Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 196 - Chương 196: Hạch Bình Vạn Tuế

Chương 196: Hạch Bình Vạn Tuế Chương 196: Hạch Bình Vạn Tuế

Tại trung tâm Tháp Thí Luyện của Ẩn Linh Môn, hơn hai trăm vị đệ tử đời đầu mang tâm tư khác nhau tiến vào trò chơi.

Lúc này, trên vùng trời tại hòn đảo trong trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn, có hơn hai trăm quang cầu lấp lánh, chỉ chờ trò chơi bắt đầu mà tiến hành đáp xuống.

Lúc này biểu tình của Hùng Lực vô cùng bất đắc dĩ, nếu chỉ là đơn đấu, hắn không sợ bất kỳ ai trong tông môn.

Thế nhưng nhắc đến trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn thì hắn vẫn luôn nằm ở thế yếu.

Lúc trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn vừa mới bắt đầu, hắn vốn cho rằng hạng nhất của trò chơi này chính là đặc biệt chuẩn bị cho hắn. Đáng tiếc, hiện thực thường rất tàn khốc.

Mười lần trong trò chơi, hắn chỉ lấy được hạng nhất khoảng ba lần.

“Thiên Vạn Binh, trong trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn lần này không có đại pháo, để xem lần này ngươi làm thế nào.”

Hùng Lực quyết định, sau khi tiến vào trò chơi, đầu tiên phải bỉ ổi lên tìm Thiên Vạn Binh, phải đào thải tên tôn tử này trước tiên.

Trong một quang cầu cách Hùng Lực không xa, Thiên Vạn Binh đang đắc ý vuốt ve pháp bảo binh doanh con rối trong tay.

“Con gấu ngốc kia nhất định cho rằng ta không có pháo.”

“Ngươi cho rằng trong bảo khố không có đại pháo thì ta không lấy được sao?”

Thiên Vạn Binh phát ra tiếng cười hì hì.

Trước Tông môn đại bỉ một ngày, lúc hắn đi ngang qua Thiên Luyện Phong, trong lúc vô tình đã thấy được Lôi Nhận tiểu sư đệ đang thí nghiệm bảo khí.

Mà món bảo khí kia, vừa vặn là đại pháo mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm

Hắn lấy giá hai nghìn điểm tích lũy đổi lấy đại pháo và hai phát đạn pháo trong tay Lôi Nhận.

Uy lực của đại pháo hắn cũng đã từng thấy, so với uy lực của đại pháo Chiến Đấu Sinh Tồn ngày trước còn lớn một chút.

Bây giờ Thiên Vạn Binh cũng đã tưởng tượng vẻ mặt của Hùng Lực khi bị đại pháo bắn ra khỏi vòng chơi.

“Trò chơi bắt đầu!”

Một âm thanh điện tử phiên bản nữ cực kỳ êm tai vang lên, trong nháy mắt, hơn hai trăm quang cầu trên không trung cùng nhau hạ xuống hòn đảo, rơi về hướng hòn đảo hình tròn.

Trong thính phòng, Cơ Mộ Hoa nhìn màn sáng kia có chút sững sờ, đối với trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn, hắn chỉ hiểu sơ sơ, chỉ cảm thấy đây chính là một trò chơi huyễn cảnh khá thú vị.

Loại trò chơi này trong tông môn của bọn họ cũng có vài trò, những huyễn cảnh kia chỉ là mô phỏng một vài hoàn cảnh ngũ hành tương đối ác liệt, để cho đệ tử lĩnh ngộ được chân lý căn nguyên của ngũ hành. Tuy là như thế, nhưng trong tông môn của bọn họ chỉ có lác đác mấy người hiểu được một chút da lông của Ngũ Hành Đạo Pháp, thật không có tác dụng gì quá lớn.

“Từ đạo hữu, quý tông môn tại sao muốn dùng loại phương pháp như trò chơi này để tiến hành trận đấu quan trọng như vậy?” Cơ Mộ Hoa hỏi Từ Cương, không hiểu thì hỏi là tác phong trước sau như một của hắn.

Từ Cương nhìn thoáng qua trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu.

“Mục đích của Tông môn đại bỉ là chọn ra người có thực lực mạnh nhất.”

“Trong lý giải của sư phụ ta, người mạnh nhất này, không đơn thuần chỉ là mạnh nhất về mặt chiến lực.”

