Chương 160: Phiền muộn của Vương Vũ Luân
Chương 160: Phiền muộn của Vương Vũ Luân
Sau khi hai người nói về thế giới Đại Thiên xong, Lý Huyền Đạo lập tức rời đi.
“Cũng là một người đáng thương.” Từ Phàm nhìn Ngọc Điệp trong tay nói ra.
Linh lực thẩm thấu qua Ngọc Điệp, bộ Cửu Thế Kim Tiên Quyết cũng xuất hiện trong đầu Từ Phàm.
“Đúng là một bộ công pháp huyền ảo, thuộc về đạo luân hồi, chỉ là quá phiền phức, cuối cùng là trở thành một đời Kim Tiên.”
“Có lẽ mình sẽ dùng được “Cửu Thế Kim Tiên Quyết” này để tối ưu hóa công pháp của Tinh Từ một chút.”
Từ Phàm vừa tìm hiểu, vừa cân nhắc.
Ba ngày sau, Từ Phàm thở dài một hơi, bương Ngọc Điệp ra.
“Dù sao cũng là công pháp có cấp bậc Tu Tiên giới đến giai đoạn bây giờ xem ra không thể nghịch chuyển được nữa.”
Một con rối bảo vệ núi xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, cầm Ngọc Điệp bay đến chỗ của Lý Huyền Đạo.
Con rối đi rồi, Từ Phàm lại bắt đầu tìm hiểu đến khối Tiên Văn Linh Bảo.
Lúc này, trong Huyền Học Phong, hai ngàn đệ tử mới gia nhập bắt đầu luyện tập pháp thuật đầu tiên trong đời của mình.
Tại thế giới ảo cảnh, trên thảo nguyên rộng lớn, các đệ tử mặc áo đạo của Ẩn Linh môn đều bắt đầu bập bẹ khởi động linh lực trong cơ thể, hai tay kết ấn, cố sức thi triển pháp thuật cơ bản nhất.
Từ Cương cũng ở trong ảo cảnh, bắt đầu giảng giải cốt lõi của pháp thuật cho những đệ tử có nghi vấn, đây là yêu cầu của Từ Phàm, chỉ cần có mặt trong môn phái thì phải thay phiên làm thầy.
“Hỏa Cầu Thuật.”
“Băng Thương Thuật.”
“Tiểu Linh Vũ Thuật.”
“Khinh Thân Thuật.”
“Triền Nhiễu Thuật.”
“Địa Thứ Thuật.”
“Kim Thể Thuật.”
Tất cả đứa trẻ đều hưng phấn thi triển pháp thuật mà mình học được, mơ hồ giống như đã bước vào hàng ngũ tiên nhân.
Lúc này, Từ Cương chú ý đến một đệ tử đặc biệt, là một đứa bé nam tám tuổi có làn da trắng nõn, trong ánh mắt toát ra sự thông minh.
Lúc này hắn đang dùng mỗi tay kết một ấn, một tay là Bạo Phong Thuật, một tay là Hỏa Cầu Thuật.
Nếu đang ở bên ngoài, Từ Cương sẽ ngăn cản ngay, nhưng đây là thế giới ảo cảnh, tình huống tệ nhất chỉ là tinh thần chịu một chút tổn thương, tu dưỡng mấy ngày là khỏe liền.
Vốn dĩ Từ Cương đứng ở bên cạnh muốn mở lời chế nhạo, đột nhiên lại trừng to mắt, kỹ xảo mà sau khi hắn thăng lên Kim Đan Kỳ mới học được.
Lại bị một đệ tử không đến mười tuổi thi triển ra.
Từ Cương nhẹ nhàng vung tay lên, tư liệu của đứa bé nam này lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn,
“Lâm Xuyên Tự, tám tuổi, song linh căn Phong Hỏa, tư chất: Cao, ngộ tính: Cao, là đệ tử cần phải tập trung bồi dưỡng.”
Ở phía sau càng có giới thiệu tỉ mỉ hơn, Từ Cương không hề nhìn kỹ.
