Chương 197: Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc
Chương 197: Vòng tranh tài thứ nhất kết thúc
Theo lựu đạn hình cầu lửa rơi xuống, cả màn hình đều chìm trong ánh lửa.
Trong màn hình phát sóng trực tiếp truyền đến âm thanh thảm thiết của ba đệ tử Tháp Phòng Lưu.
Sau đó trong số người bị đào thải lại nhiều thêm ba người.
“Được rồi, trận chiến đấu đơn phương đồ sát đến đây là kết thúc, bây giờ chúng ta cùng quan sát xem biểu hiện của các sư huynh khác nào.” Thiếu nữ thuyết minh.
Màn hình của người dẫn chương trình thay đổi, thời gian lại kéo đến trên thân của Thiên Vạn Binh.
Lúc này hắn đang bị một đám kiếm tu bao vây.
“Chư vị sư huynh kiếm tu, các người tốt nhất là từ bỏ ta đi, nếu không cho dù các ngươi có thể đào thải được ta. cũng phải hao tổn hơn phân nửa người đấy.”
“Như này không đáng đâu.”
Thiên Vạn Binh nói rồi chỉ chỉ Hỏa Viêm Pháo sau lưng.
“Chỉ một pháo này của ta, các sư huynh kiếm tu trong phạm vi trăm mét đều sẽ bị đào thải.”
“Để ta đi, không có chỗ xấu, những sư huynh kiếm tu gặp phải lạc đạn phía sau, ta cũng sẽ hạ thủ lưu tình.” Thiên Vạn Binh nói xong, phi thường bình tĩnh nhìn năm đệ tử kiếm tu cách đó không xa.
Nếu như không phải phát pháo Hảo Viêm Pháo cuối cùng có tác dụng, thật sự hắn cũng không nắm chắc loại bỏ được năm đệ tử kiếm tu trước mắt này.
Năm đệ tử kiếm tu nhìn nhau một cái, sau đó đều lặng lẽ gật đầu, đích thực là không đáng.
“Có phải năm sư huynh đang tìm Hùng Lực hay không, chúng ta có cùng mục tiêu, kết thành liên mình, thấy thế nào?”
“Nếu như Hùng Lực có thể đi đến giai đoạn mở đơn loại trực tiếp, chúng ta đều mất đi cơ hội đạt được đệ nhất.”
Thiên Vạn Binh vừa nói vừa lấy ra máy truyền tin lâm thời hình cầu đã được chuẩn bị xong xuôi, ném cho một vị kiếm tu.
“Khi gặp được Hùng Lực, các ngươi trực tiếp bóp nát cái này, ta sẽ nhận được tin tức, cấp tốc đến nơi.”
“Khi ta gặp được Hùng Lực cũng sẽ bóp nát, viên pháp khí truyền tin lâm thời đó của các ngươi sẽ phát ra chấn động, chỉ dẫn các ngươi phương hướng tìm được ta và Hùng Lực.”
Cứ như vậy, Thiên Vạn Binh và năm vị kiếm tu đạt được liên minh tạm thời.
Trong thính phòng, Cơ Mộ Hoa nhìn Hùng Lực đang bị nhắm vào, có chút không hiểu hỏi: “Vì sao bọn hắn đều muốn nhằm vào Hùng Lực.”
“Bởi vì Hùng Lực là người mạnh nhất trong đời đệ tử này, kẻ mạnh luôn cô độc.”
“Còn có một nguyên nhân là, trong thi lôi đài hằng ngày lúc trước, Hùng Lực gần như ngược tất cả các đệ tử trong thế hệ này hết một lượt .”
“Cho nên có chút khiến người ta ngứa mắt.”
“Ngươi đừng thấy trong trò chơi hắn bị nhắm vào, Hùng Lực ở bên ngoài trò chơi thế nhưng lại là đại sư huynh danh xứng với thực, cũng là lãnh tụ tinh thần của đời đệ tử tông môn lần này.”
“A.” Cơ Mộ Hoa cái hiểu cái không gật đầu.
Lúc này ở bên trong một xó xỉnh bí mật của thế giới chiến đấu sính tồn Ngự Thiên Sơn và Khâu Tự Viễn chen chúc cùng một chỗ với nhau.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng cười cười.
Khâu Tự Viễn nhìn hóa thân thành Linh thú cự thạch, cảm thán nói “Ngự Thú nhất lưu các ngươi, ta có thể hiểu được.”
