Chương 213: Trận chiến
Chương 213: Trận chiến
Từ Cương nằm trong một thế giới màu trắng toát, cơ thể của hắn được phục hồi bằng một sức mạnh thần bí.
Đây cũng là lý do Tần bốn Huyễn Tâm tháp cần năm trăm nghìn linh thạch một ngày. Sau mỗi lần chiến đấu sẽ có một sức mạnh thần bí chữa lành vết thương cho các Thiên Chiến giả.
Khi thương thế của Từ Cương đã bình phục hoàn toàn, hắn từ từ đứng dậy và đả tọa để khôi phục linh lực của mình.
“Ta vẫn phải khiêu chiến với bản thân.” Từ Cương nói.
Đúng lúc này, có một đám khói xuất hiện, một gã Từ Cương mặc hắc y đi ra.
“Ngươi vẫn chưa chịu thua sao.”
“Ngươi có một thân thần thông mà không biết dùng, chỉ biết trốn trong bóng tối rồi đơn giản xuất ra.”
“Xem ra không có điểm yếu, nhưng một khi kẻ địch tìm được bản thể, trận chiến sẽ kết thúc.”
“Ngươi quá ỷ lại vào thuật pháp thần thông của mình.”
Sau khi Từ Cương mặc hắc y nói xong thì một Thiên Thủ Hư Tượng mọc lên, theo sau đó là một luồng pháp thuật như sấm rền đánh về phía Từ Cương.
Sau khi Từ Cương nghe Từ Cương biến thân nói xong, đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn thấy Từ Cương hóa thân nói: “Chẳng qua là ta không luyện tới nơi tới chốn thôi.”
Phía sau Từ Cương cũng xuất hiện một Thiên Thủ Hư Tượng giống y như vậy.
Trong lúc này, tiểu thế giới của Từ Cương rung chuyển trong dòng chảy của pháp thuật.
Cùng lúc đó, Lý Tinh Từ cũng đã tới Thiên Luyện tiên thành.
“Thiên Luyện tiên thành tốt thật, quả là một danh tác.” Lão Kiếm ở trong Diệp Tiêu Dao tán thưởng.
“Sao vậy?” Diệp Tiêu Dao tò mò hỏi, đồng thời hắn cũng tò mò nhìn cảnh tượng tuyết rơi xung quanh.
“Toàn bộ tiên thành là Chuẩn Tiên khí. Mặc dù thứ này cũng thường thấy ở thế giới Đại Thiên, nhưng thực sự hiếm khi thấy nó là ở thế giới Trung Thiên.” Lão Kiếm tiếp tục nói.
“Chuẩn Tiên khí!.” Diệp Tiêu Dao nhìn đường phố dưới chân nói.
“Đúng, nhưng nó chỉ được dùng để tiện khi chuyển dời. Lực phòng ngự có thể phòng ngự cấp độ Chuẩn Tiên.” Lão Kiếm nói.
“Nếu ta công kích lực phòng ngự Chuẩn Tiên, vậy thì chẳng phải ta sẽ vô địch ở giới này sao.” Diệp Tiêu Dao kinh ngạc nói.
“Ta thấy giới này của các ngươi nước có hơi sâu.”
“Nếu như Yêu tộc thật sự thắng, thứ này cũng sẽ không nương tay.” Lão Kiếm nói.
Diệp Tiêu Dao nhìn xung quanh một chút, hắn lập tức nhìn thấy Huyễn Tâm tháp nằm trong tiên thành.
“Vẫn còn một khoảng thời gian trước trận đấu chiến lực thiên kiêu diễn ra, đi xem Huyễn Tâm tháp trước đi.” Diệp Tiêu Dao ngay lập tức gọi một xe thú và đi về phía Huyễn Tâm tháp ở đằng xa.
thiên kiêu của các tông môn khác đã đến, toàn bộ Huyễn Tâm tháp cũng bắt đầu sôi động.
Khi Diệp Tiêu Dao vừa bước vào cổng Huyễn Tâm tháp thì đúng lúc gặp được Từ Cương với khuôn mặt phờ phạc. Cả hai nhìn nhau, cảm giác trong lòng đều có một cảm giác quen thuộc.
Hai người đi ngang qua, không ai ngoảnh đầu lại.
