Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 180 - Chương 180: Phượng Nguyên Tịch.

Chương 180: Phượng Nguyên Tịch. Chương 180: Phượng Nguyên Tịch.



“Đúng rồi, tu sĩ Luyện Hư kì kia, ngươi đã xử trí như thế nào.” Từ Phàm hỏi, nếu còn thi thể thì hắn định sẽ lấy thi thể kia luyện thành con rối.

“Giao cho Bồ đào, cho nó luyện chế thành con rối.” Từ Nguyệt Tiên nói, như vậy thì tông môn có thể có nhiều Luyện Hư chiến lực.

“Ha ha, có phong thái của ta.” Từ Phàm cười nói, một con rối Luyện Hư kì, có thể làm cho hắn không ít chuyện.

“Đương nhiên rồi.” Từ Nguyệt Tiên híp mắt nói, có thể đem về lợi ích lớn nhất mới là lựa chọn tốt nhất.

Lúc hai người đang tán gẫu, thì Khâu Tự Viễn - đại quản sự vật tông môn đã bay trên một linh thuyền đến gần Từ Phàm, đang đợi Từ Phàm và Từ Nguyệt Tiên.

“Sư phụ, ta đi tu luyện đây.” Từ Nguyệt Tiên nhìn thấy Khâu Tự Viễn, thì biết Từ Phàm còn có việc cần làm.

“Đi đi.”

Sau khi Từ Nguyệt Tiên hóa thành lưu quang rời đi, Khâu Tự Viễn đi đến phía sau Từ Phàm.

“Đại trưởng lão.” Khâu Tự Viễn cúi đầu nói.

“Ta quyết định thành lập ngoại môn Ẩn Linh Môn, chủ yếu nhận tán tu tu luyện thành công.”

“Bây giờ đang xây đảo ở chỗ cách đảo Ẩn Linh mười ngàn dặm phía tây bắc, ngươi bàn bạc với ngoại môn trưởng lão mới tuyển nhận một chút chuyện ngoại môn sau này cần thiết.” Từ Phàm nói, chuyện có thể rèn luyện đệ tử tông môn này, tất nhiên hắn sẽ không thân lực thân vi.

“Xin Đại trưởng lão vạch ra một phương hướng đại khái.” Khâu Tự Viễn nói, hắn biết đây Đại trưởng lão tông môn cố ý rèn luyện chính mình.

“Vì lợi nhuận của tông môn là được.” Từ Phàm thuận miệng nói.

“Đã hiểu,”

Sau khi Khâu Tự Viễn nhận được mệnh lệnh của Từ Phàm đã bay liền đến nơi xây dựng ngoại môn.

Thân là đại quản lí của Ẩn Linh Môn, hắn ở quyền hạn nơi đó của Bồ Đào gần với những Phong Chủ Môn kia.

Xem xét phía con rối tông môn đi đến, đã ở trong phạm vi quyền hạn của hắn.

“Đệ tử đời thứ nhất của Ẩn Linh Môn chúng ta phải mạnh lên nhanh một chút.”

Trên linh thuyền, Khâu Tự Viễn nhớ tới mấy ngày hôm trước, giữa quảng trường tông môn nhìn thấy trực tiếp hình ảnh Yêu tộc xâm lấn, mấy vạn con lửng mật giáp dày, cấp bậc thấp nhất là tu vi Kim Đan kì.

Nhưng nhìn lại đệ tử đời thứ nhất như mình, mạnh nhất cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kì,

Để mà trở thành trụ cột chính của tông môn, không biết phải cần bao nhiêu thời gian.

Nhưng sau hình ảnh trực tiếp của lửng mật giáp dày Yêu tộc, đệ tử đời thứ nhất của tông môn cũng ý thức được nơi chính mình trú ở bên trong tông môn cũng không phải cảng tránh gió.

Tông môn an toàn của bọn họ lấy số lượng cao con rối để đổi, nhưng lúc con rối tông môn không ngăn cản được bọn Yêu tộc, khi đó là lúc mà bọn họ phải lên chiến trường.

Gần đến nơi xây dựng ngoại môn, Khâu Tự Viễn nhìn thấy hơn mười tòa đảo nhỏ di động, tất cả đều là do con rối công cụ ở dưới nước di chuyển.

Xa xa còn có một kiếm tu đang đứng giữa không trung, gương mặt hướng về Cự đảo ở phía dưới đang xây dựng.

“Thật là kì diệu, không ngờ Ẩn Linh Môn còn có lực lượng to lớn như vậy.” Sư Triển nhìn con rối công cụ ở mặt hồ và đáy hồ nói.

Xa xa Cự chu đang kéo dãy núi lại khiến cho Sư Triển được mở mang kiến thức.

Lúc đang tầm bảo, hắn cũng làm quen với rất nhiều tu sĩ đồng cấp, trong đó cũng không thiếu người trải đời, giảng thuật cho hắn về Cự hình hải chu trong truyền thuyết, có thể đi lại tại biển Vô Tận mà Đại Thừa Yêu Thú kia ẩn hiện.

“Đây là Cự lực hành chu mà Sa trưởng lão của tông môn chúng ta luyện chế, chuyên vận chuyển vật nặng trên mặt nước.”

Lúc này, Khâu Tự Viễn xuất hiện bên cạnh Sư Triển.

“Đệ tử đời thứ nhất của Ẩn Linh Môn, quản sự tông môn, Khâu Tự Viễn, ra mắt Ngoại môn trưởng lão.”

Khâu Tự Viễn mặc một thân thanh bào, như thư sinh giới Nho môn bình thường làm cho Sư Triển nhớ đến cố nhân.

