Chương 1569: Truyền thừa nhị cảnh
Chương 1569: Truyền thừa nhị cảnh
“Nhân tộc ta, từ ban đầu khi sinh ra đã không thích làm chó cho người ta.”
“Muốn tới thì tới, muốn chiến thì chiến, để ta xem cường giả tam cảnh tung hoành một mảnh uông hải như ngươi có chiến lực như nào.”
biển thời gian giống như thủy triều từ bên ngoài vùng Hỗn Độn trào ra, nhanh chóng bao phủ toàn bộ vùng Hỗn Độn loại siêu lớn.
Trụ ngạo nghễ nhìn lên tồn tại không bị định nghĩa không thể miêu tả giữa không trung.
“Ngươi rất có dũng khí.”
Chỉ trong nháy mắt, vùng Hỗn Độn được biển thời gian bao bọc bị đông lại.
“Ngọc, ngươi tin ta không?” Trụ hai mắt thâm tình nhìn về phía nữ tử bên cạnh.
“Phu quân, ngươi đi làm, Ngọc Nhi ở phía sau theo ngươi.”
“Tốt lắm!” Trụ tức khắc cười ha ha, lập tức nắm tay nữ tử bên cạnh.
Ngẩng đầu kiên quyết nhìn lên cường giả tam cảnh và nhị cảnh của Mộ tộc giữa không trung.
“Mộ Thần, ngươi vừa nãy nói ngươi từng gặp qua rất nhiều sinh linh nghịch thiên như ta.”
“Hôm nay ta cho ngươi biết, bọn họ không xứng!”
Âm thanh khí phách vang lên, vùng Hỗn Độn và biển thời gian bị đóng băng nháy mắt hòa tan.
Một luồng lực lượng kỳ dị không thể miêu tả, bao phủ cả vùng Hỗn Độn.
Trên vùng Hỗn Độn xuất hiện một chiếc đồng hồ cổ xưa, một cây kim đồng hồ tượng trưng cho pháp tắc chí cao Thời Gian ở trên đồng hồ chậm rãi chuyển động.
“Ngọc Nhi, đợi có người chống đỡ một vùng trời, ta sẽ bầu bạn với ngươi tại nơi đẹp nhất trong biển thời gian, làm bạn với ngươi đến vĩnh cửu.”
Kim đồng hồ trên đồng hồ cổ xưa nháy mắt chia làm hai.
Mà hai cường giả Nhân tộc nhị cảnh Trụ và Ngọc cùng với đồng hồ cổ xưa bắt đầu hòa tan.
Một luồng vĩ lực chí cao vô thượng khuếch tán, bao phủ bọc lấy một vùng biển thời gian của vùng Hỗn Độn.
Chỉ trong chớp mắt, vùng Hỗn Độn trong biển thời gian này bởi vì tường kép thời gian chia làm hai.
Vùng Hỗn Độn chân chính kèm theo luồng vĩ lực kia, bị kéo vào trong một lao lung không gian kỳ dị.
Mà vùng Hỗn Độn bị thời gian phục khắc từ từ phân giải, hòa tan trong cả khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá.
“Ba đợt thuỷ triều biển thời gian, liền muốn đào tạo ra tồn tại đối kháng với ta, thật sự là thiên chân.”
Âm thanh vạn cổ thương tang lại lần nữa vang lên, sau đó cả khu vực bị phong tỏa.
Mà lúc này trong thị giác của Từ Phàm, vùng Hỗn Độn bị phục khắc hòa tan bản nguyên, lấy một loại phương thức hắn không cách nào lý giải tập hợp lại với nhau.
Mà lúc này, trong vùng Hỗn Độn chân chính kia, trong một tiểu vũ trụ rất nhỏ không thể nhỏ hơn, thậm chí ngay cả thế giới Trung Thiên cũng không tính.
Trên một tinh cầu như cát bụi, một linh hồn vì dũng cảm mà hiến thân, tiến vào trong biển thời gian.
Vào lúc này, linh hồn hèn mọn và bản nguyên vùng Hỗn Độn bị hòa tan, sinh ra phản ứng kỳ diệu.
Từ Phàm lấy góc độ người bàng quan xem, lúc này trong đầu chỉ có một ý niệm.
Cường giả tam cảnh này, ta mẹ nó làm sao miễn cưỡng đánh đây?
Các ngươi song túc song phi, vì đại nghĩa Nhân tộc vì kia một tia hy vọng mà dâng hiến bản thân.
Sau đó không hề có trách nhiệm đem gánh nặng lớn như vậy, đè lên linh hồn bình thường đến không thể bình thường hơn như ta.
Trong lúc nhất thời, Từ Phàm tâm tư muôn vàn.
Tin tức tốt là hắn đã biết hệ thống là thế nào tới.
Mà tin tức xấu là, bên kia có một cường giả tam cảnh, chờ hắn đi đẩy boss.
Lúc Từ Phàm đang đau đầu, thủy tinh pháp tắc chí cao to lớn kia thình lình hóa thành một luồng lực lượng truyền thừa khổng lồ dung nhập vào trong cơ thể Từ Phàm.
Chỉ trong nháy mắt, luồng lực lượng truyền thừa đó tựa như điểm bạo tất cả pháp tắc chí cao Từ Phàm lĩnh ngộ.
Biến chất do lượng biến sinh ra, một luồng lấy pháp tắc chí cao Thời Gian làm chủ, tính cả mấy vạn pháp tắc chí cao ngưng tụ lại với nhau.
