Chương 205: Hạng Vân kiếm trận nhất đạo
Chương 205: Hạng Vân kiếm trận nhất đạo
Một kiếm này của Từ Phàm chém thẳng vào tâm thần của Vương Hướng Trì.
Ở bên trong thế giới tinh thần của Vương Hướng Trì, xuất hiện một thanh kiếm Thông Thiên.
Kiếm ý quấn quanh trên kiếm Thông Thiên kia, khiến Vương Hướng Trì trầm mê.
“Phá giáp, trừ tà, trừ linh, tru yêu.”
“Khai sơn, tịch địa, lộng hải, diệu không.”
Sau khi cảm thụ xong tất cả kiếm ý, Vương Hướng Trì nhìn về phía Từ Phàm: “Cảm ơn sư phụ ban cho đồ nhi kiếm đạo thần thông.”
Nghe được lời của đồ nhi mình, Từ Phàm không thèm để ý phất tay.
“Khách khí vớ vẩn cái gì, dạy ngươi thần thông là để sau này ngươi bảo vệ sư phụ tốt hơn.”
“Tám kiếm này là vì bây giờ sư phụ đang cảm ngộ đối với kiếm đạo, còn ngươi muốn học thần thông Đại Bảo kiếm.”
Nói đến đây Từ Phàm dừng lại một chút, vẫn là dựa theo tình hình thực tế nói ra.
“Kiếm đạo của ngươi tu vi còn thấp, Đại Bảo kiếm đó đợi sau khi ngươi tấn cấp Hóa Thần Kỳ rồi nói.”
Nếu như hôm đó Từ Phàm không mượn tay của con rối Luyện Hư, thì hắn cũng không thi triển ra được.
“Đồ nhi đã hiểu.” Vương Hướng Trì tiếc nuối nói.
“Hiểu thì tốt, đi tham ngộ kiếm đạo đi.” Từ Phàm cười nói.
“Tuân lệnh.”
Vương Hướng Trì hóa thành một đạo kiếm quang bay về phía Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm nhìn kiếm quang của Vương Hướng Trì, không biết tại sao lại nhớ tới Diệp Tiêu Dao, có vẻ như đã rất lâu rồi chưa gặp tên này.
“Dựa theo thế giới tu tiên, định luật trưởng thành của nhân vật chính, chắc Diệp Tiêu Dao đã tấn cấp đến Hóa Thần Kỳ rồi, bây giờ đang trong tiến độ đánh quái sưu tầm bảo vật ở bên ngoài.”
Sau đó Từ Phàm lại nghĩ tới thủ đoạn kiếm trận kia của Diệp Tiêu Dao.
“Ta có nên thu thêm một đệ tử có thiên phú về kiếm trận không nhỉ.” Từ Phàm sờ cằm nói.
Bản thân là Luyện Khí sư, thứ không thiếu nhất chính là bảo khí, cộng thêm kiếm đạo thần thông mà bản thân tham ngộ được, bồi dưỡng ra một yêu nghiệt kiếm trận còn không dễ dàng sao.
“Quan điểm này, đáng để thí nghiệm một lần.” Từ Phàm nhìn mặt hồ phía xa nói.
“Bồ Đào.”
“Ta đây~” Tiếng điện tử vang lên.
“Kiếm trắc một chút, xem đệ tử trong tông môn, có thiên tài về kiếm trận nhất đạo không.” Từ Phàm hỏi, hắn nhớ trong Tàng Kinh Các ở tông môn,có liên quan tới kiếm trận pháp thuật thần thông.
Thu nhận đệ tử, đương nhiên là phải tìm kiếm trong tôn môn của mình trước.
Đây là tư liệu của một đệ tử xuất hiện trong màn sáng của Từ Phàm.
“Hạng Vân, không phải hắn tu Tâm Kiếm à.” Từ Phàm nghi ngờ hỏi.
Lúc này lại một màn sáng xuất hiện, là hình ảnh Hạng Vân đang luyện tập kiếm trận.
Nhìn thấy Hạng Vân khống chế một trăm thanh pháp khí cấp bậc linh kiếm đang luyện tập Tiểu Ngũ Hành kiếm trận, kiếm trận thi hành nước chảy mây trôi, giống như bản năng của thân thể vậy.
Nếu như không phải linh kiếm trong kiếm trận quá bình thường, thì uy lực của kiếm trận còn phải mạnh hơn mấy lần.
“Tại sao hắn lại không kiên trì tu luyện kiếm trận.” Từ Phàm hiếu kỳ hỏi.
“Nguyên nhân căn bản nhất là hắn không cách nào đảm bảo sau này có thể thu hoạch được nhiều linh kiếm như vậy.”
“Theo tăng trưởng tu vi, kiếm trận cần số lượng và chất lượng linh kiếm càng ngày càng cao.”
“Cho nên hắn mới nhịn đau từ bỏ kiếm trận nhất đạo.” Bồ Đào nói.
“Sao khi đó ngươi không nói với ta?” Từ Phàm cau mày hỏi.