“Khâu quản sự khách sáo.”

“Vừa rồi Từ trưởng lão đã nói rồi, vậy chúng ta sẽ bàn một chút về kế hoạch tương lai ngoại môn tại đây.” Sư Triển chính thức nói, hắn không xem thường Khâu Tự Viễn bởi vì tu vi Trúc Cơ kì của hắn.

Khâu Tự Viễn nói xong thì vẫy tay ra một quầng sáng giả tưởng, bên trên là cảnh tượng đảo ngoại môn Tu Vạn sau này.

“Đây là đảo ngoại môn, Sư trưởng lão xem qua xem còn có gì cần cải tiến hay không.”

Nhìn thấy quầng sáng trước người Khâu Tự Viễn, Sư Triển cảm nhận được được sự chênh lệch giữa quân chính quy và quân không chính quy, chỉ riêng chiêu thức Lưu Niệm thuật. Hắn đã không có khả năng so bì rồi.

“Ta còn nghĩ là nên….” Sư Triển không có cảm khái quá nhiều, mà bắt đầu bàn bạc với Khâu Tự Viễn về phương án xây dựng đảo ngoại môn sau này.

Một tháng sau, đảo ngoại môn của Ẩn Linh Môn đã xây dựng xong.

Đảo ngoại môn có hình bầu dục, bên trên chỉ có một thành trấn, đây là nơi sau này tuyển nhận dân chúng bình thường ở lại.

Về phần những nơi khác, trước mắt sẽ thành lập khu tổng hợp, khu tập luyện, chợ phiên, luyện đan, luyện khí cho Tu Tiên giả.

“Xây dựng nơi này thành một Tiên Thành khác tương tự, Sư trưởng lão, ý tưởng của ngươi đã được Từ trưởng lão phê chuẩn.” Khâu Tự Viễn cười nói.

“Từ trưởng lão rất tán đồng với ý tưởng của ngươi, hi vọng sau này ngươi có thể thành lập ngoại môn Ẩn Linh Môn thành nơi như ngươi tưởng tượng.”

“Ý tưởng này cũng là do khi ta đi du lịch ở trung tâm đại lục nhìn thấy.” Sư Triển nói.

Nhìn thấy Cự đảo khổng lồ phía trước, Sư Triển nhớ tới người phụ nữ mà chính mình không quên được, không biết nàng có xây dựng thế giới quê nhà thành dáng vẻ mà trước đó bọn họ đã bàn bạc hay không.

Trong lúc suy nghĩ của Sư Triển đang bay bổng, trên không trung của Cự đảo ngoại môn đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, nữ tử tuyệt sắc mặc một thân cửu phong nguyên bào xuất hiện giữa không trung, y sam phấp phới, tựa như trích tiên giáng trần.

Vẻ mặt lạnh nhạt, xem thường hết thảy, lại lộ ra khí phách quân lâm thiên hạ.

Sư Triển vừa rồi còn đang nhớ nhung người trong lòng, đột nhiên cảm nhận một cỗ khí tức mà cả đời đều không thể quên.

Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lập tức Sư Triển đã ngây ngốc.

“Nguyên Tịch.” Sư Triển si ngốc nói.

Lúc này, Từ Phàm ở xa bên ngoài Thập Vạn Lí, thông qua quầng sáng nhìn thấy được vị nữ tử mặc cửu phong nguyên bào.

Từ Phàm nhìn thấy nữ tử mang khí chất quân lâm thiên hạ, sau đó lại nhìn vẻ mặt si ngốc của Sư Triển, lập tức não bổ ra nội dung vở kịch hơn vài trang trăm vạn chữ.

Cái gì mà 《Thượng giới: Ta vì nữ đế làm tiên phong》《Những năm ta làm chó liếm của nữ đế 》, còn có 《Nhẫn nhục món nợ hàng tỉ linh thạch, chỉ vì bảo vệ thế giới của nữ đế》nếu viết ra thì phỏng chừng đều là tác phẩm xuất sắc.

Cảm nhận được khí tức của nàng, Từ Phàm phất tay gọi Từ Nguyệt Tiên lại.

“Nguyệt Tiên, tiểu thế giới cách tông môn chúng ta không xa đấy, ngươi còn nhớ không.” Từ Phàm nói.

“Nhớ rõ, lúc ấy vương triều thống nhất thế giới để lại cho ta ấn tượng sâu nhất.” Từ Nguyệt Tiên nói, lúc trước khi thăm dò tiểu thế giới kia, nàng còn phải ngạc nhiên một phen.

“Nói tình huống của vương triều kia đi.” Từ Phàm nói.

“Vương triều đó gọi là vương triều Tây Nguyên, vốn là một tiểu quốc biên thùy, diện tích cũng không hơn đảo Ẩn Linh của chúng ta là bao.”

“Quốc lực của tiểu quốc đó vốn suy yếu, lập tức bị nước láng giềng thâu tóm.”

“Ngay tại ranh giới tồn vong này, công chúa duy nhất của vương triều đó đã tiếp nhận quốc ấn từ trong tay của hoàng đế đang bệnh tình nguy kịch, dùng thủ đoạn lôi đình để thống nhất lực lượng cả nước, ở…..”

Sau khi nghe Từ Nguyệt Tiên giảng thuật lại truyền kì khởi nghĩa của vương triều kia, sau đó Từ Phàm lại hỏi: “Nữ đế kia tên là gì.”

“Phượng Nguyên Tịch.”
Bình Luận (0)
Comment