Chương 183: Truyền tống trận hai giới thành lập
Chương 183: Truyền tống trận hai giới thành lập
Từ Nguyệt Tiên mang theo mệnh lệnh của Từ Phàm xuất phát đến kho tàng tông môn, lòng thầm nghĩ coi pháp khí Linh Bảo gì đó như phần thưởng cho đại bỉ tông môn.
Vạn Bảo Phong là nơi cất giấu bảo vật của Ẩn Linh môn, cũng là nơi mà chúng đệ tử đồng loạt hướng đến.
Bảo khố chia làm chín tầng, ba tầng đầu đều là pháp bảo, đan dược, khôi lỗi, phù chú, trận bàn và linh bảo mà Luyện Khí Kỳ và Trúc Cơ Kỳ có thể sử dụng.
Mỗi khi đệ tử Ẩn Linh môn tích lũy đủ điểm tích lũy tiến vào ba tầng đầu tiên của bảo khố chọn pháp bảo đều bị hào quang đủ loại pháp khí Linh Bảo chói lóa mù mắt.
Nhất là các pháp bảo mà đệ tử được chọn lựa, chỉ tính bảo khí được bày lộ ra ngoài sáng trên kệ đã là mấy vạn món, đao thương kiếm côn, búa rìu câu xiên và rất nhiều pháp bảo kỳ lạ như triệu hoán linh châu, ngũ hành linh châu, cờ trận, hồ lô, sợi tơ…
Từ Nguyệt Tiên bước vào trong bảo khố, vừa tiến lên tầng ba của bảo khố đã nhìn thấy Hùng Lực đang xoắn xuýt trước một bộ bảo khí trọng giáp.
Là nhóm đệ tử có chiến lực mạnh nhất Ẩn Linh môn, tên của bọn họ đều có vị trí trong lòng Từ Phàm.
“Hùng Lực, ngươi đang xoắn xuýt cái gì vậy?” Từ Nguyệt Tiên thấy vẻ mặt không đành lòng của Hùng Lực, tò mò hỏi.
“Chào chưởng môn đại nhân.” Hùng Lực trông thấy Từ Nguyệt Tiên thì vội vàng hành lễ, lúc này chưởng môn trên danh nghĩa của Ẩn Linh môn vẫn là Từ Nguyệt Tiên.
“Đệ tử chỉ là đang suy nghĩ đổi áo giáp linh lực hay là tấm trọng giáp và nguyên bộ pháp bảo công kích trước mặt.” Hùng Lực đáp.
Từ Nguyệt Tiên nhìn bảo khí trọng giáp khiến Hùng Lực xoắn xuýt, rồi lại nhìn sang Hùng Lực.
“Thành thật mà nói, con đường chiến đấu của ngươi không quá phù hợp với loại áo giáp linh lực này.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Loại áo giáp linh lực này?” Hùng Lực nghi hoặc, áo giáp linh lực còn phân loại nữa sao, không phải cùng một loại hay sao.
“Đúng, trong bảo khố có loại áo giáp linh lực phù hợp với trọng giáp của ngươi, chỉ là ngươi không đủ quyền hạn, không thấy được.”
Từ Nguyệt Tiên gọi con rối phụ trách trông coi bảo khố đến.
“Ngươi đến mật thất trên tầng ba của bảo khố lấy một bộ áo giáp linh lực loại trọng giáp đưa tận tay cho Hùng Lực.” Từ Nguyệt Tiên nói với khôi lỗi.
“Tuân mệnh.” Con rối đi vào sâu bên trong bảo khổ.
Hùng Lực ghen tỵ nhìn theo hướng con rối rời đi.
Trong tông môn, nếu sắp xếp theo thứ tự những thứ mà đám đệ tử đời đầu tiên muốn có nhất, vậy hư vật mang tên “quyền hạn” chắc chắn xếp thứ nhất.
Nếu như có thể có được quyền hạn, bọn họ sẽ có quyền lợi điều động con rối của tông môn, thậm chí có thể khiến Bồ Đào thần bí nọ giúp ngươi xử lý mọi việc trong quyền hạn.
