Chương 204: Thuật pháp thần thông nghịch thiên chiến, đi bộ nhàn nhã trấn xà yêu
Chương 204: Thuật pháp thần thông nghịch thiên chiến, đi bộ nhàn nhã trấn xà yêu
Nhìn thi thể Ám Xà nằm bất động trên mặt đất, Từ Phàm khẽ nhíu mày, sau đó thì đột nhiên bị dịch độc xuất hiện sau lưng bọc vào bên trong.
Đến cả áo giáp linh lực cao mười mét mà Từ Phàm mặc cũng bị ăn mòn thành dịch độc.
Con rối Luyện Hư trước người Từ Phàm trực tiếp chạy đến phía xa, lấy cự thuẫn Thái Tâm ra nhìn chằm chằm xung quanh.
Lúc này, bốn người đang xem phát trực tiếp đồng thanh nói: “Ta biết ngay sẽ có chiêu này mà.”
Từ Nguyệt Tiên nói: “Thường thì đến lúc này, trận chiến hẳn là kết thúc rồi.”
“Nhưng theo kinh nghiệm mà sư phụ chúng ta truyền thụ, thật ra trận chiến vừa mới bắt đầu thôi.”
“Làm kẻ địch của sư phụ, đầu tiên tâm tính phải tốt đã.” Lý Tinh Từ lạnh nhạt nói.
Một con rắn nhỏ hơn so với thân thể của Ám Xà vừa rồi, xuất hiện ở trong pháp trận Trọng Thủy cấp bốn.
“Có thể ép ta dùng bổn mệnh thần thông, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo rồi.”
Giọng nói của Ám Xà quẩn quanh ở bên trong pháp trận Trọng Thủy cấp bốn.
Bóng dáng Từ Phàm dần dần xuất hiện ở sau lưng con rối Luyện Hư.
“Nếu là bổn mệnh thần thông, vậy thì không thể tùy tiện sử dụng đúng không?” Từ Phàm nói.
Chân thân Chúc Dung còn ở bên trong pháp trận Trọng Thủy cấp bốn lại một lần nữa túm về phía Ám Xà.
Nhìn Cự Thủ chụp tới, trong mắt Ám Xà lóe lên một tia kiêng kị.
Sau đó thân hình hóa thành một luồng ám quang chạy đi ra phía xa.
Từ Phàm nhìn độn quang kia, khóe môi lộ ra một nụ cười.
“Trọng Thủy Tỏa Liên, lên!”
Trong nháy mắt, từ khu vực biên giới pháp trận Trọng Thủy cấp bốn vươn ra vô số Trọng Thủy Tỏa Liên, quấn quanh về phía Ám Xà.
Đúng lúc trong lòng Ám Xà nảy sinh ra ý định rút lui muốn chạy thoát, thì trong linh hồn của nó, đột nhiên truyền ra một trận đau nhức kịch liệt, đánh gãy yêu lực vận hành.
Sau đó thì bị Trọng Thủy Tỏa Liên trói chặt, một tay chân thân Chúc Dung bắt lấy Hắc Liên cấp tám, một tay túm về phía Ám Xà.
Vẫn là công thức ban đầu, vẫn là mùi vị quen thuộc.
Mười gậy trọng lực giữa không trung lại rơi vô cùng chuẩn xác, lại đánh ở nơi cũ.
Đúng lúc gậy Trọng Lực Hợp Kim sắp đánh lên phía trên bảy tấc của Ám Xà, từ trong cơ thể Ám Xà nhảy ra một tia Ám Xà chân linh, chạy ra ngoài pháp trận Tứ Cực Trọng Thủy, cũng nhanh chóng chạy trốn vào bên trong thời không loạn lưu.
Ám Xà bị chân thân Chúc Dung bắt được cũng đã mất đi dấu hiệu của sự sống.
Lúc này, Hắc Liên cấp tám bị chân thân Chúc Dung bắt được bắt đầu dãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi khống chế của chân thân Chúc Dung.
