Chương 184: Căn cứ dưới lòng đất
Chương 184: Căn cứ dưới lòng đất
Con rối công cụ đi ra từ trong Truyền Tống Trận bắt đầu lấy ra các loại pháp khí độn thổ, trải đầy trên mặt đất.
Cùng lúc đó, từ bên trong Truyền Tống Trận bắt đầu xuất hiện các con rối chuyên độn thổ và do thám.
“Mở rộng theo hướng “dưới lòng đất”, Bồ Đào này, quan điểm của chúng ta lại nhất trí như thế.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Sau khi xâm nhập sâu năm nghìn mét dưới mặt đất, dựa theo tư liệu liên quan đến Yêu giới hiện có, tính bí mật là quan trọng nhất, cũng có thể che giấu được trước Yêu tộc có đẳng cấp cao. Đợi sau khi ổn định lại tiếp tục mở rộng càng sâu hơn dưới mặt đất.”
“Ngoài ra, con rối chỉ cần linh lực điều động, nếu như đào được mỏ linh khí phù hợp thì quân đoàn con rối ở Yêu giới có thể nhanh chóng tự cung tự cấp, đồng thời còn kiếm thêm về cho chủ nhân.” Bồ Đào nói.
“Sao lại có cảm giác như chơi trò chơi xây dựng.” Từ Phàm nói.
Càng ngày càng nhiều con rối được truyền tống đến Yêu giới, một căn cứ con rối cũng xuất hiện theo bên trong sơn mạch Vạn Trọng.
Một pháp trận ẩn có đường kính lên tới mười dặm che giấu đám con rối giáp dày bên trong sơn động, bảo vệ chúng ở trong đó kỹ càng.
Chân Linh phân thân của Bồ Đào bám lên một con rối chiến đấu Nguyên Anh Kỳ không đáng chú ý tới xuất hiện bên trong sơn động.
Từ Phàm quan sát tốc độ kiến thiết của con rối công cụ, hài lòng gật đầu.
“Với tốc độ này, xin gọi ta cuồng ma xây dựng.”
Lúc này, toàn bộ lòng núi đều đã bị con rối công cụ đào sạch, vô số pháp khí trọng pháo được giấu trong lòng núi.
Con rối công cụ độn thổ đã xâm nhập sâu một nghìn mét trong lòng đất.
“Chủ nhân, đã phát hiện một mạch khoáng tử yêu thiết cỡ nhỏ và một mạch khoáng linh thạch cỡ nhỏ trong lòng đất. Sau khi khai thác và luyện chế đủ để cung ứng cho quân đoàn con rối ở Yêu giới tiêu hao giai đoạn đầu.”
Không mất quá nhiều thời gian, Từ Phàm đã nhận được tin tốt mà Bồ Đào truyền đến.
“Không tệ, khởi đầu tốt đẹp.” Khóe miệng Từ Phàm lộ ra nụ cười mỉm. Mặc dù hiện giờ đảo Ẩn Linh có khi có đến nghìn vạn con rối, nhưng tất cả hành động của con rối đều cần có linh thạch chống đỡ, giống như ô tô phải có xăng dầu vậy.
Nhiều khi, linh thạch tiêu hao khi đảo Ẩn Linh điều động con rối quy mô lớn cũng khiến đáy lòng Từ Phàm phải lung lay.
“Tiếp tục đào, sau khi đào được linh khoáng và dị bảo giá trị cao, truyền tống tất cả về tông.” Từ Phàm liếm môi, nói. Hắn biết Yêu giới có rất nhiều linh khoáng đặc biệt, đều có thể bán được giá cao ở tu tiên giới.
“Tuân mệnh.”
Tiên thành Lâm Sâm, Từ Cương nghênh đón bằng hữu tốt của hắn - Cơ Mộ Hoa.
“Cơ huynh, đã lâu không gặp.” Từ Cương cười chắp tay nói.
“Ha ha, cũng không được bao lâu mà không hiểu vì sao ta lại rất nhớ mong Trương đạo hữu.” Cơ Mộ Hoa nhiệt tình nhìn Từ Cương, nói. Người trong Thiên Đạo tông có thể quyết đấu luận bàn cùng hắn đều đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Bởi vì ngứa tay nên hắn mới tìm đến Trương Hàn không phân thắng bại với mình.
