Chương 163: Năng lượng sinh mệnh tràn ra
Chương 163: Năng lượng sinh mệnh tràn ra
Thân thể của tu sĩ Luyện Hư Kỳ lập tức bị Pháp kích quang hóa khí, chỉ còn lại một cái đầu lâu.
Lúc này, một cái Tọa Giá Pháp Bảo hình như một cỗ quan tài xuất hiện, cái đầu lâu đó lập tức chui vào trong đó, tiếp theo là biến mắt trong không khí không thấy nữa.
“Sao ta không quất vô đầu nó ta.” Từ Phàm hối hận, không ngờ rằng uy lực của Pháp kích quang lại mạnh đến thế, trực tiếp xuyên qua Luyện Hư Kỳ tu sĩ.
Ánh sấm sét vô tận tiếp tục hoành hành mặt đất, lúc này có một thân thể tàn dại, thoi thóp nằm ẩn nấp nằm trên mặt đất, cố gắng sống sót.
“À chỗ này còn có một con sâu nhỏ đây, đêm về để Nguyệt Tiên đích thân giải quyết nào.”
Mặt đất bắt đầu mềm ra, một thân hình từ mặt đất từ từ nổi lên.
Lúc này tên Hóa Thần Kỳ tu sĩ trọng thương hôn mê, nằm trên mặt đất không có chút sức lực phản kháng nào cả.
Từ Phàm điều khiển con rối ngay lập tức đến ngay bên cạnh hắn, giơ ngón tay điểm ngay giữa hàng mi của Hóa Thần Kỳ tu sĩ, phong án Nguyên Anh của hắn.
Lúc này, một tu sĩ Nguyên Anh đi ngang qua, đây là Luân Hồi Nô của Lý Tinh Từ, cũng là Luân Hồi Nô tu vị cao nhất.
“Tìm cách đem hắn về Ẩn Linh Đảo đi.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.” Luân Hồi Nô lãnh đạm trả lời.
Trong Thời Gian Tiểu Ốc, Từ Phàm thở dài một hơi, chuyện xấu của đồ đệ đã trả thù được một nửa, còn một đợi khi hắn đạt Kim Đan rồi tiếp.
Hư Ảnh của Từ Phàm xuất hiện trong nơi ở của Từ Nguyệt Tiên, lúc này Tiễu Tịch đang ngồi ngay đầu giường đúc cơm cho Từ Nguyệt Tiên.
Từ Nguyệt Tiên sau khi tu dưỡng được nửa năm đã có thể miễn cưỡng ngồi dậy rồi.
“Nguyệt Tiên à, cảm giác thế nào rồi, ta cũng đã nói là cho ngươi uống một giọt Mộc Chi Bản Nguyên rồi mà ngươi lại không chịu.” Từ Phàm trách móc.
Sau khi Từ Nguyệt Tiên về nhà, trước là cho uống một giọt Mộc Chi Bản Nguyên bào toàn tính mạng, sau đó lại uống thêm hai giọt để ổn định thương thế, Từ Phàm vốn đang muốn cho uống tiếp, nhưng sau khi tỉnh lại Từ Nguyệt Tiên nhất mực từ chối.
“Còn có Phượng Huyết Đan mà sư nương ngươi cho ngươi, ngươi cũng không dùng.” Từ Phàm nói tiếp.
“Sư phụ à, tính luôn một giọt Mộc Chi Bản Nguyên, tổng cộng là bốn giọt rồi.”
“Mấy cái này mà đổi thành Linh Thạch, nói không chừng, ta cứ tầm bảo cả trăm năm cũng không mua nổi nữa.”
“Còn phải để lại dùng cho lúc cần thiết chứ.” Từ Nguyệt Tiên yếu ớt lên tiếng.
Tiểu Tịch ở bên cạnh, buông bát cháo linh xuống, đau lòng đưa tay lau máu tươi mà Từ Nguyệt Tiên vừa ọc ra ngay khóe miệng.
Từ Phàm đến ngồi bên cạnh Từ Nguyệt Tiên, lắc đầu lập tức đưa một giọt Mộc Chi Bản Nguyên vào trong cơ thể của Từ Nguyệt Tiên.
