Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 177: Tuổi Nhỏ Vô Tri

Chương 177: Tuổi nhỏ vô tri Chương 177: Tuổi nhỏ vô tri

Tu sĩ trung niên sau khi trải qua một loạt các cảm xúc như kinh ngạc, rối rắm, do dự, sợ hãi, may mắn, tham lam, vân vân, mới miễn cưỡng đồng ý với giá này của Từ Phàm.

Chỉ vì một câu của Từ Phàm.

“Ta tăng giá thì có liên quan gì tới tiền bối.”

Từ Phàm nhìn tu sĩ trung niên có vẻ như lần đầu làm loại chuyện thế này, cảm thấy chính mình cần phải an ủi người nam nhân mới vừa trải qua lần đầu tiên trong cuộc đời này.

“Tiền bối, làm bằng hữu, sau này linh bảo đạo khí của tiền bối, ta miễn phí bảo trì cho ngươi.”

Trong nháy mắt, tu sĩ trung niên cảm giác được, cơm nhà nước, thật ngon.

Sau khi tu sĩ trung niên xử lý xong việc của mình, để lại cho Từ Phàm một ánh mắt khó hiểu.

“Các ngươi đi tuần tra quanh tông môn một chút, xem có băng hồ cự tôm hay không. Hôm nay ta phải dùng món ăn này thết đãi tiền bối.” Từ Phàm nói với ba người đã sớm không nhịn được ở phía sau.

“Tuân lệnh.”

Ba người vui vẻ đứng dậy cáo biệt Từ Phàm và tu sĩ trung niên sau đó rời đi.

“Bây giờ tiền bối có chuyện gì có thể nói rồi.”

“Đạo trường có cách âm, ngăn chặn pháp trận dò xét thần thức.” Từ Phàm nói.

Tu sĩ trung niên chải vuốt suy nghĩ một chút rồi nói: “Vị đạo hữu kia của ta tên là Tô Nhiễm Thiên, tu luyện Bách Dục chi đạo.

“Hiện tại xem ra, một đạo Dục này có thể có liên quan đến đồ nhi kia của ngươi.”

“Nếu đồ nhi kia của ta cự tuyệt Nhiễm Thiên tiền bối, có thể có nguy hiểm gì hay không?” Trương Nhạc cau mày nói, nếu như chỉ là một đoạn tình duyên như sương sớm thì cũng thôi đi, nhưng nếu thật muốn khi nam, người sư phụ như hắn này cũng không thể ở bên cạnh khuyên những lời như nữ hơn ba trăm tặng giang sơn được.

“Việc này trái lại sẽ không, ải Dục cũng được phân thành rất nhiều loại, yêu đơn phương cũng được tính.”

“Nhưng nếu Tam đệ tử kia của ngươi không nguyện ý, ngươi tốt nhất nên khuyên nhủ, nếu đồ đệ kia của ngươi trở thành tâm ma của đạo hữu của ta, tốt nhất nên bảo đồ đệ kia của ngươi trốn đi một khoảng thời gian.”

“Đây cũng là vì sao ta lại muốn nói cho ngươi.”

“Ta và Nhiễm Thiên đạo hữu đồng hành cùng nhau hơn ba trăm năm, nàng vẫn luôn lẻ loi một mình, lại thêm tu vi cao, chiến lực mạnh, dáng vẻ cũng xinh đẹp.”

“Nếu để cho đồ đệ ngươi đi theo nàng, cũng vẫn có thể xem là một câu chuyện được mọi người ca tụng, như vậy tông môn của ngươi cũng có thể có thêm một cao thủ Hợp Thể Kỳ.” Tu sĩ trung niên nói.

“Chuyện tình cảm của đồ đệ, ta không can dự.” Từ Phàm lắc đầu nói, hắn cũng không có hứng thú với việc tông môn có thêm một cao thủ Hợp Thể Kỳ, huống chi còn là một ngoại nhân trước giờ chưa từng tiếp xúc.

