Chương 1477: Luân Hồi đại thế giới
Chương 1477: Luân Hồi đại thế giới
Nghe được lời này, Từ Phàm cảm thấy rung động.
“Vậy phải bỏ ra đại giới thế nào mới có thể để danh ngạch ở lại Nhân tộc, những tài nguyên này, sau này Nhân tộc phải trả lại sao?” Từ Phàm nhìn Thánh chủ tộc Thiên Thương hỏi.
“Từ Thánh chủ đừng nói đùa với ta, những thứ này đương nhiên phải trả.”
“Dù hai tộc có quan hệ thân thiết, cũng không thể để tộc Thiên Thương làm mua bán lỗ vốn.”
“Đương nhiên, tộc Thiên Thương cũng sẽ không để Nhân tộc làm mua bán lỗ vốn.”
Thánh chủ tộc Thiên Thương mỉm cười nói.
“Tộc Thiên Thương ta trong vô tận kỷ nguyên này, tổng cộng thu được sáu thần vật ẩn chứa pháp tắc chí cao, mặc dù không đạt tới mức độ gia tăng danh ngạch, nhưng mỗi món đều là thứ vùng Hỗn Độn ao ước.”
“Nếu Từ Thánh chủ muốn danh ngạch này, ta sẽ lấy ra bốn món trao đổi với vùng Hỗn Độn.”
“Đại giới Nhân tộc cần phải trả chính là sáu thần vật chí cao và một điều kiện.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nhìn Từ Phàm nói.
“Điều kiện gì?”
Ra bốn trả sáu, Từ Phàm ngẫm lại vẫn là có thể tiếp nhận, hiện tại càng quan trọng hơn là điều kiện kia.
“Nhân tộc và tộc Thiên Thương cột lại với nhau, kết thành liên minh vĩnh cửu, tộc Thiên Thương diệt, thì Nhân tộc diệt.”
“Vậy nếu Nhân tộc diệt thì tộc Thiên Thương sẽ thế nào?” Từ Phàm lập tức hỏi.
“Tận lực trợ giúp, nhưng tộc Thiên Thương không thể tuyệt diệt.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói.
Nghe được lời này, trong lòng Từ Phàm ha ha một tiếng.
Tiếng gãy bàn tính này, Từ Phàm cảm giác dù có ở vùng Hỗn Độn khác cũng có thể nghe thấy.
“Đổi điều kiện, kết thành vĩnh cửu liên minh thì được, nhưng không thể cùng sinh cùng diệt.” Từ Phàm lạnh nhạt nói được, cầm lên một quân cờ hóa thành đạo Thiên Toán Hỗn Độn đặt vào trong bàn cờ.
“Huống chi là lúc ta diệt ngươi còn sống.”
Nghe được lời của Từ Phàm, Thánh chủ tộc Thiên Thương trầm mặc.
“Đổi điều kiện cũng được, thời khắc hai tộc gặp được nguy nan, cường giả đứng đầu của hai bên nhất định phải toàn lực xuất thủ, lấy vùng Hỗn Độn làm nhân chứng.”
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Thánh chủ tộc Thiên Thương mới lên tiếng.
“Ngoài ra, sáu món thần vật chí cao biến thành bảy món, đây là điều kiện sau cùng của ta.”
“Điều kiện có chút quá mức, nhưng cũng có thể chấp nhận.”
“Tìm cơ hội, ký kết khế ước vùng Hỗn Độn đi.” Từ Phàm nói.
Nói thật, danh ngạch cường giả cấp Thánh chủ như này, Từ Phàm không để ý cho lắm.
Chỉ là cảm giác, thế này có thể bớt rất nhiều chuyện, không cần bản thân lại lao tâm lao lực.
Đến nỗi danh ngạch rơi vào Nhân tộc, Từ Phàm dám đảm bảo, có khả năng trăm phần trăm không rơi đến trên đầu hắn.
Nhưng đối với hắn mà nói, không quan trọng, chỉ cần là Nhân tộc là được.
“Phải đợi một thời gian nữa, bốn món thần vật chí cao kia vẫn là từ khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa điều ra.”
“Đại khái cần chờ thêm vạn năm nữa mới được.” Thánh chủ tộc Thiên Thương nói.
“Vạn năm à…”
Lúc này, vừa vặn kẹt ngay trước lúc hắn trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
“Được, vạn năm sau, hai tộc chúng ta ký kết khế ước.”
Sau khi hai bên ước định xong, bèn bắt đầu chuyên tâm chơi giới kỳ.
Gia tốc thời gian ba vạn năm, Từ Phàm không hề gặp phải sóng lớn, giành được thắng lợi.
“Từ Thánh chủ kỳ lực cao thâm, mỗi lần chơi cờ với ngươi đều có cảm ngộ mới.” Thánh chủ tộc Thiên Thương cười ha ha nói.
“Kỳ lực của Thánh chủ cũng rất cao thâm, ta chỉ là dựa vào lực khắc chế thôi.” Từ Phàm khách khí nói.
Thật ra hắn rất muốn nói, ngươi chơi cờ rất dở.
Sau khi chơi giới kỳ xong, Từ Phàm liền về lại Ẩn Linh môn Tam Thiên giới.
Lúc này, bên ngoài Tam Thiên giới, một Hỗn Độn chi kiếp to lớn đang ngưng tụ.
Mà ở trong Hỗn Độn chi kiếp, Lý Tinh Từ hóa thành Luân Hồi đại thế giới.
“Lão tứ còn nhanh hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta, về sau Nhân tộc lại nhiều thêm một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.” Trên mặt Từ Phàm mang theo ý cười.
