Chương 161: Bế quan
Chương 161: Bế quan
Bên dưới đỉnh chính của Ẩn Linh môn, tại một đình hóng gió trong vườn hoa hẻo lánh.
“Vương thúc, ngươi kêu ta tới có chuyện gì sao.” Lý Tinh Từ nhìn Vương Vũ Luân nói, trong mắt hiện lên thần sắc khác thường.
“Tinh Từ, thật ra ta là phụ thân của ngươi.”
Từ Phàm mới đang ở trong Tiểu Ốc nhìn phát sóng trực tiếp, vừa uống trà xong đã phun thẳng ra ngoài.
Lời nói trong câu đầu tiên của ngươi là nghiêm túc hả, Từ Phàm cảm thán.
“Ta biết, thật ra sau khi ta lớn lên thì đã biết rồi.”
“Dù sao ánh mắt từ ái mà phụ thân nhìn con của mình cũng không lừa được người khác.” Lý Tinh Từ thở dài một hơi nói.
“Ngươi không hận ta sao.” Trong lời nói của Vương Vũ Luân lời có chút xấu hổ, tuy rằng chuyện này không có đúng sai, nhưng việc phụ lòng một nữ nhân có ý với mình, hơn nữa còn có con, hắn cũng không thể giải thích rõ chuyện này lắm.
“Trước kia có hận, nhưng bây giờ thì không, ngươi cũng không nợ ta cái gì hết. Ngươi chỉ phụ lòng mẫu thân của ta thôi.” Âm thanh của Lý Tinh Từ càng ngày càng nhẹ, Vương Vũ Luân đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ cũng càng ngày càng nặng, cuối cùng gục đầu trên bàn trong đình hóng gió.
“Chỉ cần trả cho mẫu thân ta một cuộc sống hoàn chỉnh là được, cũng coi như là tiêu trừ tâm ma của ta, từ nay về sau chúng ta không thiếu nợ nhau nữa.”
Tại thế giới Luân Hồi, một đời này, Vương Vũ Luân gia nhập vào Thiên Vân Tông, nơi đó cũng có một đệ tử khiêm tốn tên là Từ Phàm, đồng thời cũng có một nữ đệ tử tên là Lý Uyển đang đỏ mặt nhìn lén Vương Vũ Luân.
Từ Phàm đang xem phát sóng trực tiếp gật đầu nói: “Ừ, cũng không khác tưởng tượng của ta lắm, chuyện này cũng coi như là viên mãn, chỉ là việc xử lí di chứng hơi phiền phức, phải chuẩn bị trước một chút.”
Lý Tinh Từ nhìn Vương Vũ Luân đã vào trong thế giới Luân Hồi, ngẩng đầu nhìn không trung nói: “Sư phụ, phiền ngươi đưa Vương thúc về nhà.”
Vừa dứt lời đã lập tức biến mất.
Không bao lâu sau, hai con rối bảo vệ núi đỡ Vương Vũ Luân ở thế giới Luân Hồi về tới trong nhà.
Từ Phàm cũng đi ra từ Thời Gian Tiểu Ốc, tiếp nhận túi chứa linh dược trong tay một con rối bảo vệ nhà kho bảo vật.
“Thật là, vẫn phải tới tay ta xử lí cục diện rối rắm này.” Từ Phàm nói xong bước vào phòng luyện đan.
Ngày hôm sau, Vương Vũ Luân chậm rãi mở mắt, sau khi trầm tư một lát, rồi nhìn cảnh tượng xung quanh chậm rãi nói: “Vì sao ta lại tỉnh.”
Lúc này, một con rối bảo vệ núi Nguyên Anh Kỳ đi đến bên người Vương Vũ Luân, đưa lên một lọ đan dược.
“Chủ nhân nói, ngươi ăn xong Vong Ưu Đan sẽ dễ chịu một chút.” Âm thanh của quả nho vang lên.