“Lúc đó Bồ Đào còn chưa tấn cấp, đối với loại vấn đề logic này vẫn chưa cách nào xử lý.”
“Hơn nữa quan trọng nhất là, thiên phú của Hạng Vân về Tâm Kiếm nhất đạo cũng không yếu.”
“Ồ.” Từ Phàm gật đầu, Hạng Vân đạt được thành tích thứ sáu trong thi đấu ở tông môn, theo lý mà nói cũng không yếu.
“Mặc dù Tâm Kiếm nhất đạo không kém kiếm trận nhất đạo, nhưng dưới sự gia trì của thuộc tính Khắc Kim, đương nhiên uy lực của kiếm trận nhất đạo càng lớn hơn một chút.”
“Gọi Hạng Vân đến đây.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Đúng lúc Hạng Vân đang tham ngộ kiếm đạo ở núi kiếm đạo thì nhận được tin tức đại trưởng lão tông môn muốn gặp mình.
“Đại trưởng lão muốn gặp ta?” Hạng Vân vừa đi theo chỉ dẫn của Bồ Đào, vừa đang suy tư tại sao đại trưởng lão lại muốn gặp mình.
Hạng Vân từ từ đáp xuống Linh thuyền nơi Từ Phàm đang ở.
“Bái kiến đại trưởng lão.” Hạng Vân hành lễ nói.
Từ Phàm nhìn Hạng Vân có tướng mạo bình thường nhưng cử chỉ thần thái lại tự nhiên hào phóng trước mắt, gật đầu.
Không tồi, giống người có thể sống đến cuối cùng.
“Ta từng nói, ta sẽ sáng tạo thần thông thích hợp cho mười người đứng đầu trong thi đấu tông môn lần trước.”
“Ở chỗ ta có hai môn thần thông, một là thần thông Tâm Kiếm nhất đạo, ngưng thần nhất kiếm.”
Từ Phàm nói xong lấy ngón tay làm kiếm, đâm vào bầu trời, một đạo kiếm quang hoa mĩ đâm về phía bầu trời, trực tiếp đâm xuyên thấu mây trắng cao ngàn mét trên không trung.
Nhìn thấy Từ Phàm đâm ra một kiếm kia, phấn khởi trong mắt Hạng Vân phóng lớn, một kiếm này đúng là một kiếm mà bây giờ hắn đang theo đuổi.
“Ở chỗ ta còn một môn thần thông nữa, ngươi có muốn mở mang kiến thức một chút không.” Từ Phàm cười hỏi.
“Mời đại trưởng lão biểu thị.” Hạng Vân lại hành lễ một lần nữa nói.
“Thần thông này tên là, Đại Ngũ Hành Tinh Diệt Kiếm Trận.”
Từ Phàm vung tay lên, trời đất xoay tròn.
Hạng Vân phát hiện bản thân đã tới một chỗ giấu bên trong kiếm trì, hơn nữa trên bầu trời có vô số linh kiếm xoay quanh, cuối cùng hợp thành một tòa kiếm trận huyền ảo.
Ở dưới kiếm trận này, Hạng Vân cảm nhận được có vô số loại ngũ hành hợp thành Tru Sát kiếm trận.
Bên trong kiếm trận biến hóa vô tận, có cuồng bạo của thuộc tính Hỏa, nhẹ nhàng của thuộc tính Thủy, sức sống của thuộc tính Mộc, phong phú của thuộc tính Thổ, sắc bén của thuộc tính Kim.
Sau đó kiếm trận tiếp tục biến hóa, hai cấp thuộc tính Hỏa và thuộc tính Thủy dung hợp, sinh cơ sát ý của thuộc tính Thủy với thuộc tính Mộc, thuộc tính Kim cùng thuộc tính Hỏa……
Dựa theo biến hóa của kiếm trận, ba loại thuộc tính bắt đầu dung hợp, phía sau là bốn loại thuộc tính.
Cuối cùng là ngũ hành hợp nhất hóa thành Hỗn Độn Tinh Thần.
Sau khi kiếm trận hoàn thành, Hạng Vân từ trong huyễn cảnh tỉnh lại.
“Hạng Vân, ngươi chọn loại nào.” Từ Phàm hỏi.
Hạng Vân nuốt nước miếng, vẻ mặt đắng chát nói: “Đại trưởng lão, ta chọn loại đầu tiên.”
“Loại đầu tiên? Nhưng ta lại thấy đáp án khác trong mắt ngươi.” Từ Phàm mỉm cười nói.
“Đệ tử tự biết kiếm trận nhất đạo cần rất nhiều linh thạch, theo tốc độ linh thạch mà bản thân kiếm được căn bản không cách nào mua được hàng ngàn hàng vạn linh kiếm.” Hạng Vân nói.
“Ngươi còn trẻ, tương lai có vô số loại khả năng, nếu đã thích, thì tại sao không liều một lần.” Từ Phàm tiếp tục hỏi.
