Chương 162: Tiềm phục xuất kích.
Chương 162: Tiềm phục xuất kích.
Từ Phàm ở trong Thời Gian Tiểu Ốc, đang nhăn mặt mà điều khiển con rối Nguyên Anh đặc thù nhờ vào một tên luân hồi nô của Lý Tinh Từ mà truyền tống về đến Hắc Hải Tiên Thành.
“Làm bị thương đồ đệ của Từ Phàm ta, bất kể ngươi là ai, nhất định phải trả giá.”
“Luyện Hư Kỳ ăn hiếp cướp giật bảo vật mà đồ đệ ta cực khổ tìm được, ngươi lợi hại như thế, mẹ ngươi có biết không.”
“Vừa mới biễu diễn xong công pháp thật vô vị, để ta chơi với ngươi nào.”
Một tháng sau, cách Hắc Hải Tiên Thành về phía Bắc ba vạn lý, mới phát hiện môt mỏ Linh Khoáng chất lượng cao không có chủ nhân, tất cả những tu sĩ biết được tin này đều như đàn ong ào ào bay đến.
Bên ngoài Linh Khoáng, hai tên Luyện Hư tu sĩ đang ẩn nấp trong một nơi kín đáo.
“Đại ca, những tên Kim Đan Kỳ, Nguyên Anh Kỳ chả có gì béo bở cả, chúng ta đến đây làm gì.”
“Cướp từng thằng một có bị mất giá quá không đó.” Một tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ trên người mặc áo đen nói.
“Ai nói chúng ta phải cướp tụi nó chứ.”
“Chúng ta cứ đợi ở đây, ai cướp tụi nó, chúng ta cướp của chúng.”
“Nếu gặp phải người có tu vị cao, thì lập tức chạy thôi.” Một tên Luyện Hư tu sĩ cười nói, cho thấy tâm trạng khá vui vẻ.
Một tháng trước đã cướp một nữ tu sĩ Nguyên Anh, không ngờ gia tài của vị nữ tu sĩ này lại phong phú đến thế, lại còn có một giọt Mộc Chi Bản Nguyên, những pháp bảo của nàng ta dùng cũng đều là thiết kế riêng, nhưng hai thứ này đổi thành tài nguyên, đủ cho hắn tu luyện thời gian một trăm năm, chỉ tiếc là đề cho cô tu sĩ ấy chạy mất.
Tuy rằng là chạy trốn mất rồi, nhưng với thương thế nghiêm trọng đến thế, không có loại bảo vật như Mộc Chi Bản Nguyên khó mà cứu được.
Hiểu rằng cô tu sĩ ấy không đơn giản, nhưng vậy thì sao nào, Tông Môn Thiên Kiêu hắn đâu phải là chưa từng cướp qua, tay chân sạch sẽ tí là được.
Tùy ý là làm xong phi vụ này, hắn dự định là dắt theo tiểu đệ đi một nơi heo2 lánh xa xôi trong tiên thành bế quan trăm năm, tạm lánh đi trước đã.
“Nhị đệ, sau khi làm xong phi vụ này, chúng ta kiếm một tiên thành kín đáo bế quan trăm năm nhé.” Luyện Hư tu sĩ nói.
“Có phải vì cô tu sĩ ấy không, đại ca không cần lo lắng đâu, nói không chừng bây giờ đã chết mất tiêu rồi.”
“Còn nữa, với bản lĩnh Ẩn Nặc Tàng Thân của đại ca, trừ phi là Trưởng lão dùng đến Nhân Quả Kính Tử để truy cứu, không thì trong Giới Tu Tiên này có ai có thể điều tra đến anh em mình được.” Tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ áo đen nói.
Nhiều năm nay, đều nhờ vào thần thông Ẩn Nặc Tàng Thân của đại ca hắn, để đảm bảo cho anh em hai người họ thoải mái thảnh thơi mấy năm qua.