“Dù sao trình độ năng lực chiến đấu tổng hợp của tông môn chúng ta khá cao, năng lực chiến đấu kỳ trước các ngươi không xuất sắc không trách các ngươi.”
Ngự Thiên Sơn trốn dưới tảng đá lớn buồn bực nói: “Hiện tại rất nhiều bảo bối của ta còn chưa được bồi dưỡng hẳn hoi, nếu như cho ta thêm thời gian mấy chục năm.”
“Vị trí thứ nhất khẳng định là của Ngự Thú lưu chúng ta.”
Sau đó Ngự Thiên Sơn hiếu kì nhìn Khâu Tự Viễn nói: “Tại sao Đại tổng quản như ngươi cũng đến tham gia đại bỉ tông môn chứ”
“Không sợ bị các sư huynh bình thường bị ngươi dạy dỗ nhiều vây công?”
“Ta tham gia cũng chỉ cho có thôi, đại bỉ tông môn, tất cả đệ tử đời một đều có thể tham gia, ta có thể không tham gia.” Khâu Tự Viễn vừa cười vừa nói.
“Ngươi không cần lo lắng không hợp với quần chúng, người bận rộn như ngươi cũng không có được mấy người bạn.” Ngự Thiên Sơn cười nói.
Đúng lúc này, Hồ Điệp Không Gian tàng hình đưa Lôi Văn Khê đi tới bên cạnh hai người.
“May là Tiểu Điệp vẫn nhớ được kí tức của Đại Thạch Đầu, không thì thật sự không tìm được các ngươi. Lôi Văn Khê nói.
“Những sư huynh ở bên ngoài kia đánh đến khí thế ngất trời, đã có hơn năm mươi người bị đào thải.”
“Chúng ta kiên trì thêm một lúc là có thể tấn cấp rồi.”
Lôi Văn Khê ngồi xuống bên cạnh cự thạch, nhìn về phía Khâu Tự Viễn nói.
“Khâu sư huynh, ngươi còn chưa bị đào thải.”
“Sao câu đầu tiên các ngươi nói khi gặp ta đều giống nhau vậy.” Khâu Tự Viễn bất đắc dĩ nói.
“Bởi vì bình thường ngươi khiến người ta ghét.” Lôi Văn Khê hì hì nói.
“Ai, ta cũng là giữ gìn trật tự tông môn thôi.” Khâu Tự Viễn thở dài một hơi nói.
“Ta hiểu.”
Lúc này, Hồ Điệp Không Gian bay đến khoảng trống phía trên ba người, hai cánh lay động, nhỏ ra một đạo linh quang, bắt đầu ẩn giấu ba ngươi.
“Mặc dù năng lực chiến đấu của ta không mạnh, nhưng một thân bản lĩnh này của ta đều đặt trên công phu chạy trốn.”
“Ta đã xin phép đại trưởng lão, ngày sau ta có thể tự do tấn cấp, không còn cần chịu sự hạn chế của con rối khiêu chiến nữa.”
Bên trong Ẩn thân, Khâu Tự Viễn bắt đầu lảm nhảm cùng hai người đó, người bên ngoài đánh đến hôn thiên ám địa, người bên trong thì yên tĩnh bình yên, có thì cũng chỉ là âm thanh của cuộc tám chuyện.
Một nơi nào đó cách ba người không xa, Từ Linh Đài và Hùng Lực gặp nhau, chỉ liếc nhìn nhau một cái, đều đã hiểu rõ được suy nghĩ của đối phương.
“Hẹn gặp ở giải đấu mở đơn lọai trực tiếp, đến lúc đó lại lĩnh giáo thần thông của tiểu sư đệ.” Hùng Lực nói, hắn rất là chú ý đồ tôn thủ tịch dưới danh đại trưởng lão này.
Nghe nói tiểu sư đệ này đạt được chân truyền của đại trưởng lão, đây là điều mà Hùng Lực rất hâm mộ.
Cũng bởi vì như thế, Hùng Lực rất muốn được chứng kiến bản lĩnh của tiểu sư đệ lớn lên bên người đại trưởng lão này.
“Ý của Hùng Lực sư huynh ta đã hiểu.”
“Vậy hẹn gặp ở giải đấu mở đơn loại trực tiếp .”
Từ Linh Đài nói xong, hai người liền tách ra.
