Chương 152: 2 vị kim chủ
Chương 152: 2 vị kim chủ
Ngay khi hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ muốn đi tới Thập Vạn Lý Cự Hồ thăm dò, thì cách đó không xa sóng biển khuấy động, một con Giao Thủ Cự Quy Hóa Thần Kỳ cõng một tòa cung điện trên lưng nổi lên từ đáy hồ.
Trên mình Giao Thủ Cự Quy có một đóa hoa nhỏ màu hồng khác thường đặc biệt nổi bật.
“Hoan nghênh hai vị tiền bối đến thăm.” Giọng nói của Từ Phàm truyền đến.
Đây là biện pháp mà Từ Phàm nghĩ đến, vì bảo vệ những thứ mình đặt ở Ẩn Linh môn, họ vẫn nên gặp mặt nhau ở bên ngoài.
Bóng người Từ Phàm xuất hiện trước cửa cung điện trên lưng Giao Thủ Cự Quy.
“Xin hỏi sư phụ của Trương Hàn ở chỗ này sao?” Một người tu sĩ Hợp Thể Kỳ trung niên mặc áo xanh nói, nhìn Từ Phàm Trúc Cơ Kỳ còn tưởng rằng là đồng tử canh gác.
Mẹ nó, sau này nhất định phải chuyên môn nghiên cứu một bộ thần thông có thể ngụy trang tu vi, đây là ý nghĩ cấp bách nhất của Từ Phàm lúc này.
“Ta chính là sư phụ của Trương Hàn và Trương Mai Mai.”
“Mời hai vị tiền bối vào điện nói chuyện.” Từ Phàm nói.
Hai vị Hợp Thể Kỳ liếc nhìn nhau, đều thấy được vẻ ngạc nhiên và sợ hãi trong mắt đối phương, đồ đệ Nguyên Anh Kỳ, sư phụ Trúc Cơ Kỳ?
Sau đó hai người dùng thần niệm trao đổi một chút, nếu như đây là một vị Sáng Tạo Sư thì xem ra cũng có lý.
Ngay cả khi Luyện Đan Sư và Luyện Khí Sư có tư chất ngu dốt, thì thông qua quá trình rèn luyện cũng có thể đạt được thành tựu, nhưng điều kiện tiên quyết là có tiền.
Nhưng Sáng Tạo Sư ngay từ khi sinh ra đã định trước là con cưng của đại đạo, giống như cá trời sinh ra đã biết bơi.
Nhưng đối với tu vi, thiên đạo thiếu hụt, Sáng Tạo Sư bình thường đều là bốn, năm linh căn, gặp khó khăn khi thăng cấp trong giai đoạn đầu.
Trong Quy Nguyên Điện, Từ Phàm mời hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ ngồi xuống.
“Hai vị tiền bối tìm vãn bối có chuyện gì sao?” Từ Phàm nói.
“Trương Hàn và Thiên Kiêu Thiên Linh tông của chúng ta đã thi đấu với nhau, thấy thần thông được sử dụng khá kỳ lạ, cho nên muốn bái phỏng Sáng Tạo Sư phía sau Trương Hàn một chút.” Một vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ trong đó lên tiếng.
“Thần thông của tiểu đồ khiến hai vị tiền bối chê cười.”
“Bí pháp thần thông của tiểu đồ đều là ta phát hiện ở một di tích.”
“Nếu như hai vị tiền bối cảm thấy hứng thú, ta có thể cho hai vị tiền bối mượn xem một chút.”
Từ Phàm nói xong lấy ra mấy thanh ngọc giản đặt lên bàn.
Lúc này, một con rối hình người tiến lên lấy một bộ ấm trà ra bắt đầu pha trà.
Lúc này hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ lại hơi ngượng ngùng, cảm giác giống như tới đây cưỡng đoạt.
“Bổn tọa có một nghi vấn, hai vị cao đồ đều là Nguyên Anh Kỳ, vì sao ngươi vẫn là Trúc Cơ Kỳ chứ?”