“Trong đám đệ tử đời đầu tại tông môn chúng ta, có một người được công nhận là tồn tại mạnh nhất. Ngươi nói thử xem, hắn ở trong trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn có phải mỗi lần đều giành được hạng nhất hay không?” Từ Cương hỏi.

“Vậy không phải là mỗi lần đều lấy được hạng nhất à?” Cơ Mộ Hoa nghi hoặc nói, thực lực mạnh nhất lấy được hạng nhất, đây không phải là đương nhiên sao.

“Bình quân mỗi mười lần trong trò chơi, vị đệ tử mạnh nhất kia chỉ có hai đến ba lần lấy được hạng nhất, còn lại cũng chỉ ở trong top mười.” Từ Cương nói.

“Từ đạo hữu nói? Vậy tông môn của ngươi tương đối để ý đến thực lực tổng hợp sao?” Cơ Mộ Hoa hỏi.

“Đúng vậy.” Từ Cương gật đầu nói.

“Tông môn chúng ta nếu có loại trò chơi huyễn cảnh này thì tốt rồi.” Cơ Mộ Hoa hâm mộ nói. Mặc dù hắn chuyên tu Đạo Thuật Thần Thông, nhưng đối với chuyện trên huyễn cảnh vẫn có biết một chút.

Giống như loại trò chơi huyễn cảnh cỡ lớn có thể có nhiều người cùng tham dự, vật dẫn cho nó ít nhất phải cần cấp đạo khí trở lên. Mà trong Tu Tiên Giới, đạo khí có chức năng liên quan đến huyễn cảnh hoặc khí linh trí tuệ rất hiếm thấy, trước mắt chỉ có ở Hội Trưởng Lão và Thiên Luyện Tông từng nghe nói qua.

“Nếu như Thiên Linh Tông cần, có thể tìm sư phụ ta để mua.” Từ Cương nói, đối với giao dịch giữa Ẩn Linh Môn và Thiên Đạo Tông, hắn vẫn có biết một chút.

“Chờ ta trở về tông môn sẽ đề nghị ngay với trưởng lão.”

Lúc này, trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn bên trong màn sáng chính thức bắt đầu.

“Nhìn bao quát trên toàn bộ bản đồ, chư vị sư huynh đều vô cùng cẩn thận, bởi vì đang ở bên trong quang cầu nên không thể phân biệt được thân phận của những quang cầu khác, cho nên vị trí hạ xuống của các sư huynh đều vô cùng đồng đều.”

Lúc này, bên trong màn hiện lên vị trí của từng đệ tử đời đầu.

Làm gì cũng phải có đôi, đôi oan gia Hùng Lực và Thiên Vạn Binh này chỉ cách nhau chưa đến ba ki-lô-mét.

“Òa, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trận chiến đầu tiên của trò chơi sắp được bắt đầu rồi.”

“Làm cho chúng ta chờ mong là Hùng Lực sư huynh có thể lại lần nữa bị pháo oanh tạc hay không!” Thiếu nữ bình luận dùng giọng điệu khoa trương nói.

Bên trong màn sáng chiếu lên cảnh của Thiên Vạn Binh. Lúc này hắn đang nấp tại một chỗ, thả ra mấy con rối do thám phi điểu.

“Ối giời ơi, Hùng ca, không nghĩ tới chúng ta lại có duyên phận đến vậy.”

Con rối do thám phi điểu bay ra chưa bao xa đã phát hiện được Hùng Lực ở cách đó không xa.

“Ngươi đã xuất hiện trước mặt ta, nếu không đem ngươi đào thải, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt sao?”

Thiên Vạn Binh cầm trong tay con rối binh doanh, thả ra một trăm con rối.

Trong đó có hai con rối đang điều khiển một khẩu Hỏa Viêm Pháo, đang căn cứ vào vị trí con rối do thám phi điểu truyền đến mà điều chỉnh góc độ.

“Không nghĩ tới nhẹ nhàng như vậy là có thể đào thải được Hùng Lực.”

Thiên Vạn Binh vung tay lên, Hỏa Viêm Pháo phía sau bắn ra phát đầu tiên.

Tiểu cô nương bình luận ở bên ngoài không đành lòng nói: “Bây giờ Thiên sư huynh đã bắn ra phát pháo then chốt, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra…”

“Vị sư huynh mang chiến lực mạnh nhất trong đám đệ tử đời đầu sẽ người đầu tiên bị đào thải.”