“Đệ tử không muốn cược vào tương lai hư vô mờ mịt kia, bây giờ tu luyện Tâm Kiếm nhất đạo, vẫn có thể hoàn thành tâm nguyện trong lòng của đệ tử như thường.”
Nghe được lời của Hạng Vân, trong lòng Từ Phàm rất vừa ý, đệ tử này rất hợp với mình nha, tự mình hiểu rõ, cẩn thận, không vọng tưởng.
“Trong lòng ngươi không nuối tiếc à.”
“Tuy trong lòng có nuối tiếc, nhưng đệ tử biết con đường này là chính xác.” Hạng Vân cúi đầu nói.
“Rất tốt, đệ tử thận trọng như vậy giống như ngươi rất là hiếm thấy.”
“Kiếm trận của ngươi bây giờ khi nào tu hành.” Từ Phàm hỏi.
“Khi đệ tử không có việc gì, sẽ học thêm.” Hạng Vân đáp.
Lúc này, Từ Phàm nhìn Ẩn Linh đảo ở phía xa, chậm rãi nói: “Bây giờ tông môn có hai nghìn hai trăm đệ tử.”
“Mỗi một đệ tử các ngươi đều là ta tỉ mỉ tuyển chọn ra, đều thông qua khảo nghiệm của ta tuyển vào tông môn.”
“Những đệ tử này nói nhiều không nhiều, thậm chí đối với Ẩn Linh Môn chúng ra còn coi là hơi ít.”
“Bởi vì chính thức ít, cho nên đối với mỗi một đệ tử tông môn mà nói, ta đều có thể chiếu cố đến.”
“Mặc dù ngươi thích kiếm trận nhất đạo nhưng không đi tu luyện, đơn giản là sợ sau này bản thân không chiếm được nhiều linh kiếm như thế.”
“Đứa nhỏ ngốc, tu vi của ngươi còn thấp, có thể còn chưa biết, tông môn chúng ta không thiếu nhất chính là linh thạch pháp bảo, một chút linh kiếm kia mà ngươi để ý đối với ta mà nói chỉ là da lông mà thôi.”
“Bây giờ ngươi chuyển qua tu kiếm trận nhất đạo, chuyện linh kiếm giao cho ta.”
“Ngươi có thể khống chế một nghìn thanh linh kiếm, thì ta cho ngươi một nghìn thanh, ngươi có thể khống chế một vạn thanh linh kiếm, thì ta cho ngươi một vạn thanh.”
“Ngươi đến Luyện Hư Kỳ có thể khống chế đạo khí linh kiếm, thì ta cho ngươi đạo khí linh kiếm, ngươi đến độ kiếp Đại Thừa Kỳ có thể khống chế tiên khí linh kiếm, thì ta cho ngươi tiên khí linh kiếm.”
“Chỉ là linh kiếm, Ẩn Linh Môn chúng ta vẫn cung cấp được.” Từ Phàm hào khí nói, không phải chỉ là linh kiếm thôi sao, mở một dây chuyền sản xuất linh kiếm so với mở một dây chuyền sản xuất con rối, là một chuyện quá đơn giản.
Hốc mắt Hạng Vân ươn ướt, hướng về phía Từ Phàm quỳ xuống nói: “Ân đại trưởng lão tặng kiếm, kiếp này Hạng Vân nhớ kỹ.”
Hạng Vân còn chưa dập đầu, thì bị một lực lượng nhẹ nhàng đỡ dậy.
“Đứng lên, Ẩn Linh Môn chúng ta không có quy củ quỳ lạy.” Từ Phàm nói.
“Được rồi, Đại Ngũ Hành Tinh Diệt Kiếm Trận ta đã khắc ở bên trong tinh thần của ngươi, với tư chất của ngươi, trước khi hắn tiêu tán hẳn là có thể lĩnh ngộ được.”
“Về phần linh kiếm, nửa tháng sau ngươi đến bảo khố nhận lấy là được.”
Lúc Từ Phàm nói chuyện công phu, thì đã để Bồ Đào bắt đầu thành lập dây chuyền sản xuất ngũ hành linh kiếm, lợi dụng tài nguyên có sẵn trong tông môn, một nghìn thanh bảo khí ngũ hành linh kiếm nhị giai chỉ cần thời gian nửa tháng.
Dựa theo lời nói của Bồ Đào, cho dù là thành lập dây chuyền sản xuất bảo khí linh kiếm ngũ giai, thì cũng không mất nhiều thời gian.
Đương nhiên, luyện chế ra linh kiếm đều là lương phẩm, hiệu quả không đạt được như những tinh phẩm linh kiếm do Luyện Khí Đại Sư luyện chế ra được.
Kiếm trận sao, thì lương phẩm đã đủ dùng rồi.
“Đa tạ đại trưởng lão, sau này đệ tử……”
“Được rồi, không cần biểu đạt thái độ, các ngươi đều là đứa trẻ ngoan, chỉ cần trong lòng có tông môn là được.”