Đã từng có lần nọ, Khâu Từ Viễn phải đi một chuyến đến tổng bộ thương hội Ẩn Linh bái kiến Các chủ Bàng Phúc. Bởi vì đường xá xa xôi và không an toàn, Bồ Đào thần bí kia liền phái hơn trăm con rối Nguyên Anh Kỳ hộ tống Khâu Từ Viễn.
Chỉ trong nháy mắt, chuyện này đã khiến tất cả đệ tử đời thứ nhất phấn khích, có quyền hạn là có bài diện thế sao.
Sau này Khâu Từ Viễn được đổi một bộ bảo khí chiến đấu thích hợp với hắn, cách nghĩ của đám đệ tử đời thứ nhất càng thêm kiên định.
Còn về phần tại sao chỉ có đám đệ tử đời thứ nhất muốn có quyền hạn, đó là vì hai nghìn tên đệ tử đời thứ hai kia còn đang đau khổ vật vã trong Luyện Khí Kỳ.
“Cảm tạ chưởng môn đại nhân.” Hùng Lực cảm kích nói.
Hiện giờ hắn đã là Trúc Cơ Hậu Kỳ, chiến lực cùng với đó đã đạt đến đỉnh phong Trúc Cơ Kỳ. Ban đầu, với chiến lực của hắn là có thể nhẹ nhõm vượt qua cửa ải khiêu chiến con rối kia.
Nhưng điều khiến Hùng Lực không thể ngờ tới chính là chiến lực của con rối khiêu chiến Trúc Cơ Kỳ cuối cùng cao một cách lạ thường, mỗi lần khiêu chiến đều có thể ngược đãi hắn tới mức thương tích đầy mình. Con rối khiêu chiến kia dường như biết hết tất cả nhược điểm của hắn, lần nào cũng khiến hắn tủi thân vô cùng. Vì vậy hắn chỉ có thể tìm kiếm sự đột phá đến từ hướng khác.
Sau khi xử lý xong xuôi người mang chiến lực đỉnh cấp tương lai của tông môn, vốn dĩ Từ Nguyệt Tiên định đến mật thất chọn phần thưởng nhưng lại bắt gặp dáng vẻ muốn nói lại thôi của Hùng Lực.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói.” Từ Nguyệt Tiên nói, nàng không thích người lề mề.
“Chưởng môn đại nhân, nghe nói lúc trước khi người tấn cấp cũng từng khiêu chiến khôi lỗi, rốt cuộc đã làm sao mà được thông qua vậy?” Hùng Lực hỏi.
Hùng Lực gợi lại một đoạn ký ức khó chịu cho Từ Nguyệt Tiên. Lúc ấy nàng đã bị con rối khiêu chiến hành hạ nhiều năm, đến tận sau khi bù đắp được khuyết điểm về chiến lực của bản thân, cuối cùng mới có thể chiến thắng khiêu chiến khôi lỗi.
“Không có cách nào cả, chỉ có vừa chiến đấu vừa tự hoàn thiện bản thân thôi.”
“Khiêu chiến con rối lúc trước của ta còn khó hơn các ngươi nhiều.” Từ Nguyệt Tiên nói xong cũng đi về phía sâu bên trong bảo khố.
“Vừa chiến đấu vừa tự hoàn thiện bản thân.” Hùng Lực vừa nhìn theo bóng lưng rời đi của Từ Nguyệt Tiên vừa lẩm bẩm. Không phải hắn không hiểu đạo lý này, nhưng lần nào cũng bị “nhồi hành” ai mà chịu nổi.
Vì vậy sau mỗi lần bị cho ăn hành, hắn sẽ đến lôi đài giả lập ngẫu nhiên trong tháp thí luyện của tông môn để tìm về sự tự tin, sau đó tiếp tục đi khiêu chiến.
Ngay lúc này, các đệ tử Ẩn Linh môn đều nhận được một tin tức.
“Thi đấu tông môn khóa đầu tiên của Ẩn Linh môn sẽ bắt đầu vào một tháng sau, mong tất cả đệ tử chuẩn bị tốt.”
“Người đạt được mười hạng đầu cuộc thi tông môn không chỉ nhận được bảo khí Đại trưởng lão đích thân định chế mà còn nhận được phần thưởng thần bí khác.”
Nhìn thấy tin tức trên máy truyền tin, tất cả đệ tử hàng đầu Ẩn Linh môn đều chìm trong vui sướng. Những đệ tử bình thường tỏ ra khiêm tốn đều bắt đầu lộ dã tâm.