Màn sáng hướng theo góc nhìn phù văn đạn pháo của Hỏa Viêm Pháo, bắn tới Hùng Lực ở phía xa.

Lúc này, Hùng Lực đang cẩn thận di chuyển đã trước tiên phát hiện đạn pháo của Hỏa Viêm Pháo.

“Thiên Vạn Binh!!!” Một tiếng gầm giận dữ truyền ra.

“Cương Khí Chân Thân!”

Trong nháy mắt, Hùng Lực mặc lên người áo giáp linh lực hạng nặng, sau đó nhanh chóng triệu hồi ra Cương Khí Chân Thân.

“Ầm!”

Cương Khí Chân Thân bị phá, áo giáp linh lực hạng nặng trên người Hùng Lực trực tiếp bị phá huỷ, biến thành trạng thái nửa tàn.

“Bổ sung đạn pháo phù văn, tiếp tục bắn.” Thiên Vạn Binh phân phó.

Hùng Lực lúc này nằm dưới đất đột nhiên đứng dậy, bắt đầu toàn lực di chuyển về hướng ngược hướng đạn pháo.

Không bao lâu sau liền biến mất trong tầm mắt con rối do thám phi điểu của Thiên Vạn Binh.

“Thất bại. Không nghĩ tới Hùng Lực còn có thủ đoạn này.” Thiên Vạn Binh có chút thất vọng nhàn nhạt.

“Còn một phát đạn pháo cuối cùng, nhất định phải nắm chặt cơ hội.”

Lúc này Từ Phàm đang tán gẫu với Vương Vũ Luân, thấy được cảnh này thì nói: “Không tệ, có thể cứng rắn chống lại và diệt sát một pháo của yêu thú Kim Đan Kỳ, xem ra sau này chỉ cần thêm chút công sức là có thể đạt thành tựu trên Luyện Thể Công Pháp rồi.”

“Quả thực rất lợi hại, nếu Hùng Lực này ở Khuyết Thiên Môn, có lẽ sẽ có thể đánh khắp Trúc Cơ không địch thủ.”

“Từ đại ca, xem ra tông môn chúng ta có hi vọng quật khởi rồi.” Vương Vũ Luân vui vẻ nói.

“Mới lúc này mà đã nghĩ đến lúc kia, có một thiên tài như vậy mà đã phiêu rồi sao?” Từ Phàm cạn lời.

“Từ đại ca, tiếp theo có thể kể một chút về Tinh Từ và vị cô nương Hợp Thể Kỳ kia yêu nhau thế nào không?” Vương Vũ Luân nói, bởi vì trong lòng có chút hổ thẹn của người làm cha với Lý Tinh Từ, cho nên hắn càng thêm để bụng chuyện chung thân đại sự của Lý Tinh Từ.

Từ Phàm liếc nhìn Vương Vũ Luân, nói: “Các nữ tu cùng ngươi có một đoạn tình duyên ngắn ngủi trong những năm kia, ngươi có yêu các nàng không?”

“Không có, ta chỉ là bị buộc bất đắc dĩ.” Vương Vũ Luân nói.

“Vậy các nàng yêu ngươi sao?” Từ Phàm còn hỏi thêm.

“Tất nhiên là yêu ta.” Vương Vũ Luân khẳng định nói. Nữ tu từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi cùng hắn, hắn đều nhớ rất rõ ràng, ánh mắt muốn vì chính mình mà trả giả tất cả kia, bây giờ hắn vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng.

“Đồ nhi từ nhỏ phụ mẫu song vong kia của ta cũng là loại tình huống này.” Từ Phàm cười nói.

“Phụ mẫu song vong, là Tinh Từ nói sao?” Vương Vũ Luân hỏi.

Từ Phàm gật đầu.

“Haiii, cũng tốt, hắn không nhận người cha như ta này, có thể hiểu được.”

“Nhưng ta không thể không nhận đứa con trai này.” Vương Vũ Luân thở dài một hơi rồi nói.

Từ Phàm mạnh tay đập lên vai Vương Vũ Luân, nói: “Đừng nên đoán mò, xem trận đấu tiếp đi.”

Lúc này toàn bộ trò chơi Chiến Đấu Sinh Tồn đã đào thải mười người, đệ tử đời đầu còn lại bắt đầu chậm rãi có khuynh hướng liên kết với nhau.