“Không tệ chứ.” Giọng nói đầy đắc ý Vương Vũ Luân vang lên.
“Có liên quan tới ngươi?” Từ Phàm nhìn về phía Vương Vũ Luân.
“Đương nhiên là có liên quan, mặc kệ có thừa nhận hay không, đây đều là huyết mạch của ta.” Vương Vũ Luân cười hì hì nói.
“Sau khi Tinh Từ trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, rất nhiều chuyện sẽ dễ làm hơn.”
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Vương Vũ Luân, Từ Phàm tiếp tục nói: “Tinh Từ tu luyện pháp tắc chí cao Hỗn Độn, sau khi tấn cấp thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, trong cơ thể sẽ diễn sinh thành một đại thế giới.”
“Đại thế giới này có thể từ trong dòng sông thời gian Hỗn Độn lấy ra nhân quả chuyên thuộc của Nhân tộc, thu về.”
“Đến lúc đó, cho dù là cường giả cấp Thánh chủ, muốn xóa đi nhân quả Nhân tộc, nhất định phải xâm nhập vào trong đại thế giới này trước.” Từ Phàm giải thích.
“Lợi hại như vậy, nói như vậy sau này không cần lo đến nhân quả Nhân tộc chúng ta nữa sao?” Vương Vũ Luân kinh ngạc hỏi.
“Có thể nói là vậy.”
Lúc này Hỗn Độn chi kiếp vẫn còn tiếp tục, mà Luân Hồi đại thế giới Lý Tinh Từ biến thành, tư thái biểu hiện lại giống như đang ngâm bồn trong Hỗn Độn chi kiếp.
Ba tháng sau, Lý Tinh Từ xuất hiện trong tiểu viện.
“Bái kiến sư phụ!” Lý Tinh Từ kích động nói.
Hắn không nghĩ tới chính mình dựa vào một chiêu cảm ngộ, đã có thể trực tiếp trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
“Đứng dậy đi, đều đã là Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, không cần hành đại lễ như thế nữa.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Đồ nhi vĩnh viễn là đệ tử của sư phụ, quỳ trước sư phụ là thiên kinh địa nghĩa.”
Từ Phàm nhẹ kéo tay, đỡ Lý Tinh Từ lên.
“Pháp tắc chí cao Luân Hồi, ta làm ngươi chủ hóa đạo giới, đặt Luân Hồi giới bản mệnh của ngươi trong cương vực Nhân tộc.”
“Sau đó vi sư nghĩ cách nhờ vào Luân Hồi đại thế giới của ngươi, lấy ra nhân quả Nhân tộc trong dòng sông thời gian Hỗn Độn dung nhập vào trong đó.”
“Đến lúc đó, cảnh giới của bản thân ngươi sẽ nhanh chóng tăng lên, đến cuối cùng thậm chí có thể từ trong Luân Hồi đại thế giới triệu hoán ra lực lượng nhân quả của Nhân tộc tác chiến.”
Từ Phàm vì Lý Tinh Từ quy hoạch con đường về sau.
“Sư phụ, đồ nhi đã hiểu.” Lý Tinh Từ gật đầu nói.
“Nhưng đồ nhi có một điều thỉnh cầu, xin sư phụ lúc rời đi vùng Hỗn Độn này, nhất định phải mang theo Luân Hồi đại thế giới bản mệnh của đồ nhi.”
“Việc này là ai nói cho ngươi?” Từ Phàm hỏi.
“Là Tam sư huynh, hắn nói cho ta căn của sư phụ không ở nơi này, sớm muộn cũng sẽ trở về vùng Hỗn Độn thuộc về sư phụ.” Lý Tinh Từ nói.
“Nửa câu đầu thì đúng, không có việc gì thì sẽ trở về xem sao.”
“Nửa câu sau, vi sư nói cho ngươi, Tam Thiên giới chính là nhà của vi sư.”
“Cho dù trở về, cũng sẽ mang theo toàn bộ Nhân tộc trở về.” Từ Phàm dửng dưng nói, chẳng biết sao lại nghĩ tới cánh cửa đá kia.
“Sư phụ ở nơi nào thì nơi đó chính là nhà của đồ nhi.” Lý Tinh Từ tỏ thái độ nói.
“Đều đã là người hơn trăm vạn tuổi, còn sợ ta sẽ bỏ rơi ngươi? Ta có đi cũng sẽ mang theo các ngươi đi.”
Nhìn biểu cảm nhỏ của Lý Tinh Từ, Từ Phàm bỗng nhiên cảm khái, bản thân dường như đã sắp trăm vạn tuổi rồi.
Nếu như tính luôn thời gian gia tốc, hắn đứng đắn xem như là lão đầu trăm vạn tuổi.
Nhưng tuổi này ở cảnh giới này, dựa theo trong vùng Hỗn Độn tính toán, có lẽ ngay cả tiểu thí hài cũng không phải.
“Dù là trăm vạn tuổi, ta cảm giác ở trước mặt sư phụ, ta vẫn là tiểu hài tử.”
“Tiểu hài cái rắm, ngươi tính hậu thế của ngươi xem, ước chừng sắp ngàn vạn rồi kìa.” Từ Phàm bĩu môi nói.
Nghe thấy số lượng này, Lý Tinh Từ gãi đầu nói: “Đồ nhi cũng không nghĩ tới, hai phu thê Sơ Phàm có thể sinh như thế.”
“Đời sau của bọn họ, cũng rất có hứng thú với sự nghiệp sinh sôi nảy nở của Nhân tộc.”