Từ Phàm lập tức lấy ra một cái rương lớn ngăn cách tất cả linh lực thần thức, cầm Hắc Liên cấp tám cùng với Chúc Dung Chân Hỏa bỏ vào bên trong.
Từ Phàm hất tay, loại bỏ pháp trận xung quanh.
Nhìn chiến trường hỗn độn này, Từ Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Chênh lệnh tu vi quá lớn, có thể để lại thân thể thì đã rất tốt rồi.”
Từ Phàm hất tay, dùng linh lực khống chế thi thể Ám Xà để lại, thu vào trong nhẫn không gian, tương lai hắn muốn chế Ám Xà này thành tiêu bản, giấu trong phòng trưng bày chiến lợi phẩm của mình.
Về phần tên, do Ám Xà chậm chạp không nói ra tên của nó, nên Từ Phàm liền quyết định đặt tên cho cái tiêu bản này là: Bị đánh giết không chịu để lộ tên thật Ám Xà.
Trận chiến kết thúc, đầu tiên là bốn người đệ tử nghênh tiếp Từ Phàm, còn lại hai người cũng đang theo sát phía sau.
“Sư phụ, ngươi lại một lần nữa đổi mới tam quan của ta.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Thuật pháp thần thông nghịch thiên chiến, đi bộ nhàn nhã trấn xà yêu. Sư tôn, sau này ngươi chính là tín ngưỡng chiến đấu của ta.” Vương Hướng Trì kích động nói.
“Sư phụ, thần thông Chân Thân Chúc Dung kia của ngươi, lúc nào có thể dạy ta.” Đây là Từ Cương.
“Ta nguyện xưng sư tôn là thế gian vô địch.” Lý Tinh Từ nói.
“Sư phụ…”
“Sư phụ, trâu…”
Từ Phàm nghe mấy lời nịnh nọt của đám đệ tử, chỉ nhớ kỹ duy nhất một câu.
“Thuật pháp thần thông nghịch thiên chiến, đi bộ nhàn nhã trấn xà yêu.”
“Hướng Trì, không tồi, ngươi rất có tiền đồ.” Từ Phàm cười nói.
Từ Phàm vốn muốn nói lại một câu, sau đó áp chế lại suy nghĩ của mình, nghe nhiều tao thoại cùng một lần, thì lần sau sẽ không có cảm giác mới mẻ nữa.
“Được rồi, thu dọn một chút đi. Ta muốn trở về tông môn tu dưỡng một thời gian.” Từ Phàm nói, vừa rồi khống chế con rối Luyện Hư Kỳ chiến đấu, đã tiêu hao một lực lớn tinh thần của hắn.
Còn có con rối Luyện Hư Kỳ trở về cũng phải tu sửa bảo dưỡng một chút, vừa rồi lúc chiến đấu, suýt nữa thì sụp đổ.Đúng lúc mọi người định trở về tông môn, Tô Nhiễm Thiên cưỡi một thứ như linh thú cá voi, xuất hiện từ bên trong không gian loạn lưu.
Tô Nhiễm Thiên xuất hiện từ bên trong không gian loạn lưu, không còn ưu nhã diễm lệ như lúc bình thường ở trước măt người ngoài.
Quần áo bị phá hỏng, cộng thêm mấy vết thương sâu có thể nhìn thấy xương trên người, chứng minh là nàng vừa chiến đấu ong cách đây không lâu.
Nhìn đám người Từ Phàm, nhất là sau khi nhìn thấy Lý Tinh Từ sau lưng Từ Phàm bình an vô sự, mới nặng nề thở ra một hơi.
“Tinh Từ, ngươi không sao thì tốt.” Tô Nhiễm Thiên nói.
Khi nàng lấy được Ẩn Linh môn sau đó bị Cự Yêu Hợp Thể Kỳ tập kích, thì trái tim rất nhanh đã hỗn loạn, sau khi dùng bí thuật chém chết tám con đại yêu Hợp Thể Kỳ, lại vội vàng chạy tới.
