có một cái nào Thiên Dựng thú có phản ứng.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Đã biết, không nghĩ tới cự thú đó bảo hộ huyết mạch của mình vẫn rất nghiêm ngặt.”
Đúng lúc này, Từ Phàm nhìn thấy tiểu Bạch Long trên vai Từ Nguyệt Tiên.
“Cho ngươi một cuộc tạo hoá, muốn không?” Từ Phàm chợt nói.
Tiểu Bạch Long đang lười nhác Từ Nguyệt Tiên nghe thấy lời của Từ Phàm bỗng sững sờ, sau đó kích động quẫy đuôi nhỏ của mình, biểu thị chính mình nguyện ý.
Bởi vì mâu thuẫn giữa Long tộc và Thánh chủ Nhân tộc, hiện tại Long tộc đã thuộc giống loài lâm nguy, Bồ Đào đặc biệt dành ra năm Tiên giới dùng để bảo hộ Long tộc.
Hiện tại định vị của Long tộc ở Tam Thiên giới là giống loài mang tính thưởng thức, cường giả đứng đầu Nhân tộc đều sẽ nuôi mấy con để thể hiện thực lực của mình.
Ở trong tình hình đó, Bạch Long vẫn luôn muốn thoát khỏi thân phận Long tộc của mình.
“Sư phụ, để Tiểu Bạch đoạt xá cự thú, có phải hơi miễn cưỡng không?” Từ Nguyệt Tiên lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ là thử xem, nếu thành công xem như đoạt tạo hóa Hỗn Độn, thất bại thì vẫn là nguyên dạng, không có tổn thất.”
Từ Phàm nói, vẫy tay với Bạch Long, chỉ thấy Thánh hồn của Bạch Long bay về phía thế giới vô tự trong tay Từ Phàm.
“Trước đó cần cải tạo một chút, nếu không không thể hoàn toàn khống chế cự thú.”
“Mặc dù dáng vẻ cự thú này không đẹp bằng Long tộc ngươi, nhưng xấu chỗ tốt của có xấu.”
Từ Phàm chậm rãi sửa chữa pháp tắc trong thế giới vô tự, để Thánh hồn của Bạch Long lặng yên thay đổi.
“Sư phụ, Tiểu Bạch thay thế cự thú này thì có phải sẽ có được thực lực Hỗn Độn Đại Thánh Nhân không?” Từ Nguyệt Tiên mong chờ hỏi.
“Cần thích ứng một thời gian mới được, trong lúc này ngươi cần bố trí nhiều thêm Thiên Dựng thú ở cùng bên cạnh.”
“Cự thú huyết mạch thực lực cao như vậy không dễ tìm đâu.” Từ Phàm ấn thế giới vô tự chứa đựng Thánh hồn của Bạch Long vào trong cơ thể cự thú.
“Xong, qua mấy vạn năm phỏng chừng là được.” Từ Phàm phủi tay mang mấy người rời khỏi thế giới này.
Bên trên Tam Thiên giới, Từ Phàm xuất hiện sau lưng Vương Vũ Luân đang câu cá.
“Có câu được đồ tốt gì không?” Từ Phàm cười hỏi.
“Câu ra một đống thủy tinh Hồng Mông Tử khí, ta bảo Bồ Đào để hết vào trong bảo khố, Từ đại ca cần thì cứ dùng.” Vương Vũ Luân một tay cầm cần câu một tay vuốt ve tiểu bạch miêu nằm trong ổ.
“Bây giờ ngươi có thể cảm giác được thế giới bên lưỡi câu không?” Từ Phàm lấy ra một chiếc ghế dựa ngồi bên cạnh Vương Vũ Luân, đưa tay túm ra Hung Bạch đang ngủ say trong tiểu viện.
“Mơ mơ hồ hồ, từ đầu đến cuối đều có một loại ngăn trở nhìn không thấy.” Vương Vũ Luân lắc đầu nói.
“Vậy pháp tắc chí cao này của ngươi vẫn ngộ chưa đến nơi đến chốn đâu.” Trong tay Từ Phàm cũng xuất hiện một chiếc cần câu, lưỡi câu theo lực dẫn dắt không rõ đâm vào trong hư không.
“Từ đại ca, ngươi cũng lĩnh ngộ ra pháp tắc thả câu vạn giới sao!” Vương Vũ Luân ngạc nhiên nói.
“Không có, chỉ là đổi một loại phương thức, đạt tới hiệu quả như nhau thôi.”
Lưỡi câu của Từ Phàm tiến vào hư không không bao lâu, dây câu đột nhiên căng ra, sau đó Từ Phàm vung tay lên, chỉ thấy trên lưỡi câu treo một thanh linh kiếm pháp khí.
Vương Vũ Luân nhìn thanh linh kiếm trên lưỡi câu, càng nhìn càng quen thuộc.
“Từ đại ca, đây không phải thanh linh kiếm đầu tiên của ngươi khi trước, Thông U sao?”
“Đúng, chính là thanh linh kiếm này.”
“Ngươi thả câu vạn giới Hỗn Độn, ta thì lại thả câu trong dòng sông thời gian của bản thân.”