“Cơ đạo hữu, Trương Hàn chỉ là tên giả ta dùng khi chu du tu tiên giới. Tên thật của ta là Từ Cương.”
“Ngươi có thể gọi ta là Từ đạo hữu.” Từ Cương ngượng ngùng nói. Dù sao cũng xem như là huynh đệ kề vai chiến đấu, bây giờ mình mới khai ra tên thật cho hắn biết, Từ Cương cảm thấy hơi không phải đạo.
“Có thể hiểu được.” Cơ Mộ Hoa gật đầu nói. Trước đây, khi hắn chu du tu tiên giới cũng sẽ dùng tên giả.
“Đa tạ Cơ huynh cảm thông.”
Trên mặt hồ rộng lớn mười vạn dặm, một chiếc linh châu dưới sự khống chế của Bồ Đào bay về phía Ẩn Linh môn.
Cơ Mộ Hoa đứng trên linh châu phóng mắt nhìn mặt hồ vô biên vô tận, nhớ đến nhiệm vụ trước khi đi trưởng lão đã giao cho mình.
Bí mật quan sát trình độ chiến đấu của đệ tử Ẩn Linh môn.
“Từ đạo hữu, Ẩn Linh môn các ngươi có khiêu chiến con rối không?” Cơ Mộ Hoa hỏi, gần đây không hiểu sao hắn lại bị con rối kia hành hạ.
Chẳng hiểu vì sao, Từ Cương vô thức nhìn xuống chân của mình.
“Có, đệ tử tông môn của ta, bao gồm cả ta, muốn tấn cấp đều phải thông qua cửa ải khiêu chiến con rối.” Từ Cương đau khổ nói ra. Hắn nhớ đến khoảng thời gian khiêu chiến con rối bị hành hạ tơi bời kia.
“Vậy nhân lúc ta đến tông môn Từ đạo hữu phải chăm chỉ học hỏi, mở mang kiến thức về khiêu chiến con rối ở quý tông, thuận tiện phân ra thắng bại với Từ đạo hữu.” Trong ánh mắt Cơ Mộ Hoa hiện lên tia hiếu thắng.
“Ngươi có thể thử xem, nhưng phải chuẩn bị tinh thần chịu ngược cho tốt đó.”
“Hiện giờ, cho dù là ta cũng chỉ kiên trì tối đa nửa giờ.” Từ Cương nói.
“Lợi hại thế sao.” Cơ Mộ Hoa ngạc nhiên. Bây giờ hắn có thể giằng co với con rối khiêu chiến cùng cấp bậc trong một giờ.
Hắn cũng sẽ không ngây thơ cho rằng thực lực của mình mạnh hơn.
“Sau khi đến tông môn của ta rồi, để ngươi mở mang tầm mắt một chút.” Từ Cương nở nụ cười sâu xa.
Đến Ẩn Linh môn, Cơ Mộ Hoa kinh ngạc quan sát mọi thứ xung quanh.
“Tiên gia khí phái, đúng là bảo địa thích hợp tu luyện.” Cơ Mộ Hoa nhìn theo linh dịch được phân bố như cửu thiên ngân hà ở phía xa xa mà cảm thán.
Không phải hắn chưa từng nhìn thấy hồ nước tạo thành từ linh dịch thế này, nhưng linh dịch như thác nước cỡ lớn dung nhập vào toàn bộ tông môn thế này thì đúng là hiếm thấy.
“Đây đều do tứ sư đệ của ta thiết kế đấy.” Từ Cương kiêu ngạo nói.
“À, vậy có cơ hội nhất định phải gặp gỡ tứ sư đệ của Từ đạo hữu rồi.” Cơ Mộ Hoa vừa nhìn ngắm cảnh đẹp tiên gia xung quanh vừa nói.
“Có cơ hội sẽ giới thiệu với ngươi, bây giờ tứ sư đệ đang bế quan.”
“Được chứ.”
“Chúng ta đi bái kiến sư phụ ta trước đã, sau đó chúng ta mới đến một chỗ vắng vẻ luận bàn.” Từ Cương nói.
