Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 179 - Chương 179: Ngoại Môn Linh Ẩn Môn

Chương 179: Ngoại môn Linh Ẩn Môn Chương 179: Ngoại môn Linh Ẩn Môn



Sư Triển đi ra từ giữa Truyền Tống Trận của Tiên Thành Lâm Sâm.

Nhìn thấy tòa Tiên Thành xa cách đã lâu, Sư Triển thở nhẹ một hơi, vốn tưởng rằng lúc trở về, chính mình có thể gom đủ để chuộc lại linh thạch của thế giới mình từ Ẩn Linh Môn.

Nhưng thế sự vô thường, giới Tu Tiên bây giờ đã tiến vào thời kì mấu chốt, cùng với đó là giới này dung hợp với Yêu giới, cả giới Tu Tiên đều trở nên không ổn, hiện giờ bên ngoài Tiên Thành, còn có dấu vết Yêu tộc thường lui tới.

Sư Triển đang ở bên ngoài nỗ lực kiếm linh thạch, sau khi biết khu vực trong Tiên Thành Lâm Sâm đã bị Yêu tộc xâm lấn, thì đã bắt đầu nghĩ cách trở lại Tiên Thành Lâm Sâm để bảo vệ thế giới quê nhà của chính mình.

Sau đó xem lại một chút, chính mình có thể gia nhập được Ẩn Linh Môn hay không, tuy rằng tỉ lệ rất nhỏ, nhưng hắn vẫn muốn thử.

Nếu không được, hắn sẽ ở bên ngoài giữ vững thế giới quê nhà.

“Vị Từ đạo hữu kia trông rất quen thuộc, hi vọng chân thành của ta có thể làm hắn cảm động.” Sư Triển nói xong thì sờ nhẫn không gian trên tay của mình.

Ở bên ngoài làm Tầm Bảo giả nhiều năm như vậy, trong tay hắn cũng tích góp được nhất định, tuy rằng vẫn so với khoảng cách để chuộc lại đồ của thế giới quê nhà chính mình còn thiếu một chút, nhưng cũng tính là rất giàu có.

Lúc này, Từ Phàm đang phấn khích thì nhận được tin Sư Triển sẽ đến bái phỏng chính mình.

“Nhanh như vậy đã góp đủ linh thạch?” Từ Phàm lầm bầm nói, theo tính toán của hắn, nếu nói tên nhóc này không gặp được kì ngộ gì, vất vả làm công một trăm năm, thì có thể kiếm đủ tám triệu linh thạch.

Ngoài đảo Ẩn Linh, một chiếc linh thiết cự chu bay lơ lửng trên mặt hồ.

Trên đỉnh thuyền có một đình nghỉ mát, Từ Phàm cùng Sư Triển tâm tình thấp thỏm ngồi đối diện với nhau.

“Nhiều năm không gặp, bây giờ đạo hữu đã trưởng thành lên không ít.” Từ Phàm mỉm cười nói, lúc Sư Triển mới bước ra từ tiểu thế giới, khí chất hiệp khách nhiều hơn là Tu Tiên giả.

Hiện tại xem ra, khí chất quanh thân Sư Triển đã trở nên giống dáng vẻ Tu Tiên giả, một Tu Tiên giả bôn ba khắp nơi vì tài nguyên và nợ nần.

“Có thể là vì trà trộn ở giới Tu Tiên khá lâu, nên mới có vẻ trưởng thành.” Sư Triển cười nói.

Sư Triển nhận trà mà Từ Phàm đưa, thổi một hơi, nét khổ tâm trên gương mặt càng đậm.

“Xem ra Đạo hữu đã trải qua rất nhiều ở giới Tu Tiên.” Từ Phàm nói.

Bấy giờ, một đội con rối Hóa Thần kì đang khiêng quan tài bay qua thu hút sự chú ý của Sư Triển.

“Từ đạo hữu,

Con rối trên kia đang nâng là…” Sư Triển hỏi, hắn vốn không thích xen vào việc của người khác nên sẽ không hỏi đến, nhưng hắn lại cảm nhận được một cỗ khí tức làm cho hắn nhớ mãi.

“À, có tu sĩ Luyện Hư kì dám âm mưu đánh lén đồ đệ của ta, bây giờ bị ta bắt trở về giao cho đồ đệ ta xử trí.” Từ Phàm thản nhiên nói, hắn không ngờ đến, vị tu sĩ Luyện Hư kì kia cẩn trọng như vậy, đến tận giờ mới bắt hắn về được.

“Vị tu sĩ Luyện Hư kia có phải chuyên săn Tầm Bảo giả, vị tu sĩ Luyện Hư đó có thù với ta.” Sư Triển nói.

“Thế cũng trùng hợp, ta cũng báo sầu giúp ngươi.” Từ Phàm,

Hai người lại cùng nhau hàn huyên chút chuyện giới Tu Tiên và Tiên Thành Lâm Sâm bị Yêu tộc xâm lấn.

Sư Triển thấy tán gẫu cũng đủ rồi, bầu không khí đã tới, bèn bắt đầu chính sự.

“Từ đạo hữu, ta tự biết tư chất ngu dốt, không thông qua khảo hạch của quý tông.”

“Nhưng Yêu giới xâm lấn, ta muốn bảo vệ thế giới quê nhà của ta.”