“Dừng có lòng vòng bản thân mình với linh thạch nữa, ngươi là đồ đệ của vi sư, nhưng trong chuyện này, mạng của ngươi quý giá hơn bất cứ ai.”
Từ Phàm nói xong, phẩy tay một cái, một tấm màn ánh sáng chiếu giữa không trung.
“Mối thù của ngươi, vi sư thu về ít lãi cho ngươi.”
Màn ánh sáng chiếu hình ảnh lên, từ lúc Luyện Hư tu sĩ xuất hiện, đến khi cuối cùng bị Pháp kích quang nổ cho còn lại cái đầu lâu, chui vào một cái Tọa Giá Pháp Bảo hình như một cỗ quan tài trốn đi.
“Vi sư lúc bắt đầu vốn điều tra không được tên Luyện Hư tu sĩ đã cướp bảo vật của ngươi.”
“Mà ai ngờ, tên ngốc này lại mang theo nhẫn không gian của ta luyện chế cho ngươi bên mình, ta đã làm Phục Địa Ma ở nơi đó sắp được nửa năm rồi, rút cuộc cũng mò được đến chổ thằng ngốc này.” Từ Phàm kể lại.
“Khoảng thời gian này, tên đồng bọn Hóa Thần Kỳ của hắn cũng sẽ bị đưa đến đây, đến lúc đó giao cho ngươi xử lý.”
Sắc mặt tốt hơn nhiều của Từ Nguyệt Tiên mang chút cảm động nhìn vào hình ảnh trên màn chiếu ánh sáng và nói: “Sư phụ, cảm ơn.”
“Cảm ơn cái quái gì, sau này cứ tu luyện cho tốt, sư phụ còn tính nương tựa vào các ngươi để dưỡng lão đó.” Từ Phàm cười nói.
Đối với Từ Phàm mà nói, cặp huynh muội Từ Cương và Từ Nguyệt Tiên này giống như là con của chính mình vậy, thời gian mà Từ Phàm làm cha còn nhiều hơn thời gian mà làm sư phụ của họ.
Nghe được lời nói này của Từ Phàm, Từ nguyệt Tiên lại nghĩ đến cảnh lúc nhỏ mình với anh mình hay ngồi dưới bầu trời đầy sao tựa vào bên cạnh người Từ Phàm nghe hắn kể chuyện.
“Đúng rồi, sao anh của ngươi không bên cạnh ngươi thế.” Từ Phàm hỏi.
Khoảng thời gian này , luôn bên cạnh chăm sóc Từ Nguyệt Tiên đều là Từ Cương và Tiểu Tịch.
“Đại ca đến Thử Luyện Tháp tu luyện rồi ạ, từ khi ta bị thương, hắn có chút tự trách bản thân.”
“Cứ nói những lời như là em gái bản thân bị thương, thân là anh trai ruột mà không cách nào báo thù.”
“Tuy là ta một mực khuyên bảo, nhưng vẫn không có hiệu quả tốt.”
“Gần đây đã thông suốt rồi, bây giờ ngày nào cũng đến Thử Luyện Tháp tu luyện.” Từ Nguyệt Tiên trả lời.
“Có sư phụ ở đây, khi nào đến lượt anh của ngươi, báo thù cho ngươi.”
“Thêm thời gian khoảng hơn một năm nữa là vi sư có thể thăng cấp lên Kim Đan Kỳ rồi, đến lúc đó sư phụ sẽ dạy cho các ngươi thần thông lợi hại hơn nữa.” Từ Phàm nói.
“Được ạ.”
Lúc này, cả nhà Vương Vũ Luân đến thăm Từ Nguyệt Tiên.
“Nguyệt Tiên à, đây là một mảnh linh thạch sống sư thúc tình cờ có được, đem nó mài thành bột, dùng như trầm hương có ích cho vết thương của ngươi.” Vương Vũ Luân nói.
Mộ Dung Thiến Nhi lại đem lư đốt trầm hương ra bắt đầu mài linh thạch sống.
