Chương 157: Huyễn thuật của sư phụ đã không thể làm được gì ta nữa rồi
Chương 157: Huyễn thuật của sư phụ đã không thể làm được gì ta nữa rồi
“Có lẽ người thân của sư phụ đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về nơi thuộc về mình.”
“Nếu thế gian có luân hồi, kiếp sau người thân của sư phụ nhất định sẽ được hưởng phúc”. Lý Tinh Từ khẽ nói.
“Đúng vậy, hắn đã về đến nơi thuộc về mình rồi.”
Từ Phàm được đồ đệ của mình an ủi cũng bước ra khỏi dòng cảm xúc thương nhớ.
“Đúng rồi, sư phụ, ta muốn xây dựng một thành phố bên hồ lớn một trăm nghìn dặm để sắp xếp cho người nhà của những đệ tử thường dân kia.”
“Cho bọn họ một chút bảo vệ”. Lý Tinh Từ nói.
“Loại chuyện nhỏ này ngươi tự sắp xếp là được, đâu phải ngươi không có quyền hạn của Bồ Đào đâu”. Từ Phàm nói.
“Sư phụ đồng ý là được rồi.”
Đáp lại Từ Phàm là một nụ cười sáng lạn.
“Tiểu tử thối nhà ngươi”. Từ Phàm cười nói.
Lúc này, một tiểu nam hài áo trắng hơn mười tuổi chạy tới.
“Linh Đài, ngươi có chuyện gì sao?”. Từ Phàm tốt bụng hỏi, đây là điểm tựa của đợt huấn luyện tiếp theo của hắn.
Không ngờ, một đại đệ tử lại thích làm pháo đài, lại có một đứa trẻ trời sinh thích hợp để làm pháo đài.
Thiên Linh Đạo Thể am hiểu đủ loại đạo pháp, hơn nữa pháp thuật thần thông do Thiên Linh Đạo Thể thi triển ra trời sinh sẽ tăng thêm ba tầng uy lực.
Theo lời của Từ Phàm, nước suối vừa ra sẽ đưa một cái mũ, cái này là cách ngươi làm cho đối phương đánh nhau.
“Sư phụ, ta muốn hỏi một chút, khi nào cha ta trở lại vậy.”
Từ Linh Đài chạy lon ton ra sau Từ Phàm, xoa vai và đấm lưng cho Từ Phàm, đây là cách hắn lấy lòng Từ Phàm.
“Ngươi nhớ cha rồi à”. Từ Phàm cười nói.
“Vâng, mẹ ta cũng nhớ.”
“Cha ta chưa bao giờ rời xa ta lâu như vậy”. Từ Linh Đài đáng thương nói.
“Được rồi, bây giờ đúng lúc hội trưởng lão không còn bắt buộc phải giết yêu ở bất cứ đâu nữa.”
“Để ta cho người thông tri cho cha ngươi trở về.”
“Cảm ơn sư tổ.”
Từ Linh Đài trực tiếp nhảy từ lan can của vách đá trong đạo trường xuống, cơ thể nhẹ nhàng tung bay ở nơi xa xa.
“Ta đi nói cho mẹ ta tin tốt này đây, tạm biệt sư tổ, tạm biệt tứ sư thúc.”
Nhìn Từ Linh Đài ở giữa không trung, Từ Phàm khẽ xua tay, một đám mây tốt lành bám theo Từ Linh Đài.
“Cẩn thận một chút, ngươi mới học Khinh Thân Thuật, coi chừng té ngã”. Từ Phàm dặn dò.
“Cảm ơn sư tổ ~~~”
Giọng của Từ Linh Đài càng lúc càng xa.
“Cỗ đại pháo vừa mới trưởng thành, lại có một pháo đài nhỏ khác mọc lên, sau này, Ẩn Linh môn khó mà không mạnh”. Tương lai mà Từ Phàm mong mỏi, bây giờ toàn bộ trụ cột của Ẩn Linh môn đã đánh nhau tốt, còn lại chỉ là vấn đề thời gian.
“Thiên Linh Đạo Thể, rất thích hợp làm pháo đài.”
“Lúc đại hội thu nhận đồ đệ của Tiên Môn được tổ chức, ta đã gặp một Thạch Linh Chiến Thể, đã mười lăm tuổi, là một công tử của một đại thế gia phàm tục.”
“Đáng tiếc là tâm thuật bất chính, bạo ngược dị thường, tuổi còn nhỏ đã giết hơn chục thiếu nữ xuân thì”. Lý Tinh Từ nói.
“Là rất đáng tiếc, ngươi đã xử lý thế nào, vì dân trừ hại, hay là biến hắn trở thành Luân Hồi Nô của ngươi”. Từ Phàm nói, Luân Hồi Nô là thần thông gắn liền với Bách Thế Luân Hồi, mỗi lần trải qua một đời, có thể nô dịch thêm một người nữa.
Người bị nô dịch sẽ phải trải qua một cuộc sống do chủ nhân sắp đặt.
“Luân Hồi Nô, hắn thật sự đã chết rồi”. Lý Tinh Từ nói.
Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
“Hẳn là ngươi có thể thăng cấp Nguyên Anh, dù sao thì khiêu chiến những khôi lỗi không thành vấn đề đối với ngươi”. Từ Phàm hỏi.
“Tam sư ca thăng cấp Nguyên Anh, ta sẽ thăng cấp theo”. Lý Tinh Từ nói.
“Ồ, nhanh thật đấy.”
“Vi sư còn không có Kim Đan, các đồ đệ đều đã thăng cấp Nguyên Anh cả rồi”. Từ Phàm vừa nói vừa cầu nguyện cho huynh đệ tốt của mình, kiếp nạn của ngươi tới rồi.