Mặt nạ mà Từ Cương mang trên mặt của mình giật giật, lúc này có một giọng nói xuất hiện trong lòng Từ Cương.
“Diệp Tiêu Dao, nguyên là đệ tử của Khuyết Thiên môn, chủ nhân đã đánh dấu mức độ nguy hiểm là năm sao.”
“Bằng hữu móng heo của sư phụ?” Trong mắt Từ Cương chợt lóe lên một tia hồi tưởng. Sau đó hắn truyền tin, nói cho Từ Phàm tin tức về chuyện mình gặp Diệp Tiêu Phàm.
Một lúc sau thì nhận được hồi âm, nói Từ Cương không cần để ý, đừng giao lưu với hắn.
Nửa tháng sau, Từ Cương mỉm cười nhìn Từ Cương không thể biến thân thành mình ở xa xa.
“Không tệ, ngươi tiến bộ rất nhanh đó, vậy mà ngươi có thể lĩnh ngộ đạo thiên tai trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
“Bây giờ ngươi đã có thể thông hiểu tất cả đạo pháp thần thông của bản thân rồi.”
“Bước tiếp theo là vượt qua chính mình, ngươi có muốn tiếp tục không?” Từ Cương áo đen nhìn Từ Cương nói, trong mắt tràn đầy vẻ lãnh khốc vô tình.
“Trận chiến thiên kiêu chiến lực sắp đến gần, đợi sau khi thi đấu kết thúc, ta sẽ tiếp tục tới.”
“Cuối cùng, ngươi thử một chiêu này của ta đi.”
Thiên Thủ Hư Tượng phía sau Từ Cương kết ấn cùng với hắn. Một cỗ hàn ý không thể giải thích được xuất hiện trong lòng Từ Cương áo đen. Sau đó băng lam có thể đóng băng không gian xuất hiện trong không gian xung quanh và bắt đầu lan ra toàn bộ không gian.
Tiểu thế giới chỗ Từ Cương bị đóng băng.
“Thần thông: Đóng băng không gian”
“Ầm ~~”
Băng lam đóng băng không gian vỡ tan cùng với Từ Cương áo đen.
Từ Cương áo đen biến mất, toàn bộ không gian lại trở thành một thế giới trắng toát.
Sau khi nhìn thấy thành công của mình, Từ Cương ngồi trên mặt đất không chút hình tượng. Sau đó dang tay dang chân nằm trên đất, toàn thân như không còn chút sức lực nào.
Một tia sáng màu xanh từ trên bầu trời chiếu vào cơ thể Từ Cương, phục hồi thương tích cho hắn.
“Những kỹ năng độc đáo do sư phụ dạy cuối cùng cũng có thể sử dụng rồi.” Từ Cương nằm trên mặt đất, nhìn lên trần nhà màu trắng và nói.
Từ Cương sử dụng tuyệt chiêu của mình, bây giờ hắn đang trong tình trạng hư thoát, hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ Huyễn Tâm tháp khôi phục.
“Đóng Băng Không Gian, Mộc Giới Giáng Lâm, Kim Hi Thiên Hạ, Trọng Lực Cực Hạn, Kim Ô Lâm Thế. Ngươi có thể tùy tiện biết năm loại thần thông này, cầm vị trí ba người mạnh nhất hẳn là không có vấn đề gì.
Từ Cương nhớ lại những lời Từ Phàm nói với hắn khi chuẩn bị đi. Hắn cảm thấy da đầu mình tê dại, là loại cảm giác tê dại vì bị khoe khoang.
Một khi hắn sử dụng một chiêu này, cho dù có bao nhiêu Nguyên Anh kỳ đến thì hắn cũng đỡ được.
Lúc này, trong bốn mật thất khác, bốn người Từ Linh Đài, Hùng Lực, Hạng Vân và Chu Đồng cũng lần lượt đánh bại các hóa thân của bọn họ.
Nửa tháng sau, trận đấu thiên kiêu chiến lực bắt đầu, trên Huyễn Tâm tháp lơ lửng mấy chữ lớn “Trận đấu thiên kiêu chiến lực.”
Sáng sớm, Từ Cương tu luyện xong ở trong nhà trọ, hắn mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những chữ lớn phía trên Huyễn Tâm tháp đã tạo nên ấn tượng trong mắt Từ Cương.
