Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1485 - Chương 1485: Phong Cảnh Nơi Cao

Chương 1485: Phong cảnh nơi cao Chương 1485: Phong cảnh nơi cao

Thế giới vô tự lần nữa chuyển biến, lần này Từ Cương nhanh chóng biến về lại dáng vẻ ban đầu, hơn nữa thực lực còn tăng lên từng đoạn.

Dưới sự gia tăng của của thế giới vô tự, Từ Cương cảm ngộ được mười loại pháp tắc chí cao, đồng thời còn thông hiểu.

Trong nháy mắt này, Từ Cương chỉ cảm thấy chính mình so với ban đầu, dường như đã xảy ra lột xác.

Thực lực của hắn bây giờ, một ngón tay là có thể ngược hắn khi toàn thịnh.

“Đây chính là uy năng sau khi nắm giữ nhiều loại pháp tắc chí cao sao!” Từ Cương si ngốc nói.

Trong phút chốc ấy, pháp tắc chí cao trong cơ thể Từ Cương giống như đột phá một loại cực hạn nào đó, chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác chính mình tựa như nắm trong tay toàn bộ Hỗn Độn, cũng minh ngộ ý nghĩa của Hỗn Độn.

Lúc này hắn cảm giác vạn vật thương sinh, đều nằm dưới khống chế của hắn.

Ngay cả dòng sông thời gian Hỗn Độn ngày trước ở trong mắt hắn, cũng chỉ liếc mắt là thấy cuối, không có bí mật nào đáng nói.

Chỉ là loại cảm giác này không tiếp tục được bao lâu, từng pháp tắc chí cao từ trong cơ thể Từ Cương rút đi, cuối cùng thoái hóa đến trạng thái lúc vừa tới tiểu viện.

“Sư phụ, đồ nhi ngu dốt, vì sao ngươi mang ta đi xem phong quang như thế, đời này đồ nhi chỉ sợ rất khó đạt tới cảnh giới kia.” Từ Cương thất hồn lạc phách nói.

“Loại phong cảnh nơi cao đó, ngươi đã thấy chưa?” Từ Phàm cười hỏi

“Bất chợt thấy được, rất đẹp, rất làm người ta lưu luyến.” Từ Cương nói.

“Tu luyện cho tốt, độ cao như thế chỉ là một điểm ở nửa đường đỉnh phong sau này ngươi đứng thôi.”

“Là bởi vì đồ đệ của ta, phong cảnh đó chỉ là phong cảnh trên dọc đường của ngươi, đỉnh phong còn ở nơi xa, tiếp tục đi thôi.”

Theo một trận canh gà Từ Phàm trút xuống, Từ Cương tựa như minh ngộ, rời đi.

“Thú vị, Chu Khai Linh mang theo ba Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Nhân tộc, từng người đều bị diệt một lần.”

“Cũng không biết tiểu tử thối này có thể lĩnh ngộ chút gì hay không.”

Lúc này, Từ Phàm chợt nhận được tin tức Lý Tinh Từ truyền đến.

Trong vết nứt không gian ở cương vực Nhân tộc, một Luân Hồi đại thế giới to lớn đang chậm rãi vận hành.

Mấy thông đạo trong suốt không nhìn thấy nối liền các đại thế giới Nhân tộc.

Nếu như nhìn kỹ, những thông đạo này thỉnh thoảng sẽ có sinh linh Nhân tộc vẫn lạc tiến vào bên trong.

Bên ngoài Luân Hồi đại thế giới, Lý Tinh Từ mặt đầy nghi hoặc nói với Từ Phàm những chuyện xảy ra bên trong Luân Hồi đại thế giới.

“Sư phụ, Luân Hồi đại thế giới này hình như là tiếp nhận được sinh linh Nhân tộc vùng Hỗn Độn khác.”

“Cho nên đồ nhi muốn mời sư phụ tới dò xét một phen.”

Lúc này một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm.

Chỉ thấy bên trong màn sáng có một thiếu niên tướng mạo trẻ tuổi, mặc trường bào màu trắng kỳ dị, đang tò mò nhìn xung quanh.

“Ở trên người hắn đồ nhi cảm nhận được một luồng pháp tắc khác biệt với vùng Hỗn Độn.”

“Ta đang tìm kiếm trong ký ức của thiếu niên, thấy được một cương vực Hỗn Độn to lớn không kém vùng Hỗn Độn chúng ta.”

“Trong cương vực đó, Nhân tộc vẫn là tồn tại nhỏ yếu, miễn cưỡng sống tạm trong một nơi tương tự như thế giới Đại Thiên.” Lý Tinh Từ nói.

“Tìm được thông đạo nối liền với vùng Hỗn Độn đó chưa?” Từ Phàm cảm thấy hứng thú hỏi.

Lý Tinh Từ lắc đầu.

“Đồ nhi đã dùng hết các loại biện pháp, đều không thể kết nối đến vùng Hỗn Độn đó, nhưng chân linh thiếu niên này là thực sự được đưa qua đây.”

Lý Tinh Từ có chút xấu hổ, Luân Hồi đại thế giới chính mình diễn hóa vậy mà xuất hiện một Nhân tộc nằm ngoài khống chế, hơn nữa còn không làm rõ lai lịch được.

Lúc này bên trong Luân Hồi đại thế giới, thiếu niên mặc trường bào trắng cả người run rẩy đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đúng lúc này, Nhân tộc tồn tại như thần trong mắt hắn xuất hiện trước mặt hắn.

“Nhân tộc Trúc Cơ kỳ??”

Chân linh Kim Tiên vẫn lạc tò mò nhìn tiểu gia hỏa trước mắt.