Vương Vũ Luân chưa kịp đáp lại, con rối đã trực tiếp đổ linh đan ra cho Vương Vũ Luân ăn, sau đó Vương Vũ Luân lại hôn mê bất tỉnh.
Trong Thời Gian Tiểu Ốc, Từ Phàm vỗ tay.
“Đã giải quyết xong chuyện này.”
Lại một đêm qua đi, Vương Vũ Luân tỉnh lại, vuốt đầu nghi hoặc nhìn bốn phía.
“Ta luôn có cảm giác đã một một chuyện rất quan trọng.”
Nửa tháng sau, Vương Hướng Trì đưa Mộ Dung Thiến Nhi trở về.
Nhìn môn phái vẫn bình thường, Từ Phàm chính thức bắt đầu bế quan, lúc này nếu không đến Kim Đan Kỳ sẽ không ra ngoài.
Trong bữa cơm cuối cùng trước khi bế quan, Từ Phàm gọi hết tất cả đệ tử và trưởng lão trong môn phái tới đây.
“Bàng các chủ, sau này ngươi cứ đến nhà kho bảo vật để lấy con rối đã đặt mua, còn lại vẫn như cũ.”
“Vũ Luân, ta hy vọng ngươi sẽ thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ sau khi ta bế quan lần này xong.”
“Sa trưởng lão, ngươi có thể nhận tất cả đồ đệ mà ngươi muốn, không cần bận tâm gì hết, ta còn sợ ngươi không đoạt vị được.”
“Từ Cương, ngoài việc luyện tập, cũng nên đi cùng mấy đứa trẻ và Tiểu Tịch.”
“Nguyệt Tiên, mấy năm nay ngươi muốn ra ngoài thì ra ngoài đi, nhưng mười bốn năm sau phải ở trong tông môn chờ tin tức của Yêu Tộc.”
“Còn Hướng Trì và Tinh Từ, sau khi vi sư xuất quan mà hai ngươi vẫn ở Kim Đan Kỳ, thì các ngươi biết hậu quả rồi đó.”
“Về phần Khai Linh và Huyền Đạo, chỉ cần các ngươi tu luyện thật tốt là được.”
Sau khi Từ Phàm dặn dò xong một vòng, lập tức bước vào Thời Gian Tiểu Ốc.
Nhìn Thời Gian Tiểu Ốc vẫn luôn đóng chặt, mọi người cũng có cảm giác thiếu thiếu cái gì, nhưng vẫn phải sống qua mỗi ngày như bình thường.
Năm thứ năm Từ Phàm bế quan, Hùng lực đã thăng cấp đến Trúc Cơ Kỳ, cũng là đệ tử đầu tiên thăng cấp lên Trúc Cơ Kỳ trong Ẩn Linh môn.
Trong mấy năm tiếp theo, nhóm đệ tử sớm nhất cũng từ từ đột phá đến Trúc Cơ Kỳ.
Năm thứ tám Từ Phàm bế quan, Vương Hướng Trì và Lý Tinh Từ lần lượt thăng cấp đến Nguyên Anh Kỳ, cùng năm, hội trưởng lão chính thức đưa ra tin tức, Nhân giới và Yêu giới sẽ bắt đầu hợp nhất ở năm năm sau, mời các đại môn phái bố trí phòng vệ trong khu vực, để ngăn ngừa trần gian bị Yêu Tộc xâm phạm.
Ở giữa sườn của một đỉnh núi trong Ẩn Linh môn xuất hiện một cửa động rất lớn, từng Linh thuyền chứa đầy Linh Thiết để luyện chế con rối Trúc Cơ Kỳ và Kim Đan Kỳ đang bay về phía lục địa.
Đây cũng là những Linh thuyền bình thường nhất được luyện chế từ Linh Thiết, có chiều dài là một trăm mét, phía trên chịu tải hơn một ngàn con rối.
Có ít nhất mấy vạn chiếc Linh thuyền như vậy bay ra khỏi cửa động ở giữa sườn núi, dường như mỗi chiếc Linh thuyền đã được chỉ định vị trí, cứ đi thẳng đến nơi cần đến.