Trước màn hình phát trực tiếp, thiếu nữ thuyết minh đã chuẩn bị sẵn sàng truyết trình về việc cơ bản trong đại chiến, nhưng hai người sau khi nói được với nhau hai câu đã tách ra, khiến đệ tử đời hai chờ đợi một trận chiến lớn bên ngoài giải đầu đồng loạt thở dài một hơi.
Từ Linh Đài sau khi tách khỏi Hùng Lực, nhìn một chút phương hướng mà Hùng Lực rời đi, trong lòng yên lặng nói: “Nếu không phải bởi vì chân ta, tốt xấu cũng muốn so chiêu với ngươi một chút.”
Đối với sự cảnh cáo của bố già của hắn, hắn vẫn tương đối để ý, bởi vì từ nhỏ mỗi một chuyện bố già của hắn nói, đều làm được, hắn không dám chuyện này sẽ là ngoại lệ.
Từ Phàm nhìn Từ Linh Đài bên trong màn hình, đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Từ Cương.
“Sau khi đại bỉ tông môn kết thúc, ngươi đi khiêu chuyến con rối Nguyên Anh kỳ sơ cấp.”
“Nếu như thất bại, hậu quả ngươi tự biết.”
Thanh âm Từ Phàm vang lên trong lòng Từ Cương, Từ Cương sắc mặt sững sờ, sau đó có chút chột dạ nhìn một chút Từ Phàm trên đài hội nghị.
“Không biết mình chạy trốn liệu có bị sư phụ bắt trở lại hay không.” Từ Cương thầm nghĩ trong lòng.
Về phần chiến thắng con rối khiêu chiến, hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ, trước khi tất cả thần thông của hắn còn chưa dung nhập thông suốt, hắn không có khả năng chiến thắng con rối khiêu chiến.
Cùng với sự thu nhỏ của vòng độc thế giới chiến đầu sinh tồn, các trận chiến cũng xảy ra ở khắp nơi.
Các cuộc chiến đặc sắc của các trường phái khác nhau, xem đến nối người xem đều hoa mắt chóng mặt.
Từ Phàm cũng ở phát hiện không ít nhân tài chiến đấu trong đó, mặc dù bây giờ năng lực chiến đấu không phải rất mạnh, nhưng có không gian phát triển rất lớn, tương lai chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận, nói không trừng sẽ xuất hiện mấy thiên tài cấp bậc yêu quái.
Cơ Mộ Hoa đang quan sát phát trực tiếp lúc này, nét mặt càng ngày càng nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện trình độ chỉnh thể một đời này của Ẩn Linh Môn có thế hoàn toàn đánh bại được đệ tử cùng cấp bậc của Thiên Đạo tông.
Cùng với Lý TinhTừ ,Tô Nhiễm Thiên cũng đang quan sát màn ảnh, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị.
“Tinh Từ, thủ đoạn thu nhận đệ tử của tông môn các ngươi rất lợi hại.”
“Một đời đệ tử này của các ngươi, tùy ý lấy ra một người, đặt đến tông môn khác ít nhất cũng là trình độ của đệ tử nội môn.” Tô Nhiễm Thiên có một chút kinh ngạc.
“Không phải ta đã từng nói với ngươi rồi sao, nhóm đệ tử của Ẩn Linh môn chúng ta, ai cũng cũng bất phàm.” Lý Tinh Từ cười nói.
“Tinh Từ, ta quyết định rồi, ta muốn làm trưởng lão tiếp khách của các ngươi.”
“Ngày sau hai giới dung hợp, sau khi nhân tộc thắng lợi, ta sẽ rời khỏi hội Trưởng Lão, gia nhập Ẩn Linh môn các ngươi.” Tô Nhiễm Thiên nói.
“Chuyện này ngươi hãy bàn bạc với sư phụ ta.” Lý Tinh Từ từ tốn nói, không có mong đợi, cũng không có kháng cự.
“Được, đợi sau đại bỉ tông môn, ta sẽ bàn bạc chuyện này với sư phụ nguoi.” Tô Nhiễm Thiên cao hứng nói.
Lúc này, theo vòng độc cuối cùng thu nhỏ, cũng tiến vào trận quyết chiến cuối cùng.
Hùng Lực kiên nhẫn trốn ở dưới mặt đất quan sát tình huống chung quanh, tìm kiếm bóng dáng Thiên Vạn Binh.