Mặc dù nàng có hứng thú với đồ đệ mình, nhưng kia cũng chỉ là ngoại nhân. Còn về phần tâm ma gì đó, hắn tin đồ đệ của mình sẽ xử lý được.

“Vị Nhiễm Thiên đạo hữu này của ta, nhắc tới cũng đáng thương, lúc vừa ra đời đã là con gái của tông chủ một tông môn cấp chín tại đại lục trung tâm, tập hợp ngàn vạn sủng ái tại một thân.”

“Chỉ tiếc sau đó bị rất nhiều ma tu tập kích, toàn tông chỉ có nội môn trưởng lão cả người bị trọng thương mang theo Nhiễm Thiên đạo hữu khi đó mới mười tuổi trốn ra được.”

“Sau khi vị trưởng lão kia phó thác bảo khố của tông môn và Nhiễm Thiên đạo hữu mới mười tuổi cho Trưởng Lão Hội thì liền quy tiên.”

“Hiện tại trên danh nghĩa của Nhiễm Thiên đạo hữu kia của ta, ngoại trừ vô số trọng bảo linh thạch, còn có một chiếc Tinh Thuyền và hai chiếc Hải Thuyền đang treo trên danh nghĩa Hội Trưởng Lão.”

“Nghe nói lợi tức hàng năm cũng làm cho những tu sĩ Đại Thừa sắp độ kiếp thành tiên kia phải đỏ mắt.”

Một câu cuối cùng của tu sĩ trung niên mang giọng điệu cực kỳ hâm mộ. Nếu hắn có thể có nhiều linh thạch như vậy, hắn nhất định sẽ xây dựng một Tàng Kiếm Các, bên trong sẽ bày đầy linh kiếm cấp đạo khí.

Lúc này, ánh mắt Từ Phàm từ từ thay đổi, đồng thời trong đầu đã xuất hiện cảnh tượng Nhiễm Thiên kia mang theo vô số linh thạch gả cho Lý Tinh Từ.

“Đồ nhi, ngươi còn nhỏ, nhiều linh thạch như vậy vi sư sẽ thay ngươi bảo quản.”

Trong lúc nhất thời, một luồng khí thế mẹ vợ kiếp trước yêu cầu lễ hỏi giá trên trời từ trên người Từ Phàm dâng lên. Muốn gả cho đồ nhi anh tuấn kia của ta, của hồi môn thế nào cũng phải được một chiếc Tinh Thuyền.

“Ý của tiền bối ta hiểu rõ, nhưng ta vẫn nghe theo ý kiến của đồ nhi ta.”

“Không thể vì đối phương có tài sản đồ sộ mà làm trái với bản tâm của mình. Như vậy trên con đường tu tiên này không thể đi được xa.” Từ Phàm cười nói, vừa rồi cũng chỉ là nghĩ ngợi bừa bãi một chút, làm sao mà hắn có thể cam lòng đẩy đồ đệ mình ra để đổi lễ hỏi chứ

Lúc này, ở trên một ngọn núi xinh đẹp cách chủ phong hơn ngàn dặm, Lý Tinh Từ sau khi dùng huyễn thuật hoàn thành thiết kế chỗ ở tốt nhất trong lòng Tô Nhiễm Thiên, đạt được khen thưởng một túi trữ vật linh thạch.

“Cảm tạ tiền bối ban thưởng.” Lý Tinh Từ hành lễ nói, hắn không kiểm tra túi trữ vật, trực tiếp treo bên hông.

“Không cần khách khí như vậy, đây chỉ là phí vất vả của ngươi.”

“Hiếm thấy có người nào có thể thiết kế ra biệt viện có tiên khí như vậy. Chờ sau khi ta xử lý xong công việc trong Hội Trưởng Lão sẽ tới đây ở.” Tô Nhiễm Thiên dùng một đôi mắt phượng xinh đẹp vẫn luôn chăm chú đặt trên người Lý Tinh Từ, ánh mắt càng sinh ra mơ màng.

