Chương 1567: Nơi tàng bảo của cường giả nhị cảnh
Chương 1567: Nơi tàng bảo của cường giả nhị cảnh
Thời gian sáu mươi năm trong ngày tháng tình chàng ý thiếp của Từ Phàm và Trương Vi Vân nhanh chóng xẹt qua.
Mãi đến khi ngừng ở một chỗ khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá bình đạm không có gì lạ.
Từ Phàm nhẹ vẫy tay, vô số phù văn pháp tắc chí cao hóa thành một con trường long, bắt đầu xoay tròn xung quanh khu vực này.
“Bí cảnh này giấu thật đủ sâu, chỉ tiếc, lại sâu cũng không hiểu sâu bằng ta.”
Từ Phàm nhìn một đại môn hình thức kỳ lạ xuất hiện.
Một luồng uy áp đến từ nhị cảnh, từ trong di tích truyền đến.
“Phu quân, nơi này bình thường sẽ không có cường giả nhị cảnh nhỉ!” Cảm nhận được khí tức này, Trương Vi Vân nói.
“Chỉ là một chút khí tức của cường giả nhị cảnh mà thôi, nơi này hẳn là một nơi tàng bảo của hắn.” Từ Phàm nói, trực tiếp che đậy tất cả nhân quả của hai người trong khu vực này.
“Đi thôi, xem bên trong nơi tàng bảo của cường giả nhị cảnh này có đồ gì tốt.” Từ Phàm mong đợi nói.
Đại môn từ từ mở ra, vừa vào trong, hai người tựa như đặt mình trong một đại thế giới.
Mà trong đại thế giới này, vô số khí tức pháp tắc chí cao huyên náo quấn quanh vào nhau.
Tùy ý có thể thấy được Hồng Mông chí bảo và thần vật chí cao không thể liệt kê vào danh ngạch.
Phẩm chất có cao có thấp, tản ra khí tức chí cao bất đồng, hỗn loạn đại thế giới này.
“Thật nhiều Hồng Mông chí bảo và thần vật chí cao, phu quân, chúng ta có phải phát tài rồi không!” Trương Vi Vân kinh ngạc tán thán, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô tận.
Từ Phàm dùng một tay nhẹ vỗ lên vai Trương Vi Vân, tức khắc ánh mắt nháy mắt khôi phục thanh minh.
“Phu quân, ta vừa rồi làm sao vậy?” Trương Vi Vân chợt ngừng
“Tham niệm bay lên, là pháp tắc chí cao đại thế giới này huyên náo dẫn tới, không phải vấn đề gì lớn.”
Từ Phàm mang theo Trương Vi Vân tiếp tục đi về phía trước đi.
Vừa rồi loại tham niệm cấp pháp tắc chí cao kia thượng thân, lúc Thánh chủ bình thường không có phòng bị, thực sự có khả năng bị tham niệm chiếm đoạt, cuối cùng hóa thành con rối của nơi tàng bảo này.
Từ Phàm còn chưa giải thích, đột nhiên ba cường giả tản ra khí tức Thánh chủ xuất hiện.
Ngay lúc bọn họ muốn công kích Từ Phàm, một đôi đại thủ trực tiếp chụp lấy ba Thánh chủ, mẫn diệt tất cả.
“Xem ra nơi này cũng đã từng vào không ít cường giả, xem ra cường giả nhị cảnh tàng bảo này rất yên tâm đối với bố trí của hắn.” Từ Phàm cười ha ha nói.
Hắn nhìn về chỗ sâu nhất trong đại thế giới, ở nơi đó hắn cảm nhận được một tia nguy cơ, mang chỉ là một tia.
Theo đi tới, đồ vật xuất hiện trước mặt hai người cũng càng ngày càng trân quý.
Hồng Mông chí bảo đứng đầu, thần vật chí cao chỉ kém một xíu là có danh ngạch.
Mấy thứ này Từ Phàm một món cũng không động, chỉ mang theo Trương Vi Vân đi về chỗ sâu trong đại thế giới.
Một cự nhân như tinh thần, sừng sững trước một đại môn, muôn đời bất động.
Mãi đến khi hai người Từ Phàm và Trương Vi Vân bước vào trong phạm vi này.
Cự nhân đang nhắm mắt mới mở mắt.
“Nhân tộc, các ngươi không nên tới đây.”
Cự nhân nọ mặc áo giáp, giống như kỵ sĩ thời trung cổ.
“Tiền bối, ngươi có muốn thoát khỏi khống chế của cường giả nhị cảnh không?” Từ Phàm nhìn cự nhân trước mắt hỏi.
Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy cường giả Nhân tộc này, bèn phân tích ra nhân quả của sự tình.
“Thoát khỏi, làm sao thoát khỏi, dựa vào Thánh chủ nho nhỏ như ngươi sao?” Giọng nói của cự nhân có phần tuyệt vọng, tốc độ rút kiếm không hề ngừng lại.
“Nhân tộc, trong đại môn phía sau có giấu vật cất giữ trân quý nhất của cường giả nhị cảnh.”
“Đánh bại ta, thần niệm của cường giả đó sẽ giáng lâm.”
“Ngươi và đạo lữ của ngươi ở lại làm con rối đi, ít nhất còn có thể giữ được một mạng.”