Mặc dù biết Ẩn Linh Môn có thể ngăn cản Đại Yêu Hợp Thể Kỳ, nhưng nội tâm của nàng vẫn không buông bỏ được, nàng không dám tưởng tượng sau này không có Lý Tinh Từ nàng nên làm thế nào.
Từ Phàm nhìn thấy trong mắt của Tô Nhiễm Thiên đều là đồ đệ của mình, trong lòng có một chút cảm động.
“Tô trưởng lão, ngươi nên té xỉu rồi ~ ~” Từ Phàm truyền âm nói.
Từ Phàm quyết định giúp Tô Nhiễm Thiên một tay, dù sao một nữ tu thành tâm yêu đồ đệ của mình, có thể có ý đồ xấu gì chứ.
Trong nháy mắt Tô Nhiễm Thiên đã hiểu, giả vờ linh lực chống đỡ không nổi rồi bất tỉnh, còn thuận tiện đưa linh thú dưới thân vào bên trong Hoa Ngữ Hành Cung.
Vào khoảng khắc Tô Nhiễm Thiên ngất xỉu, Lý Tinh Từ nhanh chóng xuất hiện bên người Tô Nhiễm Thiên, ôm chặt lấy, còn là ôm công chúa.
Tô Nhiễm Thiên vốn nên là không hề hay biết, khóe môi từ từ giương lên, cũng thuận thế ôm lấy cổ của Lý Tinh Từ.
“Tinh Từ, ta lạnh quá.” Tô Nhiễm Thiên giả vờ yếu ớt nói.
Từ Phàm nhìn biểu hiện của Tô Nhiễm Thiên, khóe miệng giật giật.
Ngươi thân là một Hợp Thể Kỳ đại năng kỹ năng diễn xuất có thể tốt hơn một chút được không, còn ta lạnh quá, đó là tiết mục của phàm giới, ở Tu Tiên giới rất không thích hợp, Từ Phàm trong lòng chửi bậy nói.
“Tinh Từ, ngươi đưa Tô trưởng lão về chữa thương đi.”
“Nếu không phải vì trở về viện trợ tông môn, thì Tô trưởng lão sẽ không chịu thương nặng như vậy.”
“Toàn bộ hành trình do ngươi bảo vệ, nhất định phải chữa khỏi vết thương của Tô trưởng lão.”
“Được rồi, ngươi đưa Tô trưởng lại quay về đi.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Lý Tinh Từ ôm Tô Nhiễm Thiên sử dụng Linh thuyền bay về phía tông môn.
Từ Phàm nhìn năm đệ tử còn lại xung quanh.
“Về tông môn đi, chuyện còn lại đợi sau khi ta hồi phục rồi nói.”
Từ Phám nói rồi hóa thành độn quang bay về phía Ẩn Linh Môn.
Vừa trở về tiểu viện của mình, Từ Phàm trực tiếp nằm lên trên giường, ngủ thiếp đi, đây là di chứng sau khi tinh thần tiêu hao quá độ.
Một tháng sau, bên trên mặt Thập Vạn Lý Cự Hồ, một chiếc Linh thuyền phiêu lãng theo gió.
Từ Phàm đang ở trên Linh thuyền thả câu.
Vương Hướng Trì dùng pháp khí Từ Phàm tặng hắn truyền phát âm nhạc nhẹ nhàng.
“Lại muốn đi giang hồ.” Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì đến tìm mình nói.
“Ở trong tông môn quá mức an nhàn, dưới sự bảo vệ của sư tôn, ta trưởng thành có hạn.” Vương Hướng Trì nói.
“Cũng đúng, để một đại kiếm tu Nguyên Anh Kỳ như ngươi giấu trong tông môn, cũng không phải chuyện nhỏ.”
Lúc này, Từ Phàm nhẹ nhàng vung tay lên, một lực lượng âm nhu trực tiếp đẩy Vương Hướng Trì ra ngoài ngàn mét.
Sau đó lại lấy ngón tay làm kiếm chém ra một đường kiếm quang.
“Một kiếm này, sau khi ngươi nhìn hiểu, thì có thể ra ngoài ngao du.”