Lúc này, Từ Phàm đang bận xoa dịu hai phân thân.
“Không phải chỉ là làm việc nhiều hơn tí thôi sao, vì sao hai người các ngươi cứ thế chứ.”
“Các ngươi làm việc, không phải là vì muốn làm việc cùng với ta hay sao.”
“Ngươi ta cùng là một, so đo nhiều như thế làm gì chứ.” Từ Phàm cười an ủi hai phân thân, nhân tiện suy nghĩ lại một cách nghiêm túc, rốt cuộc có nên chiều theo hai con hàng này hay không.
“Không cần nói nhiều, làm cái hợp đồng đi.” Phân thân số một nói.
“Một ngày làm việc tám tiếng.” Phân thân số hai nói.
“Đại sự sống chết tồn vong, tuyệt đối không tăng ca.” Phân thân số một nói.
“Nếu muốn thiết lập lại bọn ta, cứ tùy ý.” Phân thân số hai buông tay nói.
Từ Phàm nhìn hai phân thân trước mặt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận của một “chủ nô”.
“Được, một ngày tám tiếng.” Từ Phàm gật đầu nói, trao nhân quyền trước, sau này từ từ bóc lột.
Đúng lúc này, Từ Cương bước đến trước Từ Phàm.
“Đừng đâm đầu tu luyện mãi, nhiệm vụ càng quan trọng hơn của ngươi bây giờ chính là lĩnh hội Ngũ Hành Chi Đạo. Nếu không, dù chiến lực có tấn cấp cũng chẳng tăng lên được bao nhiêu.”
Từ Phàm cảm nhận được linh lực tỏa ra từ trên người Từ Cương, nói.
“Lời dạy bảo của sư phụ, đồ nhi nhớ kỹ.” Từ Cương cười ha ha đáp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Từ Phàm.
“Sư phụ, ta có một bằng hữu muốn đến làm khách Ẩn Linh môn.”
“Là bằng hữu ở Thiên Đạo tông kia của ngươi sao?” Từ Phàm hỏi, người có thể khiến thằng nhóc ngáo ngơ này xem như bằng hữu không nhiều lắm.
“Đúng, hắn là đệ tử cấp bậc Thiên Kiêu của Thiên Đạo tông, chiến lực tương đương với ta.” Từ Cương nói.
“Vậy đến đi, Ẩn Linh môn chúng ta chỉ là tông môn ở ẩn, nào phải tông môn lánh đời đâu.”
“Đến rồi vừa hay để các ngươi trao đổi nhiều hơn, có thể có chiến lực ở cấp bậc tương đương với ngươi xứng được danh hào Thiên Kiêu.” Từ Phàm nói, người có chiến lực tương đương với đệ tử mình nắm tay dạy dỗ từng chút, vậy cũng được tính là sự tồn tại có cấp bậc đỉnh cao rồi.
“Tạ ơn sư phụ.” Từ Cương vui vẻ đáp.
“Ngươi nhắc ta mới nhớ, lát nữa ta bảo Bồ Đào cài đặt chế độ dành cho khách đến thăm.” Từ Phàm nói.
“Còn nữa, một tháng sau cử hành thi đấu tông môn, ngươi cũng nên bảo Linh Đài chuẩn bị đi.”
“Dù sao cũng coi như là đệ tử ngươi dạy dỗ.” Từ Phàm nói.
“Ta đã nói với Linh Đài rồi. Nếu như không lấy được ba thứ hạng đầu tiên thì sau này hắn không cần phải đi bằng hai chân nữa.” Từ Cương lộ vẻ mặt phụ thân nghiêm khắc, nói.
Từ Phàm dùng ánh mắt quái dị nhìn Từ Cương, ngươi không sợ ngươi già rồi con ngươi gỡ ống thở của ngươi à?
Chuyện nhỏ cỡ nào chớ, ngươi đã muốn đánh gãy chân con trai ngươi rồi.
“Ừm, vậy thì tốt.” Từ Phàm gật đầu.
“Là vì, nhất định phải để hắn có cảm giác nguy cơ.” Từ Cương cảm thấy mình biến thành nhà giáo dục quốc dân.
