Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1550 - Chương 1550: Lựa Chọn

Chương 1550: Lựa chọn Chương 1550: Lựa chọn

Sau khi Vương Vũ Luân rời đi, Từ Phàm sờ cằm, rơi vào trong suy tư.

“Ba trăm sáu mươi món Hồng Mông chí bảo đứng đầu, một thi thể cấp Thánh chủ chủ tu Luyện Thể, có thể trấn áp Ác Nguyên Thánh chủ không đây.”

Sau khi thôi diễn rồi một phen, Từ Phàm cảm thấy tùy tiện tròng mấy thứ này này lên người một kẻ ngốc cũng có thể trấn áp Thánh chủ.

“Luyện chế Hồng Mông chí bảo đứng đầu dễ nói, nhưng ba trăm sáu mươi món thần vật chí cao đứng đầu không dễ có.” Nói tới đây, Từ Phàm chợt mong đợi.

Mong đợi huynh đệ tốt của hắn có thể câu lên ba trăm sáu mươi món thần vật chí cao đứng đầu, thuận tiện lại thêm thi thể Thánh chủ.

Đến lúc đó liên hợp lại, xem xem có thể trấn áp Thánh chủ hay không.

Lúc này chiến đấu trong màn sáng đã kéo dài mười vạn năm.

Ác Nguyên Thánh chủ đang trong chiến đấu rõ ràng có phần không nhịn được, vừa bắt đầu vẫn rất hăng hái, nhưng theo thời gian chiến đấu càng ngày càng dài, hơn nữa đám người chiến đấu với hắn càng ngày càng ngoan cường.

Chủ yếu nhất chính là một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân mặc một trăm linh tám Hồng Mông chí bảo xuất hiện lúc sau, thế mà có thể suy giảm bản nguyên của hắn.

Mặc dù khả năng bị mài chết rất nhỏ, nhưng Ác Nguyên Thánh chủ vẫn quyết định tạm lánh ánh sáng kia, đợi đến khi có tâm trạng lại chơi với bọn họ.

Vùng Hỗn Độn nọ, Ác Nguyên Thánh chủ đang chuẩn bị tiến vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa thì bất thình lình phát hiện.

Khu vực hắn muốn thoát đi này lại bị mấy trăm loại pháp tắc chí cao liên hợp phong ấn, cho dù dùng ra toàn lực, cũng không cách nào đột phá.

Lúc này, Ác Nguyên Thánh chủ nhìn về phía đám người Hùng Lực, ánh mắt bắt đầu trở nên không giống như trước.

Mặc dù chiến đấu vẫn nhẹ nhàng như thế, nhưng xuất thủ rõ ràng thận trọng hơn rất nhiều, hơn nữa còn tìm cơ hội trong chiến đấu khôi phục.

Nhìn thấy một màn như vậy Từ Phàm cười nói: “Chiến đấu bây giờ mới bắt đầu.”

Lúc này, Trương Vi Vân cầm một hộp đựng thức ăn đi tới trong tiểu viện.

Ở trên bàn bày ra mấy món ăn, lại rót hai ly rượu, cùng Từ Phàm xem trận chiến đấu này.

“Trận chiến này đánh sắp mười vạn năm rồi nhỉ, làm sao Thánh chủ dị tộc đối diện thoạt nhìn giống như không bị thương gì hết vậy?” Trương Vi Vân hỏi.

“Hắn đúng là không bị thương, chút thương thế lúc Vương Vũ Luân chiến lực toàn bộ khai hỏa cho hắn, một lát nữa là có thể khôi phục.”

Đúng lúc này, lại có ba Hỗn Độn Đại Thánh Nhân từ trong Luân Hồi trì đi ra, đi tới tiểu viện của Từ Phàm.

Một luồng pháp tắc chí cao với ba loại màu sắc bất đồng rơi xuống trên thân ba người, sau đó tiến vào trong chiến trường.

“Ta cảm thấy đám người Từ Cương, Hùng Lực đánh không thắng, vì sao phu quân còn để bọn họ lên?” Trương Vi Vân tò mò hỏi.

“Rèn luyện, thuận tiện kiếm cho bọn họ chút chuyện làm, để bọn họ nhận rõ chênh lệch.” Từ Phàm cười nói.

“Trong khoảng thời gian này, trong tông môn có rất nhiều người tấn cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.”

“Nhưng sau khi bọn họ tấn cấp, hoàn toàn ở trạng thái thả lỏng, cảm thấy sau này không cần tu luyện nữa.”

“Thế nên phải kiếm cho bọn họ chút chuyện làm, vừa trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đã muốn nằm thẳng là không được.” Từ Phàm uống chút rượu ăn chút thức ăn nói.

Ánh mắt Trương Vi Vân không lưu dấu vết liếc nhìn phu quân mình sùng bái nhất.

Cảm giác phu quân nhà mình giống như bung dù, để những đệ tử khác muốn bung dù cố gắng ở trong mưa chạy trốn.

“Chủ yếu là rèn luyện năng lực đối kháng với Thánh chủ của bọn họ, lúc ta muốn đi vùng Hỗn Độn khác du ngoạn, có Thánh chủ xâm lấn Nhân tộc chúng ta thì làm sao đây.”

Từ Phàm gắp một miếng thịt hầm bỏ vào trong miệng, từ từ thưởng thức, sau đó lại uống một ly rượu nhỏ, cảm giác cuộc sống thích ý tự tại.

Trương Vi Vân rót đầy rượu cho Từ Phàm, cười nói: “Ngươi vừa lên đã để bọn họ khiêu chiến Thánh chủ, cảm giác khó khăn quá lớn.”