“Đương nhiên rồi, trưởng lão biết ta muốn đến Ẩn Linh môn, còn dặn dò ta thay mặt họ tặng chút lễ mọn cho Đại trưởng lão của quý tông.” Cơ Mộ Hoa nói. Hắn rất tò mò không biết vị sư phụ có thể dạy dỗ nên Từ Cương Thiên Kiêu thế này sẽ là người như thế nào.
Hai người họ băng qua chủ phong, đến tiểu viện của Từ Phàm.
“Vãn bối Cơ Mộ Hoa, bái kiến Từ trưởng lão.” Cơ Mộ Hoa làm lễ của vãn bối.
Hắn cũng không vì Từ Phàm là Kim Đan Kỳ mà xem thường, trái lại càng thêm tôn kính. Bởi vì hắn biết một thân phận khác của Từ Phàm là Luyện Khí Tông Sư.
Ở tu tiên giới, tất cả tu sĩ đều xem Luyện Khí Tông Sư ngang bằng với Tôn giả Độ Kiếp và Đại Thừa Kỳ.
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.” Từ Phàm từ tốn nói, cùng lúc đó cũng lấy ra một món bảo khí tứ giai Thiên Thụ Châu tặng cho Cơ Mộ Hoa.
“Nhận đi, đây là chút tâm ý của ta.” Từ Phàm nói. Thân là sư phụ của Từ Cương, khi bằng hữu của đồ đệ đến bái kiến nhất định phải tăng thể diện cho đồ đệ.
Cơ Mộ Hoa nhìn Thiên Thụ Châu trên tay, cảm nhận luồng linh lực hệ Mộc dồi dào trong đó mà giật mình.
Mặc dù hắn không thiếu bảo khí, nhưng hắn có cảm giác như viên Thiên Thụ Châu này hoàn toàn được tạo ra dành cho hắn, còn mạnh hơn bảo khí hiện giờ hắn đang dùng.
Hắn cầm Thiên Thụ Châu trong tay, cảm giác như linh khí thuộc tính mộc xung quanh đều trở nên sống động hơn mấy lần.
“Tạ tiền bối.” Cơ Mộ Hoa lại hành lễ vãn bối lần nữa.
Sau đó hắn lấy lễ vật thay mặt trưởng lão tặng cho Từ Phàm, kết thúc lần bái phỏng này.
Từ Phàm nhìn lễ vật mà trưởng lão Thiên Đạo tông tặng, cười nói: “Còn phải chọn hai con rối khiêu chiến nữa à, không tệ.”
“Bồ Đào.” Từ Phàm gọi.
“Ta đây~”
“Phái một con rối Hóa Thần cầm theo linh đan chữa thương đi theo trông nom hai đứa nó, lỡ có đánh nhau quá tay thì ngươi đi ngăn.”
“Dạ rõ.”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Từ Phàm lại mở trực tiếp căn cứ con rối ở Yêu giới bắt đầu xem.
Bây giờ niềm yêu thích của Từ Phàm dần chuyển từ câu cá sang xem trực tiếp tại chỗ kiến thiết Yêu giới.
“Không tệ, xây dựng cơ sở dây chuyền sản xuất con rối công cụ xong rồi. Chỉ là không biết dùng quặng tử yêu thiết để chế tạo con rối khác với thiết linh khoáng khác ở chỗ nào.” Từ Phàm nhìn vào màn hình trực tiếp, vừa khởi động dây chuyền sản xuất vừa nói.
“Việc chế tạo con rối công cụ từ thiết linh khoáng càng phù hợp với hoàn cảnh ở Yêu giới hơn, diễn ra ở dưới lòng đất lại càng thuận lợi cho việc ẩn nấp .” Bồ Đào nói.
“Đúng là không tệ.” Từ Phàm nói.
Tiếp đó, trong lúc Từ Phàm vốn định đích thân điều khiển một nhóm con rối công cụ di chuyển dưới lòng đất thăm dò thử xem còn mạch khoáng nào khác hay không thì lại có màn ảnh trực tiếp khác mở ra.
“Giờ hai thằng ôn con ngáo ngơ này tính đánh nhau à, này là kìm nén bao lâu rồi.” Từ Phàm nhìn màn hình trực tiếp nói.