“Nhân tộc, Triệu Tinh Hà, bái kiến thần chí cao vô thượng, nguyện thánh quang của ngươi vẩy khắp toàn bộ Nhân tộc.” Thiếu niên mặc trường bào trắng lúc này quỳ xuống trên mặt đất.

Chân linh Kim Tiên vẫn lạc nhìn thiếu niên quỳ xuống, mới đầu cảm giác còn hơi kỳ quái, lúc thiếu niên nói ra thánh quang rải khắp toàn bộ Nhân tộc, chân linh Kim Tiên vẫn lạc giống như gặp quỷ vội vàng tránh ra.

Cho dù là vậy, một luồng nhân quả to lớn vẫn bao phủ lấy hắn.

“Tiểu gia hỏa, ngươi đừng có hại ta, cái gì thánh quang rải khắp toàn bộ Nhân tộc, một Kim Tiên như ta thì tính là thứ gì.” Kim Tiên vẫn lạc phẫn nộ nói.

Nếu chính mình ngầm thừa nhận lời này, vậy khí vận nhân quả Nhân tộc một ngày có thể bóp chết hắn vạn lần.

“Ngươi là dã nhân từ đâu tới, hiện tại Nhân tộc thế mà vẫn có tồn tại Trúc Cơ kỳ à?” Phẫn nộ qua đi, chân linh Kim Tiên vẫn lạc nhìn tiểu gia hỏa này, không nhịn được tò mò.

Từ sau khi toàn bộ Nhân tộc bắt đầu tu luyện Hồng Mông Thiên Chủng Thần Thuật, hài tử ra đời có rất ít đứa thấp hơn Chuẩn Tiên kỳ, phần lớn vừa ra đời đã là Chân Tiên, một vài yêu nghiệt xuất hiện trực tiếp bước ra dòng sông thời gian, trở thành thể Kim Tiên.

Cho nên Nhân tộc bây giờ, nhìn thấy Thánh Nhân, Đại Thánh Nhân, thậm chí là Hỗn Độn Thánh Nhân cũng không kỳ quái.

Nhưng Nhân tộc không bước qua tiên môn, tu vi còn thấp như thế, Kim Tiên quả thật là lần đầu gặp.

“Chẳng lẽ là Nhân tộc bên ngoài Tam Thiên giới?” Chân linh Kim Tiên vẫn lạc cảm thấy hứng thú nói.

“Tiểu gia hỏa, đi theo ta đi, ta mang ngươi đi tịnh hoá nghiệp lực khi còn sống, thuận tiện mang ngươi đầu thai nhà tốt.”

“Quả nhiên là đáng thương, khi còn sống ngay cả tiên môn đều chưa bước vào.”

Chân linh Kim Tiên vẫn lạc nói, mang theo thiếu niên bạch bào, đi về hướng đại thế giới tịnh hóa nghiệp lực.

Thiếu niên bạch bào được bảo hộ, như lần đầu vào thành tò mò nhìn thế giới xung quanh.

“Thần vĩ đại, xin hỏi ngươi cũng là Nhân tộc sao?” Thiếu niên bạch bào nhìn Kim Tiên bộ dạng Nhân tộc, tò mò hỏi.

Ở thế giới của hắn, loại cường giả cấp bậc này đủ để nhẹ nhàng diệt đi toàn bộ Nhân tộc.

“Ta đương nhiên là Nhân tộc.” Kim Tiên kiêu ngạo nói.

“Vậy thần, ngươi có thể cứu vớt Nhân tộc ở thế giới của ta không?” Thiếu niên bạch bào chân thành hỏi.

“Nhân tộc thế giới các ngươi? Thế giới các ngươi ở đâu?” Chân linh Kim Tiên hưng phấn hỏi.

Nếu như hắn có thể phát hiện Nhân tộc ngoài mạch Tam Thiên giới, sau khi báo cáo cho Thánh chủ Nhân tộc, nói không chừng còn có thể được ban thưởng.

“Ta ở góc đông bắc của khu vực Thiên Nam, phạm vi phía nam Tạp Nhĩ sơn, Nhân tộc ta sinh tồn ở nơi đó.”

“Thần, xin cho thánh quang của ngươi rải đến Nhân tộc thế giới kia đi, bọn ta cần ngươi.”

“Đến lúc đó toàn tộc bọn ta vì ngươi lập thần miếu, để quang huy của ngươi vĩnh viễn chiếu rọi Nhân tộc chúng ta.”

“Tiểu gia hỏa, ngừng! Về sau đừng nói loại lời này nữa, ta sợ ngươi làm tổn thất khí vận của ta, làm ta ngay cả chuyển sinh thành Nhân tộc cũng không được, ta sẽ oán ngươi đấy.”

Kim Tiên nói, duỗi ra một ngón tay đụng chạm đến ấn đường của thiếu niên bạch bào.

Thật lâu sau, Kim Tiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

“Không phải chứ, thế giới của các ngươi không ở cương vực Nhân tộc?” Vẫn lạc Kim Tiên chân linh kỳ lạ hỏi.

Thiếu niên cũng là làm ra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc…

Ngay lúc này, một luồng ánh sáng đột ngột hiện lên, thiếu niên bạch bào trước mắt biến mất.

Nhìn thấy thiếu niên bạch bào biến mất, chân linh Kim Tiên vẫn lạc cũng không kỳ lạ.

“Phỏng chừng là bị ý chí Luân Hồi đại thế giới dò xét đến dị thường, mang ra ngoài.”

“Nhưng có thể gặp được Nhân tộc kỳ quái như thế, thật đúng là muốn giúp một tay hắn.”
Bình Luận (0)
Comment