Nàng chưa từng gặp qua nam tu nào anh tuấn đến vậy, có mị lực đến vậy. Thật muốn dựa vào trong lòng hắn, cứ vậy mà sống cả đời.

Đối mặt với ánh mắt mơ màng kia của Tô Nhiễm Thiên, vẻ mặt Lý Tinh Từ vô cùng hờ hững. Loại ánh mắt này môt đời lúc hắn là thư sinh tài tử chơi không trả tiền kia, đã thấy nhiều lắm.

A, một đời kia cũng không tính là cả đời ăn cơm mềm, không, một đời kia ta là dựa vào tài hoa mà ăn cơm.

“Vậy vãn bối trước tiên phái ra con rối của tông môn giúp tiền bối xây dựng tiểu viện.” Lý Tinh Từ che giấu suy nghĩ rối loạn, nói với Tô Nhiễm Thiên.

“Được.” Âm thanh thực ngọt, cũng có một chút xíu tình ý.

Ba giờ sau, Từ Phàm dẫn theo Lý Tinh Từ cáo biệt tu sĩ trung niên và Tô Nhiễm Thiên.

Nhìn một đường độn quang hồng sắc nhanh chóng bay lên trời, Từ Phàm và Lý Tinh Từ đồng thời thở ra một hơi.

“Vị mỹ nữ tiền bối kia, tu luyện Bách Dục chi đạo, một đạo Dục trong đó sẽ ứng kiếp người ngươi.”

“Ngươi cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý, đến lúc đó xử lý không tốt thì ngươi sẽ biến thành tâm ma của nàng.”

“Ngoài ra nói thêm một chút, vị nữ tu tiền bối kia vẫn là một phú bà đỉnh cấp, chính là loại mà tùy ý có thể lấy ra hơn ngàn tỷ linh thạch cũng không chớp mắt kia.” Từ Phàm hâm mộ nói.

“Ồ.” Phản ứng Lý Tinh Từ rất bình thản, phú bà cũng không phải chưa thấy qua, hơn nữa hắn cũng không cần nhiều linh thạch như vậy.

Nhìn vẻ mặt bình thản kia của đồ đệ mình, Từ Phàm thầm than một tiếng, tuổi nhỏ vô tri.

Lúc này, Lý Tinh Từ lấy ra một túi trữ vật đưa cho Từ Phàm.

“Đây là phí vất vả vị mỹ nữ tiền bối kia cho, có lẽ sẽ không ít.”

“Nghe nói gần đây sư phụ rất thiếu linh thạch, đây coi như là đồ nhi hiếu kính sư phụ.” Lý Tinh Từ nói.

Từ Phàm nhận lấy túi trữ vật tra xét một chút, trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ bán đồ nhi thu của hồi môn.

Trả phí vất vả chỉ cho một mục tiêu nhỏ như vậy, thật đúng là không phải hào phóng bình thường.

“Đồ nhi, ngươi có cảm giác thế nào với vị tiền bối kia.” Từ Phàm hỏi.

“Cũng bình thường. Bèo nước gặp nhau mà thôi, cái gì tình, cái gì yêu, ta từng trải nhiều rồi, hiện tại chỉ muốn tu thành vô thượng đại đạo, đi xem Tiên Giới càng rộng lớn hơn kia.”

“Nhưng nếu sư phụ muốn đem bán đồ nhi với một cái giá tốt...” Lý Tinh Từ nói đến đây lại dừng một chút, sau khi trong đầu hiện lên hình dáng toàn thân của Tô Nhiễm Thiên, lại nói: “Vậy thì bán giá cao chút.”

“Ha ha, sư phụ ngươi sao lại có thể là loại người này.”
Bình Luận (0)
Comment