Nhất là Tháp Phòng Lưu đã tập trung ba đệ tử, bọn họ cũng đã xây dựng được mười mấy tòa tháp phòng ngự đủ loại đủ cỡ tại nơi trung tâm hòn đảo hình tròn cách đó không xa.

Lúc này, màn sáng đúng lúc thay phiên đến góc nhìn của ba đệ tử Tháp Phòng Lưu kia.

“Nếu như vận khí của ba vị sư huynh Tháp Phòng Lưu này không tính là quá xấu, vậy bọn họ xem như là đã tấn cấp.”

Nhưng vào lúc này, tại nơi cách Tháp Phòng Lưu không xa bỗng truyền ra tiếng nổ kinh người, uy lực còn lại của vụ nổ và sự rung động trên cả mặt đất làm cho ba đệ tử đang trốn trong mười mấy tòa tháp phòng ngự khẽ biến sắc mặt.

Hai người Từ Cương và Cơ Mộ Hoa đang quan chiến một cái cũng híp mắt lại, cùng là pháo đài, bọn họ nghe âm thanh là biết đó là đồng loại.

“Không phải tiểu tử thối Linh Đài kia chứ?” Từ Cương nói.

Uy lực còn sót lại của vụ nổ sinh ra lượng lớn sương mù, một bóng dáng chậm rãi từ trong màn sương bước ra.

“Gặp qua ba vị sư huynh. Tại hạ Từ Linh Đài.”

“Nếu đã gặp được, vậy chúng ta bắt đầu thôi.” Từ Linh Đài nói, lập tức bắt đầu kết ấn.

“Đừng, Linh Đài tiểu sư đệ. Ngươi vẫn nên đi gieo hoạ cho những sư huynh đệ khác đi, Tháp Phòng Lưu chúng ta cũng không am hiểu chiến đấu đâu.”

“Ngươi thắng chúng ta cũng không có ý nghĩa gì.” Một đệ tử Tháp Phòng Lưu nói.

“Ba vị sư huynh, thật ngại quá, các sư huynh Tháp Phòng Lưu các ngươi nếu tập trung ba người trở lên sẽ gây ra uy hiếp đến ta. Thế nên, xin lỗi ba vị sư huynh.”

Nói xong, Từ Linh Đài lại bắt đầu kết ấn.

“Đừng mà, Linh Đài tiểu sư đệ. Chúng ta mới có ba người, sẽ không gây ra uy hiếp đến sư đệ, chúng ta chỉ có ba người thôi mà.” Đệ tử Tháp Phòng Lưu mang vẻ mặt đầy đau khổ nói.

Tháp Phòng Lưu bọn hắn sợ nhất là tu sĩ loại pháo đài này, uy lực thần thông lớn, cự ly thi pháp cũng xa.

“Các ngươi tính sai rồi, trong thế giới Chiến Đấu Sinh Tồn, có sáu vị sư huynh Tháp Phòng Lưu dự thi, nếu như đào thải ba người các ngươi, ba vị sư huynh khác sẽ không uy hiếp được tới ta.”

Từ Linh Đài tiếp tục kết ấn, không vì mấy lời của sư huynh Tháp Phòng Lưu mà dừng lại.

Nhìn Từ Linh Đài tiếp tục kết ấn pháp, Cơ Mộ Hoa hỏi: “Từ đạo hữu, Linh Đài đây là đang dùng thần thông gì vậy, hắn không kế thừa đạo thuật thần thông của Từ đạo hữu sao?”

“Đây là thần thông mà sư phụ ta truyền thụ cho hắn.”

“Cũng là thần thông có uy lực lớn nhất Trúc Cơ Kỳ mà ta từng thấy.”

Lúc này, ba người trốn bên trong Tháp Phòng Ngự phát hiện trên đỉnh đầu của mình có hơn mười quả hỏa cầu hình dạng như lựu đạn, bên trong ánh mắt toát ra kiêng dè thật sâu.

“Toàn lực mở ra pháp trận phòng ngự, nhất định phải trụ vững trước đợt tiến công này.”

Đệ tử Tháp Phòng Lưu vừa nói xong, mười mấy tòa tháp phòng ngự đã cùng nhau khởi động linh tráo phòng ngự.

“Ba vị sư huynh, từ bỏ giãy dụa đi, những vòng bảo hộ này không ngăn được ta đâu.”

“Thần thông: Hạch Bình Vạn Tuế!”

Từ Linh Đài rất nghi hoặc, vì sao sư công lại lấy tên này nhỉ?
Bình Luận (0)
Comment