“Trận đấu này được tổ chức ở Huyễn Tâm tháp à?”
Lúc này Từ Cương cảm giác được dị động trong không gian giới chỉ.
Từ Cương lấy ra một ngọc giản tỏa ra hào quang.
“Thi đấu thiên kiêu chiến lực sẽ bắt đầu vào buổi trưa.” Từ Cương vừa nói vừa xem thông tin trong ngọc giản.
Lúc này, bốn vị đệ tử Ẩ Linh khác đã nhận được tin tức.
Ở quảng trường bên ngoài Huyễn Tâm tháp, lúc này đây, các thiên kiêu của các tông môn đến tham gia thi đấu đã được lấp đầy.
Vì toàn bộ quảng trường đều được bố trí pháp trận cấm linh, nên tất cả thiên kiêu của các tông môn chỉ có thể chen chúc bằng cơ thể của mình.
Ở lối vào chỗ quảng trường, Từ Cương nhìn Huyễn Tâm tháp ở đằng xa, rồi quay đầu lại nhìn Hùng Lực nói: “Hùng Lực, đến lượt ngươi ra sân rồi đấy.”
“Đã hiểu.” Hùng Lực gật đầu.
Giống như tráng hán bước vào đàn gà, hắn dẫn bốn con gà con đến cổng của Huyễn Tâm tháp một cách dễ dàng.
Năm người trình ngọc giản báo danh của mình và nhận được ngọc bội thủy tinh có khắc số của mật thất.
Bọn người Hùng Lực có tu vi Trúc Cơ Kỳ ở tầng hai, Từ Cương ở tầng bốn.
Từ Cương đi theo dòng người và tìm thấy mật thất của mình.
Khi Từ Cương vừa vào mật thất, hắn đã nghe thấy một giọng nói điện tử giới thiệu về các quy tắc của thi đấu thiên kiêu chiến lực.
“Kịch bản của cuộc so tài này không được rồi, hỗn chiến quá nhàm chán.” Từ Cương nói.
Từ Cương ở trong mật thất không bao lâu thì không gian xung quanh bắt đầu biến hóa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Huyễn Tâm tháp xuất hiện năm tấm màn sáng siêu lớn, mỗi tấm màn sáng lớn chia thành hàng ngàn tấm màn ánh sáng nhỏ, bên trên là nơi diễn ra trận giao chiến.
Khi người dự thi gia nhập chiến trường, một lực không gian đã truyền tống Từ Cương đến một hòn đảo siêu lớn.
Từ Cương cảm nhận được làn gió biển mát mẻ và hơi mặn trong đó, hắn nghi ngờ nói: “Được truyền tống đến nơi này à.”
Lúc này, một cột sáng màu xanh lam bao Từ Cương lại, đồng thời, hơn một nghìn cột sáng chuyển động xuất hiện trên hòn đảo.
“Có tổng cộng 1.500 tên của thiên kiêu tông môn trong chiến trường tiểu thế giới này, muốn vượt qua vòng loại phải đánh chết hai gã thiên kiêu.”
“Người bị đánh chết sẽ sống lại ở mật thất của mình, cho nên không cần để ý đến sống chết, cứ tha hồ mà chiến đấu đi.” Giọng điện tử vang lên trên bầu trời.
Ngay lập tức, tất cả các cột sáng trên bầu trời bắt đầu di chuyển nhanh chóng.
Từ Cương nhìn năm cột sáng lao về phía mình ở xa xa, hắn lập tức lắc đầu nói: “Nhìn ta giống dễ bị ăn hiếp lắm à.”
“thiên kiêu có thể đi vào nơi này, chúng ta không được xem thường ai.”
“Nhưng mà nhìn các hạ trung hậu và thành thật thế này thì nhất định là người thiện lương nhỉ.”
“Nên là dùng mạng của các hạ thành toàn cho ta vượt qua vòng loại thăng cấp nhé.” Một vị tu sĩ trẻ tuổi với khuôn mặt tà khí vừa cười vừa nói.
“Năm người các ngươi là một tông môn.” Từ Cương thản nhiên hỏi, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Nếu được người ngoài khen là trung hậu, thật thà thì chính là chửi khéo, đẳng cấp chẳng kém gì con ngựa.