“Thì ra sư phụ đã bắt đầu chú ý đến hắn.”
Lúc này, đứa bé nam trực tiếp khống chế Bạo Phong Thuật biến thành gió lốc, hơn nữa còn trực tiếp dung nhập vào trong gió lốc.
Từ Cương nhìn một màn này cảm thấy rất hụt hẫng.
“Đây là sự chênh lệch trên ngộ tính sao, trong lúc ta gian khổ tu luyện pháp thuật thứ nhất khi ở Luyện Khí Kỳ, đứa nhỏ này đã tổ hợp được pháp thuật.”
Lúc này, Từ Cương đột nhiên cảm giác được từ sau khi mình đạt đến Nguyên Anh Kỳ, thì bắt đầu không còn nhiệt tình với thần thông đạo pháp nhiều như lúc trước nữa.
“Bất phân thắng bại với thiên tài cùng môn phái đã kiêu ngạo rồi sao, quên luôn lý tưởng lúc trước của mình rồi sao.”
Nhìn thiên phú trời sinh của Lâm Xuyên Tự, Từ Cương đột nhiên ngộ ra.
Trong Thời Gian Tiểu Ốc, Từ Phàm nhìn Từ Cương vấn đáp trong lòng, có chút dở khóc dở cười.
“Ngươi bị đệ tử mới nhập môn đả kích rồi sao?” Từ Phàm cười nói.
“Sau khi tiến vào Nguyên Anh Kỳ bất phân thắng bại với vị kia ở Thiên Linh Tông, đệ tử phát hiện bản thân lơi lỏng việc tu luyện đạo pháp rất nhiều.”
“Hơn nữa tu vi cũng có chút trì trệ không tiến.”
“Xin sư phụ lập kế hoạch tu luyện cho đệ tử.” Từ cương nói.
“Không cần lo, gần đây ta cũng phát hiện ngươi hơi lơi lỏng tu luyện, nhưng cũng chẳng phải là vấn đề lớn, tu sĩ đều cần nghỉ ngơi.”
“Còn về tên đệ tử kia, ta biết, tư chất thiên phú tuyệt đối mạnh hơn ngươi khi đó không chỉ là một nửa.”
“Con đường tu tiên vô cùng dài, ngươi chỉ cần an ổn đi tốt con đường của mình.”
“Không cần gấp cũng không cần nóng nảy, đến lúc ngươi cảm thấy mệt mỏi quay đầu lại, thì sẽ phát hiện những người ngươi hâm mộ, đều không thể nhìn thấy bóng dáng của ngươi nữa.” Từ Phàm nói.
Trong lòng hắn còn thêm một câu nữa, ngươi có sư phụ lợi hại như ta mà còn lo lắng cái gì.
“Chẳng phải ngươi muốn có kế hoạch tu luyện sao, ngày mai đến tháp thí luyện đi, nơi đó vi sư có thiết lập tu hành kiểu khiêu chiến.”
“Cảm ơn sư phụ.”
Sau khi an ủi đại đệ tử xong, Từ Phàm vừa định nghiên cứu một chút cách cắt giảm di chứng của Bách Thế Luân Hồi, kết quả lại đi tiếp đón huynh đệ tốt phúc lợi của mình.
“Đã dẫn phu nhân trở về rồi sao?” Từ Phàm nói, người này luôn hoạt động không ngừng nghỉ, sau khi tu luyện ở môn phái một đoạn thời gian, đã nhận nhiệm vụ điều tra tội phạm truy nã Kim Đan Kỳ trong khu vực quản hạt của Ẩn Linh môn rồi rời đi.
Còn mang theo phu nhân của hắn đi cùng.
“Ngày hôm qua vừa trở về, ta nghe Hướng Trì nói, Tính Từ sắp thăng cấp lên Nguyên Anh.” Vương Vũ Luân phiền muộn nói.
“Đúng vậy, sau khi đứa trẻ nhà ngươi thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ, một đứa trẻ khác của ngươi cũng sẽ thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ.”
“Đến lúc đó trong Ẩn Linh môn, thế lực nhà họ Vương các ngươi là lớn nhất.”