Lúc này một vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác đã phát hiện ra chỗ khác thường của Từ Phàm.
Trúc Cơ Kỳ bình thường trong mắt Hợp Thể Kỳ chỉ có một đoàn linh khí lỏng nhanh ngưng tụ thành thực chất trong đan điền.
Nhưng Từ Phàm ở trong mắt hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ thì linh khí dạng lỏng trong đan điền của hắn rộng lớn giống như Thập Vạn Lý Cự Hồ này.
Hơn nữa trên đan điền còn có rất nhiều Đạo Vận dị tượng.
Con mẹ nó này còn là Trúc Cơ Kỳ sao, tích lũy khổng lồ này đoán chừng ngay cả Nguyên Anh Kỳ cũng tự lấy làm hổ thẹn không bằng.
“Hai đệ tử của ta đã được thu nhận vào môn hạ từ khi còn nhỏ. Ta cũng không ngờ rằng trong một trăm năm ngắn ngủi họ đã thăng cấp đến Nguyên Anh Kỳ.”
“Ta cũng không có cách nào.” Từ Phàm bất đắc dĩ nói, bất đắc dĩ là thật bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn như vậy.
“Hai người chúng ta đến đây, thứ nhất là muốn bái phỏng vị Sáng Tạo Sư sáng tạo ra thần thông của quý đồ kia một chút.”
“Thứ hai là muốn trao đổi cùng sư phụ của Trương Hàn cách thức giáo dục đồ đệ.” Tu sĩ Hợp Thể Kỳ mặc áo xanh vừa cười vừa nói.
Tu sĩ Hợp Thể Kỳ kia không hổ là lão hồ ly ngàn năm, vị thiếu niên trước mắt này không ngoài ý muốn hẳn là Sáng Tạo Sư mà họ muốn tìm.
Nhưng nhìn dáng vẻ này thì dễ nhận thấy Sáng Tạo Sư trước mặt không muốn bại lộ thân phận của mình, cho nên mới lấy di tích ra để từ chối.
Trước khi đến, hai người họ đã chiếm được hình ảnh chiến đấu của Trương Mai Mai kia.
Nếu như đạt được một bộ thần thông công pháp thích hợp với đồ đệ của mình có thể là vận khí.
Nhưng nếu vẫn có thể gặp tới bộ thứ hai thì là chuyện vớ vẫn.
“Xem ra Sáng Tạo Sư mà tiền bối muốn tìm đã không tìm thấy, nhưng phương pháp giáo dục đồ đệ thì ta lại có thể chia sẻ một chút với hai vị tiền bối.” Từ Phàm mỉm cười, xem ra chuyện bịa đặt ma quỷ của mình không giấu được hai vị đại lão này.
“Vãn bối là một vị Luyện Khí Sư, tinh thông luyện chế con rối chi đạo, cho nên thường xuyên luyện chế một ít con rối cùng cấp bậc với sức chiến đấu cao khác nhau đến đối chiến với đồ đệ của mình.”
“Mỗi khi đồ đệ chiến thắng, ta sẽ luyện chế ra một con rối mạnh hơn để tiếp tục khiêu chiến.”
Từ Phàm nói xong đã gọi ra một con rối khiêu chiến Trúc Cơ Kỳ để hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ xem xét.
“Một con rối Trúc Cơ Kỳ có thể có sức chiến đấu gì chứ?” Một vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ khác nhìn con rối này mà nghi ngờ lên tiếng hỏi. Ở trong ý thức của hắn, con rối không có linh trí, trừ khi có tu sĩ chuyên môn chủ tu khống chế con rối đi khống chế, bằng không sức chiến đấu và cấp bậc còn không bằng linh thú.
“Tiền bối có thể tìm một vị tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hoặc là linh thú thử xem.” Từ Phàm làm một cái cử chỉ mời.
“Thử thì thử.”
Tu sĩ Hợp Thể Kỳ vung tay lên, một con yêu thú Nham Giáp Trúc Cơ Kỳ xuất hiện ở trước mặt ba người, thân hình vạm vỡ hình người cao ba thước có lực áp bách vô cùng, không có tác dụng gì với ba người họ.