Từ Linh Đài thì lạnh nhạt ngồi ở trên một tảng đá lớn, không biết trùng hợp hay không, dưới tảng đá lớn lại là nơi bọn người Lôi Văn Khê ẩn nấp.
Lúc này chỉ cần đào thải ba người, toàn bộ cuộc tranh tài sẽ có thể kết thúc.
Ngay vào lúc Từ Linh Đài quan sát toàn bộ chiến trường, đột nhiên một phát hỏa viêm đạn pháo bắn về phía hắn.
“Có ý tứ, đánh ta bằng pháo đen à.” Từ Linh Đài trơ mắt nhìn đạn pháo oanh tạc trên người mình.
Sau khi tiếng nổ hôm nay vang lên, cuộc tranh tài kết thúc.
Mãi cho đến khi cuộc tranh tài kết thúc, Thiên Vạn Binh cũng không hiểu nổi, mọt pháo của mình vì sao lại đào thải được ba người.
Lúc này, Ngự Thiên Sơn, Lôi Văn Khê và Khâu Tự Viễn đen mặt đi ra.
Ngự Thiên Sơn nhìn Thiên Vạn Binh hừ lạnh một tiếng,
“Tên kia, ta nhớ kỹ ngươi rồi, ngày sau cẩn thận một chút.”
Thiên Vạn Binh: “???”
“Vòng thi đấu đào thải thứ nhất của đại bỉ tông môn đã kết thúc, ngày mai bắt đầu giải đấu mở đơn loại trực tiếp ở đảo Vệ Tinh.” Thanh âm Bồ Đào từ trong không trung truyền đến.
Đảo Vệ Tinh là đảo chuyên dùng để tranh tài do Từ Phàm để Bồ Đào chuyên môn thành lập.
Sau khi vòng thi đấu đào thải thứ nhất kết thúc, Từ Phàm đi đến tiểu viện trên đỉnh núi Ninh Đạo , hắn nhận được tin tức, Ninh Đạo tỉnh.
Trong tiểu viện, sau khi Ninh Đạo đang ngồi phịch ở trên ghế nằm nhìn thấy Từ Phàm đến, phí sức nhấc ngón tay chỉ cái ghế bên cạnh, ra hiệu Từ Phàm ngồi xuống.
Nửa tháng trước, Tô Nhiễm Thiên đưa Ninh Đạo đang hôn mê tới đây, còn có cây gậy là hắn nhớ mãi không quên.
“Ninh đại ca, thật là vì linh kiếm đạo khí mà không muốn sống nữa mà.”
“Dựa theo thương thế thân thể của Ninh đại ca, cho dù là có linh đan diệu dược cũng phải tu dưỡng mất nửa năm.”
“Kỳ thật tiền bối không cần liều mạng như vậy, chỉ cần cướp lấy Cự Côn trong tay Cự Viên Bạt Sơn là được.” Từ Phàm nói.
Ninh Đạo đổi một tư thế thoải mái, tiếp tục phơi mặt trời.
“Không nghĩ nhiều như vậy, giết Cự Viên Bạt Sơn rồi cướp đoạt Cự Côn nhất cử lưỡng tiện.”
“Về phần thương thế, tĩnh dưỡng thêm một đoạn thười gian mà thôi.”
“Hội Trưởng Lão tiếp theo cũng sẽ đưa Thánh phẩm đan dược chữa thương tới.”
“Cho nên ta không lỗ.” Ninh Đạo nói.
“Ninh đại ca tính toán rõ ràng.” Từ Phàm bừng tỉnh đại ngộ nói, con hàng này hoa ra là chịu tai nạn lao động, phía sau có chỗ dựa.
“Lời này của ngươi có ý bêu xấu ta.” Ninh Đạo liếc Từ Phàm nói.
“Ha ha, nói sai rồi, là Ninh đại ca cao minh.” Từ Phàm hắc hắc nói.
“Linh kiếm đạo khí mới của ta đó lúc nào có thể luyện chế, trước khi ta khôi phục, có thể luyện chế xong hay không.” Ninh Đạo hỏi.
Ngươi đang nằm mơ à, đơn đặt hàng của ngươi năm năm sau mới tới lượt.
“Tiền bối nếu là muốn một linh kiếm bảo khí đỉnh cấp, ba ngày sau có thể đến tay.”
“Còn về linh kiếm đạo khí mới kia ư, còn phải chờ năm năm.”