“Dù có như thế đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi kết cục của việc các hạ bị đào thải đâu.”
Bốn tên vị tu sĩ khác với vẻ mặt khuôn mặt tà khí đã vây lấy Từ Cương.
“Ta không thích mấy từ trung hậu, thật thà này đâu.”
Khuôn mặt lương thiện của Từ Cương lộ ra một nụ cười nham hiểm.
“Động thủ đi!”
Tu sĩ tà khí cảm thấy có gì đó không ổn, bọn họ lập tức bật người và khởi động sát trận ngũ phương, năm thanh kiếm quang chém về phía Từ Cương.
“Nếu là cùng một tông môn, vậy thì đi cùng nhau cho tròn.” Từ Cương lạnh lùng nói.
Thiên Thủ Hư Tượng một trăm mét xuất hiện ở phía sau Từ Cương, Thiên Thủ Hư Tượng đồng thời kết ấn.
“Thần thông: Đóng Băng Không Gian.”
Một chút băng lam xuất hiện và sau đó giống như một tia lửa, nó nhanh chóng bao vây không gian xung quanh.
Không gian trong vòng 3 dặm xung quanh hoàn toàn bị đóng băng bởi lớp băng xanh.
“Trung hậu, thật thà, hừ!”
Bóng dáng của Từ Cương xuất hiện ở bên cạnh của băng lam, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt băng lam.
“Rắc~~”
Băng lam giống như thủy tinh bị vỡ vụn, một chút mở rộng ra toàn diện.
Vụn băng màu xanh lơ lửng trên bầu trời.
Ở phía bên kia của hòn đảo, một vị tu sĩ trẻ tuổi với bóng Lôi Thần ở phía sau đang nhìn về phía Từ Cương với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Thi đấu thiên kiêu chiến lực, ta bắt đầu cảm thấy hưng phấn rồi đấy.”
Trong mắt thiếu niên lóe lên một tia sét.
Một ánh sáng tiếp dẫn thông thiên quét về phía Từ Cường, đón hắn về trong mật thất ban đầu.
Lúc này, Từ Phàm đang vừa luyện khí trong không gian dưới lòng đất ở đảo Ẩn Linh, vừa đang xem phát sóng trực tiếp trận chiến, hắn vui mừng nói: “Cuối cùng thì tên tiểu tử ngốc này cũng mở mang đầu óc chút ít rồi.”
Sa Điêu nhìn Từ Phàm vừa luyện khí vừa xem phát sáng trực tiếp, hắn cau chặt mày.
“Đại trưởng lão, ngươi chắc chắn là không sao đó chứ.”
Sa Điêu ám chỉ sự chuyên tâm của Từ Cương.
“Thường thôi mà, không cần lo lắng.” Từ Phàm quay đầu nhìn về phía Sa Điêu rồi Ngũ Hành linh hỏa trong tay hắn không ngừng biến hóa, điều chỉnh nhiệt độ của linh hỏa. Một bên hắn dùng linh lực để điều khiển vòng xoay của linh khoáng, để đảm bảo rèn luyện được đồng nhất.
Đến lúc cần phải dung hợp các linh khoáng khác, còn phải biến hóa pháp quyết để kích thích linh hỏa đốt cháy mạnh mẽ hơn,
Sa Điêu nhìn thấy cảnh tượng này, hắn thở dài nói: “Nếu ta cũng như ngươi, sư phụ ta có thể đã đánh ta tám trăm lần mỗi ngày rồi.”
Sa Điêu hồi tưởng lại, hắn như đang nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc khi mới vừa học luyện khí.
“Vậy nên là ngươi không phải ta.”
“Mà này, lão nhân gia sư phụ ngươi, gần đây hắn thế nào rồi?” Từ Phàm hỏi.
“Gần đây đang dốc hết sức để luyện chế thuyền tinh ở Thiên Luyện tông, nên có rất ít cơ hội trò chuyện.”
“Sư phụ, lão nhân gia hắn nói rằng khi hắn hoàn thành chiến thuyền thuyền tinh, thì hắn sẽ đến đây tìm ta, nhân tiện trao đổi với ngươi một chút.” Nói đến sư phụ của mình, giọng điệu của Sa Điêu rất trang trọng.