“Lo gì chuyện đồ nhi thăng cấp Nguyên Anh chứ, đối với sư phụ mà nói, muốn trấn trụ chúng ta chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi”. Lý Tinh Từ cười nói.
Hắn cảm thấy từ lúc sư phụ thăng cấp Trúc Cơ Kỳ, khí tức trên người phát ra càng đáng sợ hơn, khi hắn đi du lịch ở giới Tu Tiên, dù có gặp phải cường giả Hóa Thần Kỳ thì khí tức trên người cũng không đáng sợ như thế này đâu.
Hắn đoán chừng Từ Phàm không thăng cấp nhiều năm, chắc chắn là sư phụ của mình đang mưu toan một cảnh giới nào đó trên tiên cảnh, nếu không thì sư phụ hắn đã không dừng lại ở Trúc Cơ Kỳ nhiều năm như vậy.
“Ha ha, ngươi thật biết khen ta, chờ sau khi bốn người các ngươi đều đạt Nguyên Anh Kỳ, vi sư sẽ đánh một trận với các ngươi.”
“Thắng thì coi như các ngươi xuất sư, thua thì ngoan ngoãn bị ta kéo vào trong ảo cảnh ăn đòn thôi”. Từ Phàm cười khà khà nói, có vẻ như uy phong của sư đây lâu rồi cũng không hề lung lay.
“Sư phụ, tuy rằng bây giờ sức chiến đấu của đệ tử không bằng sư phụ.”
“Nhưng bây giờ huyễn thuật của sư phụ, đã không thể làm gì được ta nữa rồi. Thế nên, việc đánh đòn chỉ có thể do ba vị sư huynh làm hộ thôi”. Lý Tinh Từ nói, Bách Thế Luân Hồi là công pháp thần thông sinh ra từ huyễn thuật, huyễn thuật đối với bản thân người tu luyện có sức chống cự rất mạnh.
“Ồ, tự tin quá ta, muốn thử xem không?”
“Người khác đều nói, đánh đồ đệ thì phải làm sớm, sau này đánh không lại sẽ không còn cơ hội nữa”. Vẻ mặt của Từ Phàm rất cảm động, cả ngày biểu cảm của tiểu tử này chỉ có một kiểu hờ hững, không biết đùa giỡn là gì.
Lúc này, biểu hiện của Lý Tinh Từ thay đổi, hắn nhận ra mình nói sai rồi.
“Sư phụ, ta còn có việc ở bên kia, ta đi trước đây”. Lý Tinh Từ vội vã đứng dậy, nói, định bụng lúc Từ Phàm đang suy nghĩ thì rời đi.
“Đừng nóng vội, trước khi đi thì chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi”. Nụ cười ngọt ngào của Từ Phàm bắt đầu khiến Lý Tinh Từ hoảng sợ.
Từ Phàm vừa dứt lời, cả thế giới của Lý Tinh Từ bắt đầu thay đổi.
Trên một cái sân rộng, có vô số con vịt nhỏ màu vàng đang xếp hàng trước một cánh cửa.
Duy chỉ có con vịt màu vàng cao bằng Lý Tinh Từ xuất hiện bên cạnh hắn.
“Chỉ có thể rời khỏi ảo cảnh sau khi chơi trò chơi nhỏ này, tên trò chơi là bắt vịt.”
Sau đó, con vịt lớn màu vàng nói một chút về luật của trò chơi bắt vịt với Lý Tinh Từ.
Vừa nãy, Lý Tinh Từ đã thử phá giải ảo cảnh, nhưng sau khi phát hiện chỉ tốn công vô ích, thì hắn chỉ có thể gật đầu phó mặc, nói: “Được rồi.”
Đây không phải là lần đầu tiên hắn bị kéo vào trong thế giới giả tưởng của trò chơi nhỏ, nhưng khi đó hắn còn nhỏ nên cảm thấy rất hão huyền, mà bây giờ bị kéo vào đây, hắn chỉ có bất lực.
“Vậy thì bắt đầu đi”. Lý Tinh Từ bất đắc dĩ nói.
“Trò chơi bắt đầu.”
“Bắt vịt ~~”
“Bắt vài con ~”
Lý Tinh Từ vốn định nói bắt một con, nhưng chẳng biết tại sao không tự chủ được nói: “Một trăm ngàn.”
“Tìm bắt ~~”. Vịt vàng lớn vui vẻ nói.
Lúc này, hơn một nửa số vịt trên quảng trường Thủy Tinh đã trực tiếp giảm đi, chỉ còn một trăm nghìn con.
Lý Tinh Từ biết, sư phụ của hắn lại giở trò quỷ, thế nên hắn cực kỳ không tình nguyện nói: “Dát ~”
Hắn quá rõ tính nết của sư phụ mình, trò này nếu chưa kết thúc thì có thể còn nhiều trò mất thể diện hơn nữa.
Lúc này, Từ Phàm đang quan sát từ trong bóng tối, cười vui vẻ.
“Vậy mà ở trước mặt vi sư tự tin thế, sợ là ngươi không biết bản lĩnh của vi sư rồi.”
“Ngươi cho là nhanh chóng đến Nguyên Anh Kỳ thì sẽ không sợ huyễn thuật của sư phụ nữa sao?”
“Người trẻ tuổi, ngươi nghĩ nhiều quá.”
Điều mà Từ Phàm không biết chính là, Lý Tinh Từ đang ở trong trò chơi, trong lòng hắn có một chấp niệm, chính là đợi đến khi hắn vượt qua sư phụ trong huyễn cảnh, hắn cũng để cho sư phụ chơi một trò chơi nhỏ mới được.
Tên trò chơi là đếm chó.