Chương 1565: Uông hải thời gian
Chương 1565: Uông hải thời gian
Lúc này ở bên ngoài cương vực Minh tộc bị phong tỏa, đông đảo Thánh chủ ở đại thế giới phần bụng toàn bộ đều giáng lâm tại đây.
“Chư vị, tới thế giới này cũng không có ý khác, ta và Thánh chủ Minh tộc có thù oán, đặc biệt tới đây báo thù.”
“Sau khi tiêu diệt Minh tộc, mảnh cương vực này, chư vị cứ lấy.”
Giọng nói hờ hững của Từ Phàm vang lên.
Ánh mắt của đông đảo Thánh chủ dừng trên người Từ Phàm.
“Minh tộc dù sao cũng đã dung nhập vào trong đại thế giới phần bụng, sao có thể để ngươi nói diệt là diệt.”
“Nể mặt ta, thù này bỏ đi, ta bày một bàn, các ngươi kính rượu giải trừ ân oán với nhau, thế nào?” Một vị Thánh chủ khuôn mặt hoà nhã hỏi.
Vừa nghe được lời này, Từ Phàm tức khắc nở nụ cười.
“Mặt mũi của vị Thánh chủ này lớn bao nhiêu, ta muốn xem xem.”
Mấy luồng ý niệm khổng lồ thình lình tỏa định Từ Phàm, sau đó vô số pháp tắc chí cao buông xuống, ý đồ trấn áp.
Từ Phàm chỉ hờ hững cảm nhận thần niệm của bản thân.
“Rất thú vị, vị Thánh chủ này, ta cảm thấy mặt mũi của ngươi cũng không lớn, xin lỗi, Minh tộc nhất thiết phải diệt.” Từ Phàm ung dung nói.
Lúc này, mười sáu Thánh chủ tạo thành thế vây bọc đối với Từ Phàm.
“Hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi có nể mặt hay không đây?”
Giọng nói của Thánh chủ tướng mạo hoà nhã cũng trở nên sắc bén.
Ngay lúc tất cả Thánh chủ đang chuẩn bị xuất thủ, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một cự thủ thương sinh, trực tiếp bóp chặt tất cả Thánh chủ.
Trong nháy mắt này, tất cả Thánh chủ đều cảm giác tất cả mọi thứ của mình đều nằm trong sự khống chế của cự thủ thương sinh này.
“Ngươi lại nói xem, ta có thể không nể mặt ngươi không?” Từ Phàm lạnh nhạt hỏi.
“Có thể, đương nhiên có thể!” Vị Thánh chủ vừa rồi nói chuyện cũng bị dọa ngây người.
“Vậy ngươi nói bây giờ làm sao đây, ta có nên nể mặt các ngươi, thả hết các ngươi không đây?”
Từ Phàm phất tay, một bàn trà xuất hiện, sau đó thong thả uống trà.
Lúc này tất cả Thánh chủ bị cự thủ thương sinh khống chế mặt lộ vẻ hoảng sợ.
“Yên tâm, người như ta bình sinh hưng thiện, không muốn thấy mấy chuyện sinh tử.”
“Nhưng các ngươi tùy tiện chọc ta, dễ dàng buông tha các ngươi như vậy, lòng ta không vui.”
“Ngươi nói chuyện này làm thế nào đây?” Từ Phàm phẩm trà hỏi.
“Ta nguyện dâng ra tất cả thân gia, chỉ hy vọng đạo hữu tha cho bọn ta một mạng.” Thánh chủ sắc mặt hoà nhã nói.
“Thân gia của một mình ngươi muốn cứu mười sáu người, chuyện này e là có chút không ổn, để người khác biết còn tưởng rằng ta dễ bắt nạt.”
Lúc Từ Phàm nói chuyện nhìn thoáng qua chiến đấu trong cương vực Minh tộc.
Chiến đấu rất kịch liệt, hai bên đều bật hết hỏa lực.
“Bọn ta đều nguyện ý dâng ra tất cả thân gia, chỉ cầu đạo hữu tha cho bọn ta một mạng.”
Thánh chủ khác vừa nghe là hiểu có ý gì, đều cực kỳ quyết đoán dâng ra thân gia của mình.
So với mạng, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.
“Vậy được, giao ra đây trước.”
Cự thủ thương sinh cho bọn họ một ít không gian hoạt động.
Chỉ thấy mười sáu món chí bảo không gian xuất hiện trước mắt Từ Phàm.
Chậm rãi kiểm tra, kiểm tra một người thả chạy một người.
“Đều còn rất thành thật, không một người dám giấu riêng.”
Từ Phàm hơi thất vọng, hắn còn muốn bóp chết mấy Thánh chủ xem thử là cảm giác gì.
Chiến đấu trong cương vực Minh tộc ước chừng giằng co bốn mươi vạn năm.
Ngoài những Thánh chủ của Ẩn Linh môn, những người khác mỗi người ít nhất phục sinh hơn trăm lần.
Sau khi chiến đấu chấm dứt, toàn bộ cương vực Minh tộc biến thành một mảnh phế tích.
Minh tộc ở trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá này diệt vong.
Lại trong lòng sự lúc sau, Từ Phàm mang theo mọi người trở về vùng Hỗn Độn Đạo.
Vừa đi một lát, tất cả Thánh chủ trong vùng Hỗn Độn Đạo đã tới chơi.
“Từ đạo hữu, mau, cùng đi chiếm cứ những vùng Hỗn Độn kia, nếu không liền tất cả đều bị người khác chiếm đi mất.” Phần Thiên Thánh chủ nôn nóng nói.