Thanh cự kiếm kia đã hoàn toàn rút ra, chậm rãi chỉ tới Từ Phàm và Trương Vi Vân.
Ngay vào lúc này, Chí Cao Pháp Tắc Vạn Đạo bàn xuất hiện phía sau Từ Phàm, sau đó giống như giải khóa, Vạn Đạo bàn bắt đầu điên cuồng xoay tròn.
Cự nhân lúc này ngẩn ra, bởi vì hắn cảm giác được xiềng xích vô tận trói buộc hắn, đang dần bị cởi bỏ.
Thân thể, thần hồn, tư tưởng, nhân quả, từng chút một bị cởi bỏ.
“Cường giả nhị cảnh kia vẫn còn sống, lấy thủ đoạn ngươi thể hiện ra nhất định có thể thoát khỏi nơi này, tranh thủ đi đi.” Cự nhân khuyên.
“Cường giả nhị cảnh cũng không phải vạn năng, lại nói hắn bây giờ cách nơi này không biết bao xa, một chốc không đuổi tới được đâu.”
“Đến lúc đó tùy tiện lấy mấy món đồ lừa hắn là được.”
Từ Phàm cười, nhẹ nhàng chỉ tới cự nhân bên cạnh, tức khắc một cường giả phát ra khí tức giống như cự nhân xuất hiện, hình thái bề ngoài, lời nói tất cả đều giống nhau như đúc.
Mà xiềng xích cởi bỏ trên người hắn cũng dần quấn vào trên người người nọ.
Năm ngày sau, tất cả xiềng xích trên người cự nhân biến mất.
Trong phút chốc này, tức khắc một luồng khí thế Thánh chủ đỉnh phong phát ra.
Cự nhân hóa thành một tráng hán râu quai nón rơi xuống cách Từ Phàm không xa.
“Đa tạ ân công, Tinh Ly vô cùng cảm kích.” Tinh Ly cảm kích nói, trong ánh mắt lộ ra vô tận kích động.
Hắn bị nhốt ở đây, đã không biết bao nhiêu tỉ năm.
Vốn dĩ đã tuyệt vọng, dự định tự giải ý thức, chỉ để lại thể xác vỏ rỗng.
Kết quả vừa có ý tưởng này liền gặp được Từ Phàm.
“Cánh cửa kia ngươi có thể mở ra không, phía sau để thứ gì vậy?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Có thể mở ra, nhưng cũng không thể mở ra.” Tinh Ly nói, ngưng tụ ra một Truyền Tống trận đặc thù.
Sau đó mang theo Từ Phàm và Trương Vi Vân đi vào.
Phía sau cửa là một thế giới càng thêm rộng lớn.
Một bộ thi cốt thần thú Hỗn Độn to lớn bày ra trước mặt Từ Phàm.
“Đây là thi cốt hoàn chỉnh của một con thần thú Hỗn Độn đang thăng cấp nhị cảnh, là vật cất giữ đắc ý nhất của cường giả nhị cảnh kia.”
Từ bề ngoài phân tích, giống như xương cốt của một sinh vật rắn có cánh.
Nhìn bộ thi cốt này, trong đầu Từ Phàm nảy ra rất nhiều ý tưởng.
Hắn đưa một tay nhẹ nhàng sờ tới xương sọ của thần thú Hỗn Độn.
Vô tận ký ức xuyên qua biển thời gian truyền tới trong đầu Từ Phàm.
Hình ảnh trong ký ức cuối cùng, là một cự phủ dường như có thể bổ ra mọi thứ, thậm chí ngay cả mặt của cường giả nhị cảnh cũng không nhìn thấy.
“Này thi cốt trưng bày ở đây, hơi đáng tiếc.”
Từ Phàm vung tay lên, thu vào trong chí bảo không gian.
“Động vào cái này, nếu như cường giả nhị cảnh trở về…” Tinh Ly nói.
“Không cần lo lắng, đuổi không tới chỗ ta đâu.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Ngoài thứ này là trân quý nhất, nơi này còn có ba mươi hai món thần vật chí cao, mỗi món đều đại biểu cho một danh ngạch.”
“Mấy thứ này đối với cường giả nhị cảnh mà nói không có gì tác dụng lớn, đều là ta thấy quý trọng nên lấy vào.”
“Ngoài ra còn có mấy món Hồng Mông chí bảo, đều là cấp bậc đứng đầu nhất, các ngươi cũng mang đi đi.”
“Chọn mấy món, ta giúp ngươi che đậy nhân quả.” Từ Phàm nói.
“Bản thân ta có, hiện tại chỉ thiếu một tấm thuẫn, đáng tiếc Hồng Mông chí bảo nơi này không có món nào thích hợp.” Tinh Ly nói.
Từ Phàm vẫy tay, một món thần vật chí cao có chứa danh ngạch xuất hiện trong tay hắn.
“Thần vật chí cao này thích hợp luyện chế tấm thuẫn, trở về tìm một vị Hồng Mông chí bảo Luyện Khí sư đứng đầu là được.”
“Không cần, ta sau này đi theo ân công.” Tinh Ly nói.
“Đi theo ta làm gì?”
“Ta sợ cường giả nhị cảnh kia tìm ta.”