Chương 1566: Bí cảnh của bạch tuộc
Chương 1566: Bí cảnh của bạch tuộc
Từ Phàm cau mày nhìn biển thời gian biến mất, lại lần nữa phất tay biển thời gian xuất hiện.
Trong biển thời gian, Từ Phàm thấy được rất nhiều cố nhân.
Nhưng chỉ có thể nhìn, cái gì cũng không làm được.
Trong tiểu viện, Từ Phàm nằm trên ghế dựa, trước mặt xuất hiện mấy màn sáng.
Tất cả đều là cảnh đệ tử tông môn chiến đấu.
Theo liên minh Nhân tộc toàn tuyến thắng lợi, những vùng Hỗn Độn bị liên minh Nhân tộc bao vây, tất cả đều trở thành địa bàn của liên minh Nhân tộc.
Trong lúc nhất thời, thế lực của liên minh Nhân tộc nhanh chóng bành trướng.
Ngay cả mạch Nhân tộc vùng Hỗn Độn Đạo này, Thánh chủ cũng tăng lên tới hơn trăm người.
Trong quá trình liên minh Nhân tộc nhanh chóng phát triển, Từ Phàm ở phía sau tựa như thấy được một đôi mắt, một đôi mắt thị huyết tham lam.
“Chuẩn bị sắp hành động rồi sao?” Từ Phàm vuốt cằm nói.
Trong mắt hắn, cường giả nhị cảnh này và Đạo Vân Thánh chủ, sau khi đều giải quyết xong hết, hắn mới có thể yên tâm bước lên con đường về nhà.
Tường kép không gian, Từ Phàm đứng trên đại thế giới, nhìn xung quanh.
“Bây giờ đều đã là Thánh chủ, có nên vào thử không nhỉ?”
Cho tới nay ở thế giới tường kép, Từ Phàm đều ở trong địa bàn của mình.
Không phải hắn không đi thăm dò, mà là khi đó xung quanh cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm.
Cho nên trước Thánh chủ, Từ Phàm đều không thăm dò.
Hiện tại đã tấn cấp Thánh chủ, loại cảm giác khi đó đã biến mất không thấy nữa.
Một phân thân chịu tải thần niệm Từ Phàm bay vào trong chỗ sâu của tường kép không gian.
Trong khu vực không gian tầng thấp nhất này, Từ Phàm thấy được tồn tại của rất nhiều quỷ dị.
Sinh linh trong tường kép không gian, Từ Phàm gặp được một con cường đại hơn một con.
Một tờ giấy vẽ mặt quỷ, vậy mà có thực lực cấp Thánh chủ.
Lúc Từ Phàm đi ngang qua, mặt quỷ đó còn lộ ra mỉm cười với Từ Phàm.
Còn có quả cầu lông mọc đầy lưỡi, một con chỉ lớn cỡ một cái nhà, nhưng mỗi con đều có thực lực cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.
Hàng ngàn hàng vạn tụ tập cùng nhau, Thánh chủ bình thường cũng không dám động vào.
Còn có một số sinh vật kỳ lạ, làm Từ Phàm đều có chút da đầu tê dại.
Sau khi dạo một vòng, Từ Phàm đang định trở về thì đụng phải bạch tuộc.
Sau khi bạch tuộc nhìn thấy Từ Phàm đầu tiên là sửng sốt, sau đó vui sướng bơi tới, bộ dáng thoạt nhìn rất vui vẻ.
Sau khi tới bên cạnh Từ Phàm, liền phát một tín hiệu cho hắn.
Hỏi Từ Phàm có tri thức mới không, cũng tùy ý đặt xúc tua lên đầu hắn.
Từ Phàm cười, vươn một tay nhẹ nhàng đặt lên xúc tua mềm nhũn như thạch của bạch tuộc.
Từ Phàm tùy tiện truyền cho bạch tuộc mấy chục loại pháp tắc chí cao.
Trong nháy mắt, bạch tuộc dường như mở ra thế giới mới, tám xúc tua nhanh chóng vung vẩy.
Sau đó mở ra đầu óc cho Từ Phàm, để hắn tùy ý xem.
Ở thế giới ký ức của bạch tuộc, Từ Phàm thấy được rất nhiều chuyện thú vị, nhưng thấy được càng nhiều là một bí cảnh giấu trong vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá.
Bí cảnh này giống như khảm vào không gian lớn tương đối sâu, bạch tuộc có thể dễ dàng cảm nhận được.
Nhưng đối với bạch tuộc mà nói, mấy thứ này không đáng bằng tri thức rất xa.
Tựa như trong mắt một con chó, một cục xương sườn có thịt và một thỏi vàng, hễ con chó đó do dự một giây, thì chính là không tôn trọng thịt.
“Thú vị, xem ra sau này có việc làm rồi.” Từ Phàm cười nói, vì cảm tạ bạch tuộc, lại truyền cho nó mấy chục loại pháp tắc chí cao.
Bạch tuộc nhận được những tri thức pháp tắc chí cao này, thân thể vui sướng ở giữa không trung xoay quanh, giống như chó ăn được thịt.
Vùng Hỗn Độn Đạo, Từ Phàm kêu Trương Vi Vân tới.
“Đi thôi, chúng ta đi tầm bảo, ta phát hiện được mấy chỗ tốt.”
Đúng lúc này, Vương Vũ Luân cũng xuất hiện trong tiểu viện của Từ Phàm.
“Từ đại ca, ngươi đoán ta câu được thứ gì!” Vương Vũ Luân hưng phấn nói.
