Chương 1549: Dưới tình huống thế nào
Chương 1549: Dưới tình huống thế nào
Từ Cương sau khi nghe được lời của Từ Phàm, vẻ mặt dần trở nên hưng phấn.
“Sư phụ, ta đề nghị mang theo tất cả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân của tông môn chúng ta, cùng nhau rèn luyện.” Từ Cương đề nghị.
“Nếu như vậy, vậy cùng đi đi, thuận tiện mở mang kiến thức.” Từ Phàm không sao cả nói.
“Sư phụ, vậy nếu có đệ tử bị thương thì làm phiền ngươi.”
“Những chuyện này là chuyện nhỏ, cho các ngươi một khảo nghiệm, trong mười vạn năm chém giết vị kia Thánh chủ lộ phí khứ hồi miễn toàn bộ, trong mười lăm vạn năm chém giết lộ phí giảm một nửa, hai mươi vạn năm giảm hai mươi phần trăm.”
“Nếu như hai mươi vạn năm sau vẫn không thể chém giết, lộ phí khứ hồi, còn có chi phí ta trị liệu, các ngươi cùng nhau phụ trách.” Từ Phàm lung lay ghế dựa, ung dung nói.
“Tuân lệnh, sư phụ.”
Nơi nào đó trong vùng Hỗn Độn, dưới ánh mắt mong chờ của Hùng Lực Hỗn Độn Đại Thánh Nhân của Ẩn Linh môn môn ngoài Trương Vi Vân và Vương Vũ Luân ra tề tụ.
Hùng Lực nhìn đông đảo Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, một tình cảm hào hùng từ trong lòng dâng lên.
“Đi, chúng ta đi săn giết Thánh chủ!”
Phân thân số bốn lặng lẽ vung tay lên, một cánh cửa truyền tống không gian xuất hiện.
Sau khi mọi người tiến vào, lập tức cảm nhận được khí tức của Thánh chủ dị tộc ở cách đó không xa.
Chỉ trong nháy mắt hai bên không nói lời thừa, trực tiếp đánh lên.
Trong Ẩn Linh môn môn, Từ Phàm vừa tham ngộ pháp tắc chí cao, vừa nhìn Hùng Lực mang theo một đám Hỗn Độn Đại Thánh Nhân vây công Thánh chủ dị tộc trong màn sáng.
Lần này có Thánh chủ Hùng Lực gia nhập đánh đến sinh động, có qua có lại, cảnh tượng thoạt nhìn cực kỳ tráng lệ.
Nhưng không quá lâu sau, Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Ẩn Linh môn liền bắt đầu tổn thất.
Trong đó còn có hai người vào trong Luân Hồi trì.
Tam Trùng và Hạng Vân từ trong Luân Hồi trì đi ra, vẻ mặt xấu hổ tới trong tiểu viện Từ Phàm.
Từ Phàm nhìn cũng không nhìn bọn họ, nhẹ nhàng vung tay lên, một luồng ánh sáng màu hồng từ trên bầu trời như thác nước đổ xuống hai người.
Chỉ trong nháy mắt, suy yếu của hai người sau khi phục sinh đã tiêu tán không thấy nữa.
Sau đó thông qua Truyền Tống trận lại tiến vào vùng Hỗn Độn kia gia nhập vào trong chiến trường.
Chiến đấu liên tục kéo dài, Thánh chủ dị tộc giao chiến với Hùng Lực, chính là Thánh chủ đại tộc xếp ở năm hạng đầu trong vùng Hỗn Độn này.
Trở thành Thánh chủ cảnh đã không biết bao nhiêu kỷ nguyên, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Đối phó với Hùng Lực và đám Hỗn Độn Đại Thánh Nhân này cực kỳ nhẹ nhàng.
Ngàn năm trong chiến đấu thoáng chốc lướt qua.
Trong khoảng thời gian này, Từ Phàm liên tục dùng pháp tắc chí cao tính khôi phục bất đồng vì mọi người chữa thương hoặc là loại bỏ di chứng suy yếu sau khi phục sinh.
Trong chiến đấu, Lý Tinh Từ không cẩn thận lại bị một quyền đánh vào trong Luân Hồi trì.
Sau khi phục sinh trực tiếp đi tới tiểu viện của Từ Phàm.
Một luồng ánh sáng màu xanh rơi xuống dưới, Lý Tinh Từ khôi phục đến trạng thái toàn thịnh, lúc đang định truyền tống tiếp tục tham chiến, bị Từ Phàm gọi lại.
“Ngươi lại đợi một lát, phỏng chừng còn sẽ có hai người qua đây, sau khi khôi phục cùng nhau đi.”
“Chi phí truyền tống các ngươi tích lũy trong khoảng thời gian này rất nhiều, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm một chút.” Từ Phàm cười ha ha nói.
Quả nhiên, không bao lâu sau, lại có hai Hỗn Độn Đại Thánh Nhân trong Luân Hồi trì đi ra.
Từ Phàm giơ tay lên nhẹ nhẹ một chút, hai luồng ánh sáng đồng thời từ trên bầu trời rơi xuống hai Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, một luồng màu hồng đào, một luồng khác là màu đỏ tươi.
Hai người sau khi khôi phục cùng Lý Tinh Từ tiến vào trong cánh cửa truyền tống.
“Nhìn biểu hiện này, trong hai mươi vạn năm chém chết Hỗn Độn Thánh chủ này là quá sức.” Từ Phàm sờ cằm nói.
“Không sao hết, quá hai mươi vạn năm thì ngoan ngoãn trả lại cho ta.”