“Có suy xét đến việc đoạt vị trở thành chưởng môn của Ẩn Linh môn hay không.” Từ Phàm nói giỡn.
“Ngươi chỉ biết chọc ghẹo ta, ta tới đây là để hỏi ngươi Tinh Từ có ý gì.”
“Đã nhiều năm như vậy, hắn cũng nên đoán được gì đó.” Vương Vũ Luân nói.
“Ngươi đừng sốt ruột quá, dù sao ngươi cũng là người bị hại.”
“Tinh Từ sẽ không làm gì ngươi, nhưng nếu ngươi muốn hắn gọi mình một tiếng phụ thân, chắc là có hơi khó khăn.” Từ Phàm nói.
“Hắn không hận ta là được.” Vương Vũ Luân thở dài một hơi nói.
“Không sao, dựa theo sự hiểu biết của ta về Tinh Từ, sau khi hắn thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ, nhiều lắm là cho ngươi một cái Thần thông Luân Hồi, còn ngươi chỉ việc nhịn được là xong.” Từ Phàm vỗ bả vai của Vương Vũ Luân nói.
“Thần thông Luân Hồi?” Hắn không hiểu công pháp của nhi tử nhà mình lắm.
“Đúng vậy, không phải sợ, nhiều nhất là cả đêm thôi.” Từ Phàm ý bảo Vương Vũ Luân an tâm.
“Nếu ngươi thật sự sợ hãi, vậy thì tiếp tục mang theo Thiến Nhi của mình du ngoạn ở đại lục trung tâm, không chừng qua mấy trăm năm sau Tính Từ sẽ quên.” Từ Phàm cười nói.
“Ngươi có thể cho ta một kiến nghị đáng tin cậy hay không.” Vương Vũ Luân cạn lời nói.
“Vậy ngươi đi tìm Tinh Từ nói chuyện một chút, nói không chừng vấn đề sẽ được giải quyết.” Từ Phàm thả tay nói.
“Xem ra chỉ có thể như thế, thay vì trốn tránh, còn không bằng chủ động đi đối mặt.” Vương Vũ Luân cắn chặt răng nói, trước kia hắn cảm thấy thời gian còn sớm, nhưng lại không ngờ thời gian trôi nhanh như vậy.
“Nếu như vậy, ta sẽ để Hướng Trì mang theo mẫu thân của mình nhận nhiệm vụ ra ngoài mua đồ, được cứu khi gặp nạn giữa đường.”
“Huynh đệ tốt.” Vương Vũ Luân nói.
“Đương nhiên rồi.” Từ Phàm cười nói, dù sao chuyện lớn sau này còn cần huynh đệ tốt giải quyết.
Ngày hôm sau, Vương Hướng Trì đã tìm thấy Mộ Dung Thiến Nhi.
“Mẫu thân, sư phụ kêu ta đi mua một số đặc sản ở Tiên thành Phượng Vũ, ngươi có muốn đi hay không.”
“Chẳng phải ngươi muốn mua bảo khí đặc sản Phượng Vũ Tiên Y sao, vừa lúc ta có thể cùng đi chung với ngươi.” Vương Hướng Trì nói, tuy rằng không rõ vì sao sư phụ lại giao cho mình nhiệm vụ này, nhưng vẫn phải nghe lời sư phụ.
Vào khoảng thời gian trước, khi đang ăn cơm, Mộ Dung Thiến Nhi có nói qua Phượng Vũ Tiên Y, Vương Hướng Trì đã nghi tạc trong lòng, suy nghĩ nếu có thời gian sẽ mua một bộ cho mẫu thân.
Nghe nhi tử nói như vậy, ánh mắt của Mộ Dung Thiến Nhi sáng lên, vừa lúc ngày hôm qua Vương Vũ Luân nói là có cảm ngộ nên muốn bế quan tu luyện một thời gian.
“Ta cho để lại lời nhắn cho phụ thân ngươi, chúng ta đi liền.” Mộ Dung Thiến Nhi vui vẻ nói.