Ba nghìn dặm về phía bắc đảo Ẩn Linh.
Từ Cương và Cơ Mộ Hoa đứng cách xa nhau trăm mét giữa không trung.
“Từ đạo hữu, bây giờ không còn ai quấy rầy chúng ta nữa, có thể đánh một trận thống khoái rồi.” Cơ Mộ Hoa mỉm cười nói, tinh thần chiến đấu trong ánh mắt đã không thể che giấu nổi nữa.
“Không, không có gì bất ngờ xảy ra thì sư phụ ta đang quan sát hai chúng ta đấy.” Từ Cương nói.
“Không thể nào.” Cơ Mộ Hoa bắt đầu nhìn quanh.
“Khu vực toàn bộ hồ nước khổng lồ mười vạn dặm đều nằm dưới sự giám sát của sư phụ ta. Chẳng qua, việc này không ảnh hưởng đến cuộc chiến của chúng ta.”
“Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạnh của ta và ngươi, sư phụ ta sẽ không nhúng tay.” Từ Cương nói.
Từ Phàm đang đợi hai người đánh nhau, cười mắng một tiếng tiểu tử thúi, sau đó tiện tay tắt màn hình trực tiếp bọn họ đi.
“Hai cái pháo đài đánh nhau thì có gì để xem, không bằng chơi trò chơi do thám nhiều hơn chút.”
Từ Phàm nói, sau đó khống chế con rối xuất phát đi sâu vào lòng đất.
Lúc này, sau khi Từ Cương nhận được thông báo của Bồ Bào, hắn nói: “Ổn rồi, bây giờ không có ai giám sát chúng ta nữa.”
Một hư ảnh đại thụ che trời xuất hiện phía sau lưng Cơ Mộ Hoa.
“Từ huynh, hãy xem thực lực chân chính của ta đây.”
Hư ảnh đại thụ che trời lập tức cắm rễ giữa không trung, vô số dây leo tung bay theo gió.
Nước hồ bên dưới bắt đầu phun trào, không bao lâu sau tạo thành một mảng lục địa lơ lửng.
Cơ Mộ Hoa phất tay, vô số giáo gỗ, lá bay bắn về phía Từ Cương.
“Vậy ta cũng không khách sáo nữa.”
Sau lưng Từ Cương xuất hiện pháp tướng nghìn tay, phần lớn nước hồ bay lơ lửng xung quanh Từ Cương, biến đổi thành các hình dạng khác nhau.
Ngay khi Từ Cương kết ấn, nước hồ xung quanh hóa thành một bàn tay lớn che trời, đánh về phía Cơ Mộ Hoa.
Giáo gỗ, phi tiêu bằng lá va chạm vào bàn tay khổng lồ kia, gây ra tiếng nổ kinh người.
Ầm!
Lúc này, đệ tử đang bắt yêu thú ở gần đó đều quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
Sau đó, các đệ tử toàn tông môn đều nhận được tin tức của vị đệ tử kia.
“Từ phong chủ đang luận bàn với tu sĩ từ bên ngoài đến, mọi người mau đến xem.”
“Trận quyết đấu giữa các “pháo đài”, bỏ lỡ thôn này là không còn tiệm đâu.”
Thế là hơn trăm đệ tử đời thứ nhất của Ẩn Linh môn như hóa thành một cơn lũ lớn ào ào bay về phía có tiếng nổ.
Trong lúc đang chơi trò chơi hăng say, Từ Phàm hay tin, hắn phân phó Bồ Đào: “Phái vài con rối hộ sơn đi bảo vệ mấy đệ tử kia đi, đừng để dư chấn làm bị thương.”
“Tuân mệnh.”
Một chiếc linh châu mang theo một trăm con rối hộ sơn bay về hướng Từ Cương đang quyết đấu.
“Xem ra sau này phải để đám đệ tử ra ngoài trải nghiệm xã hội nhiều hơn. Đừng để tới lúc ra ngoài thấy tu sĩ người ta đánh nhau còn ngu ngu đâm đầu vào.”
“Phải nghĩ cách mới được, để bọn họ biết sự hiểm ác của xã hội này.” Từ Phàm sờ cằm, nói.