Từ Phàm vén lên thời gian trùng điệp, thấy được một đôi mắt ngạo nghễ với mọi thứ trên thế gian.
“Vì sao chọn ta?” Từ Phàm lên tiếng hỏi.
“Không phải ta chọn ngươi, mà là vùng Hỗn Độn bản nguyên của ngươi đã chọn ngươi.”
“Đem gánh nặng như thế đè trên người một phàm nhân bình thường đến không thể bình thường hơn như người, là Nhân tộc chi chủ, ta rất hổ thẹn.”
“Nếu có thời gian, chúng ta nâng ly ngôn hoan, cùng nói buồn vui nhân sinh.”
“Vậy nếu ta bị cường giả tam cảnh mạt sát thì sao?” Từ Phàm hỏi.
“Vậy chờ một Nhân tộc chi chủ tiếp theo tới cứu chúng ta, sau đó uống rượu.”
Trong đôi mắt khí phách kia, xuất hiện một tia ý cười.
“Bản nguyên vùng Hỗn Độn của ta và ngươi, có thể cứu thì cứu, nếu cứu không được, trong ba đợt thuỷ triều biển thời gian này, sống sao cho nhân sinh của mình viên mãn.”
Câu này nói xong, đôi cự nhãn bèn biến mất không thấy nữa.
Mà lúc này, Từ Phàm tiếp thu truyền thừa đã lặng yên trở thành cường giả nhị cảnh.
Trong nháy mắt này, khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá đối với hắn mà nói đã không có bí mật.
Lúc này, Từ Phàm trong Hỗn Độn chậm rãi tỉnh lại, mà khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá này lặng lẽ phát sinh biến hóa.
Mở mắt, Từ Phàm lập tức thấy được Trương Vi Vân canh giữ bên cạnh.
“Phu quân, ngươi tỉnh rồi, Bồ Đào nói lúc này thời gian ngươi ngủ sẽ lâu hơn bất cứ lần nào, ta còn có chút lo lắng.” Trương Vi Vân ôn nhu nói.
“Mơ một giấc mơ rất dài, ta mơ thấy quê nhà của ta.” Từ Phàm mở miệng nói.
Nghe thấy từ quê nhà, Trương Vi Vân ánh mắt sáng ngời.
“Kia phu quân đã biết vị trí quê nhà chưa?”
“Chúng ta khi nào xuất phát?” Trương Vi Vân còn nhớ lời Từ Phàm đã từng nói với nàng.
“Có thể còn phải chờ thêm một thời gian nữa, trong lúc này, chúng ta trước tiên đi hết một lượt nơi tàng bảo những cường giả nhị cảnh đã.”
Tốc độ dòng chảy thời gian xung quanh Hỗn Độn chi chu tăng nhanh, chỉ trong chốc lát, liền tới bí cảnh thứ hai trong khu vực Hỗn Độn chưa khai hoá.
Mà lúc này, ánh mắt Tinh Ly nhìn về phía Từ Phàm có phần sợ hãi.
“Ân công, ngươi là nhị cảnh cường giả!” Tinh Ly sợ hãi hàm răng hơi run lên, đối với vị ân công đã cứu hắn này, hắn trong lòng là có ý nghĩ lấy oán báo ơn.
Từ Phàm cười như không cười liếc mắt nhìn Tinh Ly.
Nửa năm sau, Từ Phàm trở về vùng Hỗn Độn Đạo, sau đó lại mang theo Tam Thiên giới, trở về vùng Hỗn Độn ban đầu.
Vùng Hỗn Độn ban đầu, đã biến thành vật chất Hỗn Độn chưa khai hoá thuần túy nhất.
“Sư phụ, ngươi lẽ nào muốn nghịch chuyển dòng sông thời gian Hỗn Độn phục sinh vùng Hỗn Độn này sao?” Từ Cương ở bên cạnh hỏi.
“Đúng vậy, vùng Hỗn Độn bản nguyên ban đầu đối với các ngươi mà nói vẫn là rất quan trọng.”
Từ Phàm hơi giơ tay, một vùng biển thời gian xuất hiện.
Từ trong biển thời gian dẫn ra một dòng sông thời gian Hỗn Độn, nằm ở vùng Hỗn Độn nguyên bản.
Theo thời gian nghịch chuyển, một vùng Hỗn Độn vỡ vụn bắt đầu tổ hợp nghịch chuyển trùng sinh.
Mà bên ngoài biển thời gian xuất hiện bóng dáng của Đạp Thánh Thần Tượng.
Hư ảnh Đạp Thánh Thần Tượng liếc mắt nhìn Từ Phàm, khẽ gật đầu tỏ vẻ xin lỗi.
Sáu món thần vật pháp tắc chí cao có danh ngạch, xuất hiện trong dòng sông thời gian Hỗn Độn.
Mà theo phục sinh, vùng Hỗn Độn xuất hiện.
Mà lúc này trong vùng Hỗn Độn, ngoài Nhân tộc ra, không có dị tộc khác nữa.
Những đại thế giới vốn của dị tộc, cũng đều hóa thành bản nguyên, dung nhập vào trong vùng Hỗn Độn.
“Sư phụ, ngươi muốn đi tìm quê nhà của mình, cũng đừng quên mang theo bọn ta.”
Đông đảo đồ đệ của Từ Phàm sôi nổi nói.
“Thời gian trở về quê nhà còn sớm, nhiệm vụ bây giờ là phát triển vùng Hỗn Độn này.”