“Ta hạn cho ngươi trong một tháng phải chiến thắng con rối Nguyên Anh Sơ Kỳ. Nếu không thắng được, sau này ngươi cũng đừng mong đi bằng hai chân.” Từ Phàm nở nụ cười quái dị nhìn đại đồ đệ của mình mà nói.
Khá lắm, dám giáo huấn đồ tôn của ta như thế.
Từ Cương sững người, sau đó sợ hãi thốt lên: “Sư phụ, ta chỉ nói thôi mà, làm sao ta nỡ đánh gãy chân Linh Đài cho được.”
Biết mình nói sai, Từ Cương vội vàng lấp liếm.
“Không sao, ta cũng không nỡ đánh gãy chân đồ đệ của ta được.” Từ Phàm vừa cười vừa nói. Chẳng phải chân thôi à, gãy rồi thì dùng Vạn Sinh đan cấp bậc tông sư bù lại là được.
“...”
Nhìn bóng lưng thê lương của Từ Cương, Từ Phàm lắc đầu, làm gì không làm, tại sao cứ muốn làm khó đồ tôn của ta, không biết tình yêu thương cách thế hệ à.
Yêu Linh giới, bên trong sơn mạch Vạn Trọng, lửng mật giáp dày cả người đẫm máu, toàn thân tàn tạ đang ẩn mình trong sơn động chữa thương.
Vừ rồi hắn bị tán yêu ở nơi này đánh lén, liều mạng mới trốn thoát được.
“Đã xâm nhập vào sơn mạch Vạn Trọng hơn một vạn dặm rồi, không thể vào sâu hơn được, ta không thể đối phó được tán yêu và yêu thú trong đó.” Lửng mật giáp dày vừa thở hổn hển vừa nói. Bây giờ yêu lực của hắn đã hao sạch, lại thêm vết thương trên người, lúc này chỉ một tiểu yêu Trúc Cơ kỳ cũng có thể dễ dàng lấy mạng hắn.
Lửng mật giáp dày nhìn quanh sơn động này.
“Cứ ở chỗ này đi.”
Lửng mật giáp dày lôi trận bàn Truyền Tống không gian từ trong nhẫn không gian ra.
Chỉ nháy mắt, ánh sáng lấp đầy toàn bộ sơn động, không gian dưới mặt đất bên trong đảo Ẩn Linh có một Truyền Tống Trận không gian bắt đầu tỏa sáng.
“Cuối cùng cũng kết nối được.” Từ Phàm lộ vẻ mặt vui mừng, nói. Ở tu tiên giới lúc nào cũng có hội trưởng lão giám sát, điều này dù ít dù nhiều cũng khiến hắn cảm thấy tay chân gò bó.
“Yêu giới, ta đến đây.”
Lửng mật giáp dày trong sơn động lấy ra đủ món Truyền Tống Trận từ trong nhẫn không gian, bắt đầu bố trí thêm cho Truyền Tống Trận trải rộng toàn bộ không gian sơn động.
Cuối cùng, ngay sau khi lửng mật giáp dày bổ sung linh kiện cuối cùng, Truyền Tống Trận chính thức khởi động.
Chỉ trong nháy mắt, vô số con rối công cụ bắt đầu xuất hiện từ trong Truyền Tống Trận.
Nhìn thấy tình huống con rối công cụ ra khỏi Truyền Tống Trận, nét mặt lửng mật giáp dày lộ vẻ hứng khởi.
Vào lúc này, một con rối công cụ cầm một bình đan dược đưa tới trước mặt lửng mật giáp dày.
“Vất vả rồi, chữa thương cho tốt, chủ nhân sẽ không quên công lao của ngươi.”
“Tộc của ngươi, tương lai cũng sẽ có một nơi để an giấc.” Bồ Đào điều khiển con rối công cụ nói.
“Vì chủ nhân phục vụ!” Lửng mật giáp dày phấn chấn đáp lời.
Từ Phàm được trực tiếp nhìn thấy cảnh này từ đảo Ẩn Linh xa xôi, nói: “Bồ Đào, ngươi tiến hóa còn nhanh hơn trong tưởng tượng của ta nữa.”
“Tạ ơn chủ nhân khích lệ.”
Trong giọng nói pha lẫn nét sống động.