“Thần vật chí cao đỉnh cấp nhất?”
“Là thần vật chí cao, loại chỉ là thiếu chút nữa là có thể biến thành đỉnh cấp ấy, nhưng mà có thể luyện chế thành Hồng Mông chí bảo đỉnh cấp nhất.”
Vương Vũ Luân như nâng niu bảo vật lấy ra một viên tinh thạch tản ra khí tức pháp tắc chí cao.
“Ta để dành, chờ khi nào gom đủ ba trăm sáu mươi món thần vật chí cao, đại ca lại luyện chế cho ta một bộ, thế nào?” Vương Vũ Luân đầy mong đợi hỏi.
“Được đó, ngươi từ từ để dành trước, không vội, ta và Vi Vân ra ngoài một chuyến.”
Từ Phàm gật đầu, cảm thấy hơi đáng tiếc, thần vật chí cao kia chỉ thiếu chút xíu là có thể tiếp nhận một danh ngạch.
“Từ đại ca chờ, ta rất nhanh sẽ gom đủ cho ngươi.” Vương Vũ Luân nói xong bèn rời đi.
“Đi thôi, Bồ Đào, truyền tống đến trong điểm tọa độ gần nhất.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Một Truyền Tống trận to lớn dâng lên, sau đó bao bọc lấy hai người tiêu tán không thấy nữa.
Bên ngoài một vùng Hỗn Độn vô danh, Từ Phàm và Trương Vi Vân xuất hiện.
“Nơi đó còn cần đi sáu mươi năm, không cần gấp gáp.”
Từ Phàm vung tay lên, vô số pháp tắc chí cao ngưng tụ, cuối cùng hợp thành một chiếc Hỗn Độn chi chu.
Hai người ngồi Hỗn Độn chi chu, nhanh chóng di chuyển trong vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá.
Nhưng vào lúc này, một con thần thú Hỗn Độn như cá kiếm song song với Hỗn Độn chi chu, thỉnh thoảng tò mò dùng thân thể cọ một xíu vào Hỗn Độn chi chu.
Nhưng Từ Phàm trên Hỗn Độn chi chu cảm thấy thú vị, không xua đuổi.
“Ấu tể thần thú Hỗn Độn còn chưa trở thành Thánh chủ, quả thật là hiếm thấy nha.”
Từ Phàm nói, trong tay xuất hiện mấy khối thủy tinh pháp tắc chí cao, ra hiệu rồi ném qua cho thần thú Hỗn Độn như cá kiếm.
Thần thú Hỗn Độn như cá kiếm chợt ngẩng đầu nuốt vào mấy khối thủy tinh, phát ra một tiếng kêu vui thích.
Đúng lúc này, Từ Phàm đột nhiên cảm giác có chút không đúng, nhìn về nơi xa.
Một con cá kiếm còn to lớn hơn vùng Hỗn Độn đang song song cách bọn họ không xa.
Nếu không phải nó chủ động hiện thân, Từ Phàm căn bản không phát hiện được.
Từ Phàm quay đầu nhìn thoáng qua nương tử nhà mình, chợt cảm thấy không có việc gì mang nàng ra ngoài cũng không tệ lắm.
Lúc này, con cá kiếm kia lại phát ra một tiếng kêu vui thích, quay đầu bay về phía mẹ nó.
Trương Vi Vân bên cạnh thấy như vậy một màn, có chút hoảng hồn chưa định.
“Ta thấy cá kiếm kia hơi đáng yêu, còn muốn dưỡng bên người, may mà lúc trước không kêu ngươi bắt nó.” Trương Vi Vân nói.
“Ngươi kêu ta bắt ta cũng sẽ không bắt, bên cạnh ấu tể thần thú Hỗn Độn bình thường đều sẽ có gia trưởng đi theo, không nhìn thấy lại không phải không có mặt.”
Thực ra trong lòng Từ Phàm cũng có phần may mắn.
Đúng lúc này, cá kiếm kia lại bay về, trong miệng ngậm đồ vật, trực tiếp ném lên Hỗn Độn chi chu.
Một thanh thần kiếm Hồng Mông chí bảo rơi xuống trên Hỗn Độn chi chu.
Một luồng ý niệm truyền đến tỏ vẻ đây là tạ lễ.
Từ Phàm tỏ vẻ cảm tạ, sau đó bèn thu lại.
Sau khi xong, cá kiếm mới hoàn toàn rời đi.
“Hồng Mông chí bảo đứng đầu, tên là Trảm Thánh, tên còn rất kiêu ngạo.”
Từ Phàm nhìn trong chốc lát, tiện tay ném cho Trương Vi Vân.
“Cầm đi, trở về ta bảo số một lại đồng bộ luyện chế một thế thân Kiếm Đạo cho ngươi, sau này ngươi có thể có thực lực Hỗn Độn Đại Thánh Nhân đứng đầu.” Từ Phàm cười nói.
“Còn không bằng đưa cái này cho Hướng Trì, đi theo bên cạnh ngươi, ta phỏng chừng vĩnh viễn cũng không dùng đến.”
“Tùy tiện, dù sao cũng không đáng giá gì.”
Cánh cửa hoàng kim Từ Phàm đạt được từ trên người Đạp Thánh Thần Tượng, gần như tụ tập Hồng Mông chí bảo và thủy tinh pháp tắc chí cao của toàn bộ vùng Hỗn Độn, hiện tại mấy thứ này hắn chướng mắt.