Từ Linh Đài đã lớn lên nhìn Linh thuyền che trời và con rối ở phía trên, khiếp sợ nói với Từ Cương bên cạnh: “Phụ thân, những con rối kia đều do sư tổ luyện chế ra sao.”
“Cứ cho là vậy đi, sư tổ của ngươi luyện chế ra một con rối có thể giúp hắn luyện chế ra con rối, con rối kia cũng có thể luyện chế ra con rối, cho nên là có nhiều con rối như vậy.” Từ Cương nói, hắn cũng đi qua không gian ngầm kia rồi, đại khái chính là như vậy.
Lúc này Hùng Lực đang tu luyện ở một đỉnh núi, nhìn Linh thuyền con rối đầy trời, hai tay nắm chặt, tự nhủ rằng thực lực của mình vẫn còn quá yếu, nếu không tại sao mình không có nhiệm vụ, mà lại muốn những con rối kia làm.
Từ Phàm ở trong Thời Gian Tiểu Ốc nhìn nhìn cảnh con rối dẫn Linh thuyền ra khỏi núi, cười nói: “Cuối cùng những con rối và Linh thuyền được luyện chế từ Linh Thiết cũng phát huy tác dụng.”
“Còn một nửa hàng tồn kho thì giữ lại để làm vật hy sinh.”
So với dây chuyền sản xuất trong không gian ngầm, thì ở dưới cái hồ to mười vạn dặm, còn có căn cứ gia công quặng Linh Thiết lớn hơn nữa.
Nhưng Từ Phàm vẫn luôn giao cho quả nho tự xử lí nơi đó, hắn chỉ cần có con rối và Linh thuyền phù hợp, ít nhất có một nửa linh dịch dưới thác nước linh dịch trong hồ linh dịch bị quả nho tiêu hao ở chỗ này.
Bởi vì đặc tính của Linh Thiết, con rối được luyện chế ra cao lắm chỉ đạt chiến lực của Kim Đan sơ cấp, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Buổi tối, trong khu vực quản hạt của Ẩn Linh môn, từng Linh thuyền chậm rãi dừng trước địa điểm đã được thiết lập sẵn, lại chậm rãi đi vào lòng đất, chỉ chờ khi Yêu Tộc đột kích thì xuất hiện trở lại,
Năm thứ mười Từ Phàm bế quan, Vương Vũ Luân thăng cấp lên Nguyên Anh Kỳ, dưới sự trợ giúp của Khắc Kim Đại Đạo, Tiểu Tịch cũng thăng cấp lên Kim Đan Kỳ.
Lôi Nhẫn được Sa trưởng lão thu làm đồ đệ, cũng luyện chế thành công bảo khí đầu tiên, đến đây Ẩn Linh môn đã có ba Luyện Khí Sư, còn muội muội của Lôi Nhẫn là Lôi Văn Khê cũng càng đi xa hơn trên con đường nuôi nấng linh thú biến dị.
Năm thứ mười hai Từ Phàm bế quan, toàn thân Từ Nguyệt Tiên đều tắm máu, nâng một cánh tay tàn trốn về môn phái.
Từ Nguyệt Tiên chỉ còn lại một hơi, được một giọt nước Mộc Chi Bản Nguyên cứu sống, có con rối bảo vệ núi đưa ra thánh dược chữa thương cao cấp nhất, ảnh phân thân ảo của Từ Phàm cũng ra khỏi Thời Gian Tiểu Ốc, dò hỏi nguyên nhân Từ Nguyệt Tiên bị thương.
Không bao lâu sau, mười đội con rối có chiến lực Nguyên Anh Kỳ đỉnh cấp, dẫn đầu là con rối Nguyên Anh đặc biệt do Từ Phàm điều khiển, ngồi trên Linh thuyền đỉnh cấp bay ra khỏi môn phái, hướng về phía Tiên Thành Lâm Sâm.