Khởi động Truyền Tống trận vượt vùng Hỗn Độn, mỗi lần đều phải tiêu hao thủy tinh pháp tắc chí cao, tuy là gần không tiêu hao bao nhiêu, nhưng không chịu nổi nhiều mấy lần.
Cứ như vậy, Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Ẩn Linh môn Hùng Lực mang theo đứt quãng đại chiến với Thánh chủ dị tộc.
Trong đó, ngoài Hùng Lực ra còn đoàn diệt cả mấy lần.
Từ Phàm thì là một người thưởng một luồng ánh sáng tắc chí cao khôi phục màu sắc bất đồng pháp.
Trong chớp mắt mười vạn năm đã qua, Từ Phàm nhìn mọi người Ẩn Linh môn càng đánh càng có phần tuyệt vọng trong màn sáng, nở nụ cười.
“Bồ Đào, gửi hoá đơn chi phí truyền tống và khôi phục của mọi người những năm này cho bọn họ, đánh nhau cũng không thể tử khí trầm trầm như vậy được.” Từ Phàm khẽ mỉm cười.
“Tuân lệnh, chủ nhân.”
Mọi người ở vùng Hỗn Độn chiến đấu bèn nhận được hoá đơn Bồ Đào gửi tới.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân tản ra một luồng khí thế kinh người.
“Hoá đơn Bồ Đào gửi, mọi người đều xem rồi nhỉ, nếu như không giải quyết xong Ác Nguyên Thánh chủ này trong mười lăm vạn năm, hoá đơn này, mấy trăm kỷ nguyên chúng ta cũng không trả nổi.”
“Đều phấn chấn lên cho ta, chiến đấu!” Từ Cương khích lệ nói.
Trong nhất thời, tất cả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Ẩn Linh môn đều giống như tiêm máu gà, bộc phát mười hai phần mười chiến lực.
Thánh chủ dị tộc đang chủ yếu đối kháng với Hùng Lực lập tức nở nụ cười.
“Đám sâu kiến bên cạnh ngươi kích động như vậy làm gì, thật sự cho rằng có thể chém giết được ta à.”
Chiến đấu của Ác Nguyên Thánh chủ vẫn nhẹ nhàng như thế, tựa như một ván trò chơi.
“Làm tổn thương sư thúc ta, bất kể thế nào ngươi đều phải chết!” Hùng Lực mắt mang sát ý nói.
“Muốn giết ta thì lấy ra chút bản lĩnh, chỉ bằng chiến lực của tên vừa vào Thánh chủ như ngươi và này một đám sâu kiến này, cũng không sợ chết cười ta.”
Ác Nguyên Thánh chủ nhẹ nhàng vươn ra một ngón tay, trực tiếp điểm vào Vương Hướng Trì chuẩn bị chém ra một kiếm mạnh nhất thành trạng thái trọng thương sắp chết.
“Không thể như vậy, căn bản không thắng được.” Vương Hướng Trì nhìn thế cuộc trước mắt, đột nhiên nghĩ đến gì đó.
“Bồ Đào, kêu cha ta đến, đi chơi với đám di nương của ta cũng đủ rồi, là lúc hoạt động gân cốt một chút.”
“Nhận được, đang liên lạc.”
Lúc này Vương Vũ Luân ngồi trên tiên chu, xuối theo Thất Thải thiên hà mà xuống chợt nhận được tin tức nhi tử gửi tới.
“Thánh chủ khó giết như vậy à, xem ra đội ngũ săn giết Thánh chủ không thể không có ta.” Vương Vũ Luân thu cần đứng dậy.
Một trăm linh tám món Hồng Mông chí bảo tạo thành một bộ khôi giáp bảo vệ lấy Vương Vũ Luân.
“Bồ Đào, mở ra cánh cửa truyền tống, nói cho đám Từ Cương, Hùng Lực, chúa cứu thế của các ngươi tới rồi.”
Một cánh cửa truyền tống xuất hiện trước mặt Vương Vũ Luân, một bước bước vào, xuất hiện bên ngoài chiến trường.
Sau đó vẻ mặt hưng phấn gia nhập vào trong chiến trường.
Trăm năm sau, Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân vừa phục sinh, lập tức không nhịn được bật cười.
“Từ đại ca, Thánh chủ này sao không giống với người trước đây, chiến lực mạnh như thế!”
Vương Vũ Luân còn nhớ hắn vừa ra trận, biểu cảm của Ác Nguyên Thánh chủ chấn động.
Trong chiến đấu sau đó bèn nhìn chăm chăm, trọng điểm chiếu cố hắn.
“Trong vùng Hỗn Độn vô danh, Thánh chủ kia là người yếu nhất ta tìm.”
“Mà Thánh chủ các ngươi muốn chém giết, chiến lực xếp ở năm hạng đầu trong vùng Hỗn Độn này.”
“Đi đi, tiếp tục chiến đấu.”
Một luồng ánh sáng màu xanh da trời rơi vào trên đầu Vương Vũ Luân.
Sau khi khôi phục toàn thịnh, Vương Vũ Luân không gấp đi chiến đấu, mà là nhìn Từ Phàm hỏi: “Từ đại ca, dưới tình huống thế nào có thể đểs ta thắng được Ác Nguyên Thánh chủ?”
“Chuyện này đơn giản, ba trăm sáu mươi món Hồng Mông chí bảo đứng đầu cộng thêm một thi thể Thánh chủ đạo Luyện Thể không thương tổn gì.” Từ Phàm khẽ mỉm cười.
“Từ đại ca, giao cho ta, ta sẽ nghĩ cách kiếm cho ngươi ba trăm sáu mươi món thần vật chí cao đỉnh cấp.”
Vương Vũ Luân nói xong liền bước vào trong cánh cửa truyền tống.