“Đây là chân chạy việc mà ta nuôi ở trong điền viên, nhưng vẫn rất lợi hại trong nhóm Trúc Cơ Kỳ, ngươi có thể thử xem.”
“Ta đoán con rối của ngươi không phá được phòng ngự của yêu thú Nham Giáp.”
Từ Phàm không nói gì, chỉ vung tay lên, toàn bộ phòng đón khách trời đất quay cuồng, cuối cùng biến thành một võ đường rộng lớn.
“Bảo khí cung điện của ngươi đến bên trong có huyền cơ, trông giống như tác phẩm của một vị sư phụ nổi tiếng.” Tu sĩ Hợp Thể Kỳ trung niên mặc áo xanh nói.
“Đây là nơi ở mà vãn bối luyện chế ra, đã khiến tiền bối chê cười.”
Sau khi con rối và yêu thú Nham Giáp tiến vào sân, trận chiến giữa hai bên bắt đầu dưới sự chứng kiến của ba người.
Con rối mà Từ Phàm lấy ra là con rối khiêu chiến bình thường nhất, nhưng thắng ở các thuộc tính tương đối bình quân.
Chiến đấu vừa bắt đầu, yêu thú Nham Giáp đã vung nắm đấm to như nồi sắt đập về phía con rối khiêu chiến.
Trận chiến đấu kế tiếp này khơi dậy cảm xúc hoài niệm chiến đấu ban đầu của hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Chiến đấu ngay sau đó giống như một kẻ liều lĩnh không có sức lực đang đối chiến với một vị chiến sĩ thân kinh bách chiến, cho dù kẻ liều lĩnh có trăm phương nghìn kế chiêu thức, cũng không chạm tới được con rối.
Khi con rối phát hiện mình không cách nào phá vỡ phòng ngự thì nhanh chóng thay đổi chiến lược của mình và bắt đầu tấm công liên tục vào vị trí tâm hạch của yêu thú Nham Giáp.
Sau năm cú đấm, hai nắm đấm của con rối lóe lên hào quang, và một cú đấm kép trực tiếp phá nát tâm hạch của yêu thú Nham Giáp.
Chiến đấu chấm dứt, hai vị tu sĩ Hợp Thể Kỳ nhìn trên mặt đất vỡ thành một đống đá, hồi lâu không lên tiếng.
Hao người họ vẫn có nhãn lực cơ bản nhất, một con rối chiến đấu Trúc Cơ Kỳ có thể dễ dàng đánh bại gần một số nửa đệ tử Trúc Cơ của Thiên Linh tông bọn họ.
“Ta tên Trọng Vũ, chính là trưởng lão Sự Vụ Phong của Thiên Linh tông.” Đây là tu sĩ Hợp Thể trung niên mặc áo xanh.
“Ta tên Hướng Hoành, trưởng lão Vạn Bảo Giới của Thiên Linh tông.” Đây là người đi cùng.
“Xin chào tiền bối Trọng Vũ, tiền bối Hướng Hoành, vãn bối là Từ Phàm.” Từ Phàm vội vàng hành lễ. Từ Phàm vốn dĩ muốn dùng bút danh của hắn, nhưng sau khi nghĩ lại, trong đầu đã có một kế hoạch, nên lập tức báo tên thật để thể hiện sự trung thực.
Sau đó Từ Phàm say nghĩ, tổ hợp này sao lại quen thuộc như vậy, chẳng lẽ là tới đây tiến hành chuyến mua sắm lớn chứ?
“Từ Phàm, có phải con rối này của ngươi có người thao tác phía sau không? Nếu không thì con rối bình thường sẽ không có kỹ xảo chiến đấu như vậy.”
Lúc này, hai vị tiền bối Hợp Thể Kỳ thuận lợi biến thành đại gia giàu có trong mắt Từ Phàm.
Từ đó về sau, cơn ác mộng của các đệ tử Hóa Thần Kỳ trở xuống của Thiên Linh tông bắt đầu.