“Nên cẩn thận thì hơn.” Tu sĩ Luyện Hư Kỳ bình tĩnh nói.
Tại một khu rừng rậm rạp cách Linh Khoáng không xa, trong một tòa cung điện đang tàng hình, có một bầy con rối đang lắp ráp một thanh pháo kích quang tu tiên.
Và tại nơi phía trên không gian cách Linh Khoáng năm trăm km, có một tòa bảo khí Thiên Cơ Vệ Tinh bậc 5, lúc này nó đã đi vào trạng thái tấn công, thanh hợp kim siêu cứng ban đầu, đã được thay thế bằng một thanh pha lê khổng lồ nhấp nháy sấm sét màu tím.
Bên ngoài thanh pha lê, có thanh hợp kim dẫn điện siêu từ bay quanh.
Trong tòa cung điện tàng hình, Từ Phàm đang điều khiển con rối nhìn vào thanh pháo kích quang đã lắp ráp hoàn thành nói: “Lần này lấy đi chỗ nhà ngươi một tí lợi ích đã, đợi khi ta thăng cấp đến Kim Đan Kỳ xong, lúc đó sẽ là lúc tới số của ngươi rồi.” Trong mắt Từ Phàm lóe lên một tia sáng.
Vốn là với Chiêm Bậc Chi Đạo của Từ Phàm hiện tại, căn bản là không thể nào tính được vị trí của tên Luyện Hư tu sĩ đó, Từ Phàm có cách theo dõi riêng đặc thù của bản thân.
Từ Phàm lúc luyện chế Pháp Bảo cho mỗi một người đệ tử, đều khắc lên trên đó một cái văn phù ẩn, văn phù này sẽ phát ra một loại sóng rất đặc biệt, trừ Từ Phàm ra không có ai cảm nhận được.
Cái mặt văn phù này cũng có khắc trên nhẫn không gian của Từ Nguyệt Tiên, cộng thêm việc Linh Khoáng bên này bị phát hiện ra, cho nên Từ Phàm ngay trong ngày thứ hai khi ở đây đã nhận được tín hiệu của sóng rồi.
“Thằng quỷ nhỏ, còn nấp với ta à, có giỏi thì ngươi đừng lộ mặt ra nha.” Từ Phàm nghiến răng nghiến lợi ngồi trong nhà nhỏ nói.
Thương thế của Từ Nguyệt Tiên thật sự rất khó trị, tuy là hiện nay đã không còn lo lắng về sinh mệnh nữa, nhưng có một sức mạnh kỳ lạ cứ đang phá hoại sinh cơ của Từ Nguyệt Tiên, muốn hồi phục hoàn toàn, chí ít phải tốn thời gian mười năm tu dưỡng, lại còn phải bồi dưỡng thêm số lượng lớn các loại linh dược mang tính sinh cơ nữa, mới có thể tiêu diệt cái loại sức mạnh ấy.
Theo thời gian, trong mỏ Linh Khoáng này, cũng chôn giấu không ít xương cốt của rất nhiều tu sĩ.
Lúc bắt đầu các tu sĩ Kim Đan Kỳ và Nguyên Anh Kỳ tu luyện riêng lẻ, chỉ cần vào trong mỏ Linh Khoáng khai quật thời gian hơn một tháng, đều sẽ biến mất một cách thần bí.
Sau đó có một tọa trấn Hóa Thần Kỳ tại Hắc Hải Tiên Thành trong một tiếng đồng hồ đã chiếm lĩnh nơi này, nhưng sau thời gian một tháng, tất cả các tu sĩ trong linh khoáng của thế lực nhỏ nhoi này, đều mất tích thần bí.
Từ Phàm nhìn mỏ Linh Khoáng bên cạnh với ánh mắt sắc lạnh.
Cho đến khi ba tháng sau, Từ Phàm mới đợi được một cơ hội.