Vương Hướng Trì lấy ra một thanh Linh Kiếm treo lên trên tường.
“Sư tỷ à, đây là một thanh Vận Khí Chi Kiếm mà ta có được khi ở biên giới Thịnh Linh Châu, có thể đem lại vận tốt cho người đeo nó, ta có thể tung hoành trên chiến trường mười mấy năm cũng là nhờ nó, bây giờ ta đem tặng nó cho sư tỷ.”
“Cám ơn sư thúc, sư thúc nương (chắc là nên gọi như vậy ) cám ơn sư đệ.” Lúc này Từ Nguyệt Tiên cười nói, nàng trong giới tu tiên nhìn thấy toàn là hắc ám, nhưng một khi về đến Tông Môn, nội tâm hắc ám đã trăm nay của nàng đã được tình cảm như người nhà của Tông Môn tịnh hóa đi.
Sau khi cả nhà Vương Vũ Luân rời đi, Từ Phàm nhìn sang Từ Nguyệt Tiên và nói: “ Thương thế của ngươi, tính ra khoảng một tháng là có thể hồi phục hoàn toàn rồi.”
“Sau khi hồi phục, cứ ngoan ngoãn ở lại tại Tông Môn đi, hai giới hòa hợp cũng nhanh thôi, đợi đến sau khi cục diện ổn định xong, mới ra ngoài nha.”
“Dạ, ta hiện nay trong người còn có ba giọt Mộc Chi Bản Nguyên chưa tiêu hóa, sau khi thương thế hồi phục, ta sẽ bế quan thăng cấp, nói không chừng mượn trớn này có thể thăng cấp đến Nguyên Anh Trung Kỳ.” Từ Nguyệt Tiên cảm nhận được nguồn năng lượng sống hùng vĩ trong cơ thể mình và nói một cách đau khổ.
Thương thế của nàng tuy là có chút khó xử lý, nhưng hai giọt Mộc Chi Bản Nguyên có thể giải quyết được, chỉ là năng lượng sinh mệnh số lượng lớn sau khi thương thế hồi phục, bây giờ lại vô thêm một giọt nữa.
Bây giờ tốt rồi, cứ nghĩ là mỗi một cử chỉ hành động của nàng đều có năng lượng sinh mệnh.
“Tốt, có mục tiêu thì tu luyện cho tốt nhá, không nói nữa, vi sư đi tu luyện đây.”
Từ Phàm nói xong, thân ảnh cũng biến mất theo.
“ợ~~~~”
Từ Nguyệt Tiên nấc cục một cái, bỗng chốc căn phòng tràn đầy năng lượng sinh mệnh.
“Chị dâu ơi, giúp ta làm thêm ít linh dược qua đây nhé, tốt nhất là loại linh dược hấp thu năng lượng sinh mệnh ấy, ta muốn giữ lại trong người ta.” Từ Nguyệt Tiên lòng đầy tiếc nuối nói, số năng lượng sinh mệnh lúc nãy giá trị ít nhất cũng đáng hơn một ngàn Linh thạch.
“ha ha ha , ngươi thấy sư phụ ngươi thương ngươi biết chừng nào, thấy khóe miệng ngươi chảy máu, lập tức truyền cho một giọt Mộc Chi Bản Nguyên.” Tiểu tịch nói với giọng ngưỡng mộ.
“Ái chà, bại gia sư phụ, thương thế của ta chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian là khỏe thôi, Mộc Chi Bản Nguyên không phải dùng để trị chứng bệnh nè.” Từ Nguyệt Tiên nói xong, lại nấc cục nữa.
Nguyên căn phòng lại tràn đầy năng lượng sinh mệnh.
Một nơi nào đó ngoại ô Hắc Hải Tiên Thành, một cái Tọa Giá Pháp Bảo hình dạng như cỗ quan tài vụt ra từ vêt nứt không gian.
Một tên tu sĩ yếu ớt, từ trong pháp khí quan tài, chui ra ngoài.
“Hên là có một giọt Mộc Chi Bản Nguyên, nếu không thì tiêu rồi.”