Chương 1484: Sư huynh, giao cho ta!
Chương 1484: Sư huynh, giao cho ta!
Từ Phàm đang trong tu luyện biết tao ngộ của hai người Chu Khai Linh và huynh đệ, không khỏi cười lên.
“Người không có việc gì là được, cứ xem như là lịch luyện.”
Lúc này, Chu Khai Linh lại tới trong tiểu viện.
“Sư phụ, ta thỉnh cầu nâng cao quyền hạn của ta ở chỗ Bồ Đào.”
“Không vào trong cương vực Minh tộc được, vậy ta có thể đi tìm Minh tộc bên ngoài cương vực, dù sao cũng sẽ có phương pháp trồng hạt giống vào trong dòng sông khí vận của bọn họ.”
Giọng Chu Khai Linh giống như con đường vạn cổ, cảm giác từ dưới chân mà lên.
“Quyền hạn của ngươi đã rất cao, Minh tộc bên ngoài cương vực bọn họ, ta để Bồ Đào tìm cho ngươi.” Từ Phàm nói.
“Đa tạ sư phụ.”
“Đi đi, vạn sự chớ hoảng, có sư phụ ở phía sau đỡ cho ngươi.”
Chu Khai Linh cực kỳ tự tin rời khỏi cương vực Nhân tộc.
Lần này hắn mang tới Vương Huyền Tâm.
“Sư huynh, yêu cầu của ngươi, ta đảm bảo có thể đạt được.” Vương Huyền Tâm tự tin vô cùng nói.
“Ta tin ngươi, trong sư đệ của ta thì ngươi là người có chiến lực mạnh nhất rồi.” Chu Khai Linh cười hì hì nói.
Vương Huyền Tâm đối với người sư huynh duy nhất có thể làm hắn tâm phục khẩu phục trước mắt này, không hề dám sơ suất tí nào.
Sau khi nghe được thỉnh cầu của sư huynh, lúc này hắn bỏ chuyện trong tay xuống theo ra.
Tiên chu phá vỡ không gian, bay về phía một thế lực chủng tộc nhất lưu bên ngoài trung tâm Hỗn Độn nơi xa.
Chủng tộc nhất lưu này là phụ thuộc của Minh tộc, trong tộc bọn họ có một Hỗn Độn Thánh Nhân Minh tộc tọa trấn.
Lúc tiên chu rời khỏi phạm vi Nhân tộc đủ xa, bàn tay khiến Chu Khai Linh vô cùng quen thuộc trên bầu trời lần nữa rơi xuống.
“Sư huynh, giao cho ta!”
Hỗn Độn Vạn Đạo bàn lập tức xuất hiện phía sau Vương Huyền Tâm.
Một luồng pháp tắc chí cao do vạn đạo Hỗn Độn ngưng tụ hóa thành Pháp Tướng của Vương Huyền Tâm.
“Vạn đạo, trấn!”
Khu vực Hỗn Độn Vạn Đạo bàn bao phủ hóa thành thế giới lấy Vương Huyền Tâm làm chủ.
Một màn chắn thật dày ngưng tụ từ vạn đạo Hỗn Độn xuất hiện bên ngoài thế giới.
Vô tận chiến ý từ trên người Vương Huyền Tâm bùng cháy.
“Cường giả cấp Thánh chủ lại thế nào, trái tim này của ta, chỉ có chiến!!”
Một luồng ý lạnh thấu xương từ trên ngườiVương Huyền Tâm phát ra.
“Sư huynh yên tâm, muốn giết ngươi, nhất định phải từ trên thi thể ta bước qua.”
“Ta…”
Vương Huyền Tâm bật hết hỏa lực còn chưa nói hết lời, màn chắn vạn đạo Hỗn Độn hắn kiến tạo nháy mắt vỡ vụn.
Pháp Tướng hóa thành như chạm khắc bằng cát, nhẹ nhàng đụng một cái đã biến thành bụi bặm.
“Ầm!!!”
Một cự thủ hung hăng đập nát tiên chu chỗ hai người, mẫn diệt trong vùng Hỗn Độn này.
Theo cự chưởng biến mất, một bóng dáng Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc to lớn hiện ra.
Lúc này, Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc có chút hài lòng nhìn bàn tay mình.
Vừa rồi trong nháy mắt chụp chết Chu Khai Linh, thỏa mãn hắn đạt được, gần với khi hắn tấn cấp thành cường giả cấp Thánh chủ.
“Nhân tộc chơi trò gian trá với Minh tộc ta, chỉ cần ngươi dám ra ngoài, ta liền dám đập chết ngươi.”
Chu Khai Linh từ bản thể đột ngột tỉnh lại, nhìn toàn thân khoẻ mạnh, bắt đầu trầm mặc.
Vương Huyền Tâm bên khác, sau khi tỉnh lại ngẩn ngơ thật lâu, sau khi gửi tin cho Chu Khai Linh thì vào trong phòng tu luyện.
“Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc kia đánh hai Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Nhân tộc ta đến tự bế rồi?” Từ Phàm kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân.”
Sau khi hiểu rõ tiền căn hậu quả, trong mắt Từ Phàm xuất hiện một chút ý cười.
“Sớm chút nhận rõ hiện thực cũng tốt, tránh cho ba người bọn họ lúc sau hợp lại ngu ngốc đi đơn đấu cường giả cấp Thánh chủ.”
Trong động phủ của Chu Khai Linh, hắn đang ngồi trong phòng tu luyện minh tư khổ tưởng.
“Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc, đây là để mắt tới ta rồi.”
“Ngươi cho rằng ta không ra khỏi cương vực Nhân tộc thì không thể trồng hạt giống đến trong Minh tộc các ngươi sao?”
Một dòng sông màu đen xuất hiện sau lưng Chu Khai Linh, sau đó, Chu Khai Linh bắt đầu nhắm mắt lại, bắt đầu tham ngộ đại đạo Vận Không Lành.
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài động phủ đột nhiên vang lên.
“Đại sư huynh? Có chuyện gì không?” Chu Khai Linh tò mò hỏi, dưới tình huống không cần thiết, không ai sẽ đến động phủ của mình.
“Sư đệ, nghe nói hai lần ngươi ra ngoài đều đụng phải Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc.”
“Lần này ta ra ngoài với ngươi, ta muốn hiểu biết một chút.” Từ Cương từ chỗ Bồ Đào nhận được chuyện xảy ra hai lần này.
Hắn bống nhiên muốn hiểu biết xem thực lực của Thánh chủ là như thế nào.
“Bồ Đào không nói với ngươi sao, Hùng Lực và Huyền Tâm sư đệ đều là bị chết trong nháy mắt.”
“Một lát nữa ta còn phải đi tìm bọn họ trò chuyện an ủi đây.” Chu Khai Linh nhìn Đại sư huynh của mình nói.
“Không sao, chờ sau khi ta hiểu biết xong thực lực của cường giả cấp Thánh chủ lại nói.” Từ Cương nói.
“Đại sư huynh, quên đi thôi, ta cảm giác kết quả…”
“Biết kết quả, ta chỉ muốn tới hiểu biết một chút, dù sao Đệ Nhị Thánh chủ Minh tộc đó vừa trở thành Thánh chủ không bao lâu.”
“Cảm nhận thực lực của hắn, sau đó trong lòng có tiêu chuẩn.” Từ Cương nói.
“Nếu đã như vậy, vậy ta liều mình đi với Đại sư huynh một chuyến.” Chu Khai Linh cảm nhận được Hỗn Độn Thánh hồn hơi uể oải, cắn răng nói.
“Không sao, tổn thất của ngươi sau khi trở về, ta sẽ bảo Bồ Đào dùng tài nguyên của ta bù cho ngươi.” Từ Cương tri kỷ nói.
“Đại sư huynh, ngươi coi thường ta rồi đấy, giữa sư huynh đệ đồng sinh cộng tử một lần thì có sao đâu.” Chu Khai Linh lúc này hiên ngang lẫm liệt nói.
“Vậy đi thôi!”
Thế là Chu Khai Linh mang theo Từ Cương ngồi lên tiên chu, lần nữa rời đi cương vực Nhân tộc.
Kịch bản vẫn là kịch bản giống vậy, bàn tay vẫn là bàn tay như thế.
Từ Cương từ bản thể tỉnh lại, trong đầu tràn đầy hình ảnh một chưởng chụp tới.
“Chênh lệch lớn như thế sao?” Đầu Từ Cương xoay mòng mòng.
Trong tiểu viện, Từ Cương nói ra cảm ngộ của mình.
“Hiện tại biết trời cao đất rộng rồi nhỉ?”
“Cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân và cấp Thánh chủ, chênh lệch thực lực nào chỉ lớn như trong tưởng tượng của các ngươi đâu.”
“Nếu như nói Hỗn Độn Thánh Nhân còn có thể bị số lượng Đại Thánh Nhân chồng chất giết chết.”
“Vậy đối với cường giả cấp Thánh chủ, cho dù Hỗn Độn Đại Thánh Nhân lấp đầy cả vùng Hỗn Độn.”
“Cũng sẽ không làm bản nguyên cường giả cấp Thánh chủ có chút tổn thương nào.”
“Cho nên nói, đừng nghĩ đến chuyện dùng thân thể Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đi địch cường giả cấp Thánh chủ.” Từ Phàm thong thả nói.
“Sư phụ, ta muốn biết sau khi ngươi tấn cấp đến Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, làm sao chống lại cường giả cấp Thánh chủ kia?” Từ Cương hỏi.
“Nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản.” Từ Phàm nói, sau lưng hiện lên hai mươi tám phù văn pháp tắc chí cao.
“Chỉ cần đạo ta nắm giữ đủ nhiều, vậy ta có thể định nghĩa vùng Hỗn Độn này.”
Thế giới vô tự nháy mắt triển khai, Từ Cương cũng từ Hỗn Độn Đại Thánh Nhân biến thành phàm nhân.
Khoảnh khắc ấy, Từ Cương cảm giác chính mình tựa như sâu kiến nhìn về phía mặt trời.
Lúc này hắn đã hiểu lời sư phụ nói vừa rồi.
Giống như hiện tại, số lượng sâu kiến đủ nhiều, có thể chạm đến mặt trời trên trời sao?
Sau đó dưới sự khống chế của thế giới vô tự, Từ Cương càng lúc càng suy yếu, dần dần hắn vậy mà cảm nhận được bản nguyên của mình đang từ từ trôi đi.
Khuôn mặt Từ Cương cũng bắt đầu trở nên già nua, cuối cùng trở thành một lão đầu tử hồi quang phản chiếu trước khi lâm chung.
“Hiểu không?” Từ Phàm hỏi.
“Đã hiểu!” Từ Cương bộ dạng tiểu lão đầu dùng hết lực lượng toàn thân nói ra hai chữ này.