Nơi đây bị một tông môn gần đó chiếm cứ, đã phá hoại khai thác được hai tháng rồi, nào giờ vẫn bình an vô sự.
Cho đến khi Từ Phàm thấy người của Tông Môn nhỏ bé đó bắt đầu rời đi, Từ Phàm bắt đầu lên cốt tinh thần, hắn biết, thân phận Phục Địa Ma của hắn không giấu được đâu.
Ngay lúc Luyện Hư Trưởng Lão của Tông môn nhỏ bé đó đang dắt theo đệ tử môn hạ rời đi, một tên Luyện Hư tu sĩ mang mặt nạ xuất hiện ngay sau lưng của Trưởng Lão nọ, chỉ với một chiêu công kích, bèn giết chết ngay Trưởng Lão, ngay cả Nguyên Anh cũng trốn không thoát.
Chỉ thấy tên Luyện Hư tu sĩ nọ phát một chưởng ngay trên không, lập tức chấn động chết ngay tất cả đệ tử ngay bên cạnh Trưởng Lão.
Từ Phàm cũng xuất hiện ngay lúc tên Luyện Hư tu sĩ nhảy ra, phát động ngay Thiên Cơ vũ khí ở trên không.
‘Binh’
Thiên Cơ vũ khí ờ trên không gian cách từ xa hàng trăm dặm, trước tiên là bắn ra sáu thanh hợp kim siêu từ, sau đó là thanh pha lê nhấp nháy sấm sét được phát động cực mạnh.
Sau khi bắn ra các thanh Thiên Cơ vũ khí trên không gian cũng rã ra từng mảnh, cũng hóa thành như sao chổi dội xuống liên tục.
“Nếm thử kiệt tác mới nhất của lão từ này.” Ánh mắt Từ Phàm nhìn chằm chằm vào nơi xảy ra án mạng.
Lúc này tên Luyện Hư tu sĩ nọ đang dọn dẹp chiến trường, phạm vi mấy chục km ngoài, có một vị Hóa Thần tu sĩ đang nhìn xung quanh với tinh thần cảnh giác.
“Lấy trước các ngươi một ít lãi đã, phía sau còn có bữa tiệc lớn đợi các ngươi.”
Từ Phàm vừa nói xong, Luyện Hư tu sĩ đang xem xét chiến lợi phẩm, xoay mạnh ngước nhìn lên trời, theo đó mà bóng dáng không thấy nữa.
“Ngươi tưởng là ẩn nấp trong không gian rối loạn là xong chuyện rồi sao.” Từ Phàm thông qua con rối nhìn vào tên Luyện Hư tu sĩ biến mất trong không trung cười lạnh nhạt.
Sau thanh hợp kim siêu dẫn từ hóa thành một vòng tròn, ngay lập tức vây hãm lấy khu vực xung quanh năm mươi km.
‘Đùng~~~~’
Khu vực bị hợp kim siêu dẫn từ vây hãm dậy lên con sóng hàng ngàn mét, tiếp theo đó là một thanh khổng lồ lánh láy sấm chớp trực tiếp xé đôi bầu trời.
Ánh sấm sét vô tận, lập tức biến bầu trời thành màu ban đêm, lúc này, trời đất bao lâu chỉ có một màu.
Khu vực bị ánh sáng sấm chớp vây hãm, lúc này xuất hiện vô số vết nứt, một hình dáng nhớt nhác thoát ra từ một vết nứt của một không gian.
Thanh ánh sáng sấm sét ấy đã đánh xuyên quanh không gian, ép buộc tên Luyện Hư tu sĩ trốn trong không gian hỗn loạn phải chui ra.
Và đã chuẩn bị ở một góc từ lâu, Từ Phàm ngay lập tức đưa pháo xúc ngay tên Luyện Hư tu sĩ vừa đang thoát ra từ Không gian hỗn loạn.
Một vệt sáng ngay lập tức xuyên qua tên Luyện Hư Kỳ tu sĩ.