Không có Thánh chủ của mạch Từ Phàm gia nhập, tốc độ dọn dẹp của bọn họ ở vùng Hỗn Độn vô cùng chậm.
Đúng lúc này, Trương Học Linh vừa vặn từ trong thế giới tường kép của Từ Phàm đi ra.
“Vừa khéo, đi ra ngoài chinh chiến vì tông môn kiếm vài danh ngạch đi.”
Từ Phàm phất tay, phái hết tất cả Thánh chủ trong tông môn ra ngoài.
Từ Phàm muốn trước khi hắn rời đi, tông môn tốt nhất có thể nhiều thêm mấy Thánh chủ.
Ngay lúc này, một luồng thần niệm to lớn đột ngột giáng lâm ở vùng Hỗn Độn Đạo.
“Từ Thánh chủ, có thể qua đây bàn chuyện không?” Giọng nói của Đạo Vân Thánh chủ truyền đến.
Lúc này, tất cả Thánh chủ của vùng Hỗn Độn Đạo đều nhìn về phía Từ Phàm.
Bọn họ cũng không biết vị này khi nào thì trở thành Thánh chủ.
Một khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá, một tòa cung điện sừng sững trong đó.
Bên trong cung điện, có đủ loại tuyệt sắc giai nhân xuyên qua qua lại, vì Đạo Vân Thánh chủ và Từ Phàm lên đài.
“Đạo hữu có chuyện gì?” Từ Phàm hỏi.
“Có cường giả nhị cảnh muốn trấn áp ta, xin đạo hữu tương trợ.”
“Ta được chỗ tốt gì?” Từ Phàm dửng dưng hỏi.
“Liên minh Nhân tộc ổn định, quý tông môn sẽ là đệ nhị đại thế lực của liên minh Nhân tộc.” Đạo Vân Thánh chủ nói.
“Kia chính là cường giả nhị cảnh đó, chỉ dựa vào Hồng Mông chí bảo nhị cảnh trong tay ngươi, là có thể ngăn cản.” Từ Phàm hỏi.
“Có thể, nhưng chỉ là ngăn cản.”
“Cường giả nhị cảnh đó ta biết một vài tin tức, nếu chúng ta có thể liên hợp tiêu diệt hắn thì ta có thể trở thành cường giả nhị cảnh, đến lúc đó ta có thể lập lời thề chí cao, bảo đảm cho mạch Nhân tộc các ngươi vĩnh hưởng phú quý.” Đạo Vân Thánh chủ nói.
“Ha ha, tiếng bàn tính này của Đạo Vân Thánh chủ đánh thật vang.”
“Nếu cường giả nhị cảnh đó muốn đánh tới, ta có lẽ sẽ xuất thủ, nhưng liên thủ trấn áp cường giả nhị cảnh...”
“Ngươi nghĩ nhiều.” Từ Phàm nói xong, bóng dáng bèn tiêu tán không thấy nữa.
Đạo Vân Thánh chủ nhìn thấy vị trí trống rỗng đối diện, trong ánh mắt có mây đen ngưng tụ.
Ẩn Linh môn, trong tiểu viện.
Từ Phàm lấy ra quyển sổ nhỏ đã dọn sạch, ở trên trang bìa viết xuống Đạo Vân Thánh chủ.
“Vốn tưởng rằng mọi thứ sắp viên mãn, không nghĩ tới lúc rời đi còn có người gây chuyện.” Từ Phàm thở dài nói.
Giao lưu ngắn ngủi không đến mười lăm phút vừa rồi, Đạo Vân Thánh chủ đã bị phán tử hình ở trong lòng Từ Phàm.
Lúc rời đi nhất định phải giết chết, nếu không trong lòng Từ Phàm sẽ không yên.
“Chủ nhân, bên Nguyên chủ có biến hóa.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Thế nào, công thủ biến hóa rồi sao?”
Nghĩ đến Nguyên chủ, khóe miệng Từ Phàm hơi nhếch lên.
“Dựa theo kế hoạch của chủ nhân, bên Nguyên chủ đã tiến vào trạng thái cuối cùng.”
Một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm, bên trên Linh Nguyệt Thánh chủ và Nguyên chủ rất ân ái, tựa như một đôi tiểu phu thê yêu nhau cuồng nhiệt.
Mà lúc này cảnh giới của bản thân Nguyên chủ đã trưởng thành tới Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đỉnh phong, là đỉnh phong đã có thể chạm đến danh ngạch.
“Không tệ, không uổng công phụ lòng ta trước đây mưu hoa với hắn như thế.” Từ Phàm nở nụ cười.
Khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá, Từ Phàm cứ vậy lẳng lặng đứng trong vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá, nhắm mắt dường như đang yên lặng cảm giác thứ gì đó.
Trong cảm giác của Từ Phàm, một vùng uông hải thời gian không có phần cuối xuất hiện.
Trong uông hải hội tụ đông đảo chân linh, theo nhân quả lôi kéo, Từ Phàm tìm được bóng dáng của một lão khất cái.
“Không nghĩ tới, ngươi thật sự chỉ là một lão khất cái bình thường.” Từ Phàm ánh mắt hoài niệm nói.
Hắn nhớ lại khi đó, những năm tháng sống nương tựa lẫn nhau với lão khất cái.
Lúc đang hoài niệm, uông hải thời gian trước mắt chậm rãi tiêu tán không thấy nữa.