“Không lớn, mặc sức chết mặc sức phục sinh, để bọn họ mài chết Ác Nguyên Thánh chủ cũng là một loại lịch luyện.”

“Chỉ là tiêu hao hơi lớn, nhưng mà không sao, sau này bọn họ đều phải trả về gấp mấy lần.” Từ Phàm cười ha ha nói.

Chiến đấu tiếp tục, mãi cho đến hai mươi vạn năm sau, đám người Từ Cương và Hùng Lực đều giết đỏ cả mắt.

Hai mươi vạn năm đã qua, vậy báo hiệu thủy tinh pháp tắc chí cao trên hoá đơn bọn họ phải hoàn trả đủ số.

Đều đã đánh lâu như vậy rồi, nếu như không chém giết Ác Nguyên Thánh chủ trước mắt, bọn họ đều sẽ lỗ tới mức ngay cả quần cộc cũng không thừa.

Thế nên lúc này, trong lòng mọi người chỉ có một niềm tin, đó chính là chém giết Ác Nguyên Thánh chủ trước mắt.

Lúc này Ác Nguyên Thánh chủ nhìn đã hiểu, có người muốn mượn hắn tôi luyện đám người trước mắt này.

Trong hai mươi vạn năm này, ngoài Thánh chủ đối diện ra, những con sâu kiến Hỗn Độn Đại Thánh Nhân kia, mỗi người ít nhất bị giết mấy ngàn lần.

Nhưng mỗi lần, không dùng bao lâu là có thể phục sinh toàn trạng thái, tiếp tục tham gia chiến đấu.

Trong hai mươi vạn năm này, hắn từ mới bắt đầu dễ dàng ứng đối, đến lúc sau chậm rãi bắt đầu ở trạng thái không phân thắng bại.

Cho tới bây giờ, hắn bắt đầu dần rơi xuống thế yếu.

Những bản nguyên bị kích thương, cũng bắt đầu chậm rãi sâu thêm, không kịp khôi phục.

Lúc này, Ác Nguyên Thánh chủ sinh ra một loại cảm xúc tuyệt vọng.

Sau khi loại ưu tư sinh ra, Ác Nguyên Thánh chủ nhìn khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa ở ranh giới phong toả, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiên quyết.

Lúc này, ở bên ngoài chiến trường của đám người Từ Cương, Hùng Lực, có Thánh chủ Nhân tộc chờ đợi.

Khi bọn họ vừa bắt đầu chiến đấu, Từ Phàm đã báo cho các Thánh chủ Nhân tộc, để bọn họ kiềm chế những Thánh chủ khác của vùng Hỗn Độn này, sáng tạo chiến đấu không gian cho đám người Hùng Lực.

Sau đó các Thánh chủ của vùng Hỗn Độn Đạo, nghe nói chuyện này, tất cả đều qua đây quan sát, mặc dù phần lớn đều là phân thân.

Lúc này bọn họ cảm giác được, sự sụp đổ của Ác Nguyên Thánh chủ đối diện, cho nên báo cho nhau, toàn bộ đồng loạt vào chỗ.

“Vừa rồi Từ đạo hữu nói, chết vùng Hỗn Độn này xem như là của hắn, chết trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa là của bọn ta.” Âm Vân Thánh chủ nhìn Ác Nguyên Thánh chủ trong chiến trường, khóe miệng chảy xuống nước miếng.

Pháp tắc chí cao hắn tu luyện, rấ cần thi thể cấp Thánh chủ.

Trước kia tuy là kiếm được mấy thi thể trong vùng Hỗn Độn vô danh, nhưng thực lực đều mạnh hữu hạn.

Nào giống Ác Nguyên Thánh chủ trước mắt, thực lực xếp ở năm hạng đầu trong vùng Hỗn Độn này, thi thể là nguyên liệu thượng hạng.

“Đâu dễ như vậy, Ác Nguyên Thánh chủ đối diện cũng biết tồn tại của chúng ta bên ngoài chiến trường, chắc chắn sẽ không dễ dàng bộc phát bản nguyên của mình, đột phá phong tỏa, ở yên đây xem kịch là được.” Phần Thiên Thánh chủ nói.

Lúc này Ác Nguyên Thánh chủ ở trong chiến trường gặp phải lựa chọn lưỡng nan, nếu như tiếp tục chiến đấu, vài chục vạn năm sau hắn nhất định sẽ bị mài chết.

Nếu như hắn bộc phát bản nguyên đột phá phong tỏa tiến vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa, đám Thánh chủ Nhân tộc đang quan chiến bên ngoài nhất định sẽ bám theo sau hắn, cũng là cục diện tất chết.

Kết quả là, hắn nhìn về phía Hùng Lực mở miệng hỏi: “Nếu như bây giờ ta nhận lỗi thần phục, các ngươi có thể tha thứ cho ta không?”

“Mới bắt đầu còn được, bây giờ thì bỏ đi.” Hùng Lực mắt mang sát ý nói.

Bọn họ bỏ vào tinh lực lớn như thế, hoá đơn lớn như thế, không chém giết Ác Nguyên Thánh chủ, đám người chiến đấu cũng bao gồm cả hắn, tất cả đều phải phá sản.

“Vậy tiếp tục chiến đấu, xem ai sụp đổ trước.” Ác Nguyên Thánh chủ ánh mắt quyết tâm.

“Hai lựa chọn, tiếp nhận thần phục của ta, nếu không ta sẽ đột phá tiến vào khu vực Hỗn Độn chưa khai hóa, hời cho những Thánh chủ Nhân tộc đang quan chiến bên ngoài.” Ác Nguyên Thánh chủ uy hiếp nói.
Bình Luận (0)
Comment