“Ta làm Tầm Bảo giả nhiều năm, đây là tất cả ta gom góp được, chỉ hi vọng quý tông thu lưu ta làm đệ tử ngoại môn, cho ta cơ hội trông coi bên ngoài thế giới quê nhà.”

Sư Triển lấy nhẫn không gian ra đưa cho Từ Phàm.

“Đệ tử bổn tông không có phần ngoại môn.”

Từ Phàm nhận nhẫn không gian xem xét, phát hiện bên trong có một mục tiêu linh thạch nhỏ, đây này là một khoản rất lớn đối với tu sĩ Kim Đan hậu kì.

“Ngươi có số linh thạch này, hoàn toàn có thể gia nhập một đại tông môn, từ từ đồ chi, sau này thăng cấp lên Luyện Hư kì cũng không phải vấn đề.”

“Sao lại muốn gia nhập tông của ta, chỉ vì ngăn cản tông ta ít sát sinh ở thế giới quê nhà của ngươi sao.”

“Cũng không phải như vậy, chỉ là tình cảm quê hương thật sự khó để dứt bỏ.” Giọng nói của Sư Triển có chút thành khẩn.

“Quê hương,” Từ Phàm cúi đầu lẩm bẩm, sau đó lại nhìn về phía Sư Triển hỏi: “Nơi đó có người ngươi không thể buông sao.”

“Có,”

Hai người im lặng một hồi, Từ Phàm phất tay trả nhẫn không gian mà Sư Triển nhiều năm tích góp lại cho hắn.

“Thôi được, ngươi có biết tông của ta là tông môn lánh đời, như loại tu sĩ sắp tu luyện thành công như ngươi, ta sẽ không nhận.”

“Nhưng niệm tình duyên phận của ngươi và tông của ta, và cả sự kiên trì của ngươi. Ta sẽ ngoại lệ mà nhận ngươi thành đệ tử ngoại môn của tông ta.”

“Ta sẽ xây dựng ngoại môn của Ẩn Linh Môn ngay dưới cửa vào của thế giới quê nhà của ngươi, trước mắt ngươi cứ tới làm trưởng lão ngoại môn, phụ trách sự vụ ngoại môn.”

“Về phần sau này ngoại môn sẽ phát triển ra sao, chờ đến lúc ta nghĩ qua rồi sẽ nói.”

“Không biết là ngươi có hài lòng với kết quả này không.” Từ Phàm cười nói.

Sau khi nghe xong lời nói của Từ Phàm, Sư Triển xúc động đứng dậy, hành lễ với Từ Phàm, nói: “Cảm ơn đạo hữu đã thành toàn.”

“Đó có liên quan đến sự kiên trì của ngươi, một người có chấp niệm như vậy đối với quê nhà, sao có thể có mắt hoa tâm được,” Từ Phàm nói,

“Ha ha.” Sư Triển gãi đầu cười.

“Trước sẽ thành lập ngoại môn cho ngươi, chuyện sau này lại nói sau.”

“Bồ đào.”

“Ta đây.” Âm thanh điện tử vang lên.

“Xây một hòn đảo nhân tạo ở phía dưới thế giới kí hiệu gốc, diện tích thì một phần ba dựa theo diện tích của đảo Ẩn Linh.” Từ Phàm nói.

“Đã hiểu.”

Sau đó xung quanh đáy hồ đảo Ẩn Linh bắt đầu nổi lên gió to sóng lớn.

Thập Vạn Lí Cự Hồ, trăm vạn con rối công cụ bắt đầu chuyển động, lại thêm mấy ngàn chiếc Cự Chu bay ra từ đảo Ẩn Linh, bay về thế giới quê nhà của Sư Triển.

“Ngươi đi theo mấy con rối công cụ này, tiện thể nói ý tưởng của mình với con rối công cụ này.”

“Sau này ta sẽ từ từ giao quyền lại một ít công pháp tông môn tương ứng gì đó cho ngươi.”

“Đã hiểu.”

Sư Triển nói xong, thì cáo biệt Từ Phàm, bay về hướng thế giới quê nhà của mình.

“Tên nhóc may mắn, ít nhất còn có nhà để về. Còn có thể tìm người mình nhớ.” Từ Phàm hít một hơi nói.

Tình cảm của Sư Triển đối với thế giới quê nhà của mình khiến cho Từ Phàm cảm động, hắn thấy được bóng dáng chính mình từ trên người Từ Phàm.

“Sư phụ, lại nhớ quê nhà sao.”

Không biết khi nào, Từ Nguyệt Tiên đã xuất hiện phía sau Từ Phàm, ánh mắt đỏ ửng, như mới vừa khóc.

“Đang suy nghĩ một chút chuyện.”

“Đã bao lớn rồi mà còn khóc.” Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên rồi cười nói.

“Sư phụ, cảm ơn người.” Từ Nguyệt Tiên cảm động nói, nàng vốn dĩ đã sắp quên đi chuyện báo thù, dù sao cũng đã gần như phá hủy thân thể của tu sĩ Luyện Hư kia, trong mắt nàng đã gần giống với báo thù xong rồi.

“Đã là đồ đệ của ta, ai dám động đến các ngươi thì chính là kẻ thù cả đời của ta.”

“Kẻ thù chết là kẻ thù tốt.” Từ Phàm nói, hắn có một quyển sách, chỉ cần là tu sĩ hay yêu tộc có tên trong sách, thì đều là mục tiêu hắn muốn trả thù trước tiên.
Bình Luận (0)
Comment