Từ Phàm đang luyện khí đột nhiên sinh lực dồi dào nói với Sa Điêu: “Ngươi có thể đưa sư phụ của ngươi đến Ẩn Linh môn của chúng ta dưỡng lão được không?”
Sa Điêu nghe những lời này của Từ Phàm, thì hắn trực tiếp lắc đầu nói: “Ta nghĩ là không được, sư phụ ta luyện chế thuyền tinh ở Thiên Luyện tông, chỉ dùng để đối phó với Yêu tộc.”
“Chuyện có liên quan đến vận mệnh của nhân tộc và cũng vì những sức mạnh công đức kia nên sư phụ ta sẽ không đồng ý đâu.” Sa Điêu nói.
“Ta hiểu rồi.” Từ Phàm gật đầu và không đề cập đến chuyện này nữa.
Lúc này, hầu hết đệ tử của tông môn đều đã tập trung ở quảng trường nhỏ trước tháp thí luyện.
“Không hổ danh là sư huynh Hùng Lực, hắn đi đến đâu cũng là tâm điểm.” Một đệ tử nhìn Hùng Lực đang bị vây công trên trên cột sáng và nói.
“Sự chú ý của ngươi không nên tập trung vào thiên kiêu của tông môn khác đang vây công sư huynh Hùng Lực.”
“Ta cảm thấy với sức chiến đấu này mình cũng có thể làm được.” Một đệ tử khác nhìn tu sĩ Trúc Cơ đang vây công Hùng Lực và nói một cách khinh thường.
“Có mạnh có yếu. Bây giờ sư huynh Hùng Lực chỉ đang đụng phải một tên cặn bã thôi.” Một đệ tử khác bình tĩnh nói.
Lúc này, Hùng Lực trong trong cột sáng dường như đã mất kiên nhẫn, tung một cú đấm vào đám đông đang vây công.
Sau đó trận chiến kết thúc.
Ba gã đệ tử dự thi khác đã kết thúc trận chiến.
Trong không gian dưới lòng đất, Từ Phàm thấy trận chiến đã kết thúc, trực tiếp gọi Bồ Đào đóng cột sáng lại, sau đó bắt đầu chuyên tâm luyện khí.
Ở quảng trường bên ngoài Huyễn Tâm tháp, năm người tập hợp.
Nhìn bốn người vẫn chưa đủ vui, Từ Cương cười nói: “Trận chiến vừa mới bắt đầu, nhất định sẽ có đối thủ làm hài lòng các ngươi.”
Lúc này Từ Cương đã nhìn thấy đám người Cơ Mộ Hoa ở đằng xa.
Cơ Mộ Hoa đang nói chuyện phiếm với sư huynh đệ của tông môn, sau khi nhìn thấy Từ Cương thì xin cáo từ với sư huynh đệ đồng môn bên cạnh và đi về phía Từ Cương.
Mặc dù Từ Cương vẫn đang đeo một chiếc mặt nạ biến dạng, nhưng hắn vẫn bị người bạn tốt của mình nhận ra trong nháy mắt.
“Trương đạo hữu, không ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.” Cơ Mộ Hoa thân thiết nói.
“Sao ta có thể không tham gia sự kiện rầm rộ như vậy được?” Từ Cương không ngờ người bạn tốt của mình lại nhớ biệt hiệu của mình, hắn lập tức cảm thấy quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước.
“Mong được gặp Trương đạo hữu trong trận chung kết.”
“Ha ha, lời này hơi thừa, ngươi phải tin vào thực lực của ta chứ.” Từ Cương cười lớn.
“Các ngươi cũng được coi như bên chủ sự, hay là chiêu đãi chúng ta một bữa đi.” Từ Cương nói tiếp.
“Cái này xem như chút lòng thành.”
Trong ghế lô ở tầng cao nhất của Bách Trân Tiên lâu, Cơ Mộ Hoa và năm người Từ Cương ngồi xuống.
“Đây là sản nghiệp của tông môn ta, các món ăn được làm ở đây có thể được xếp vào top 5 ở Thiên Luyện tiên thành.”
“Đặc trưng ở đây là tiệc Thiên Linh.” Cơ Mộ Hoa nói.
Một lúc sau, gã sai vặt ở ngoài cửa bắt đầu dọn món ăn.
“Cơ đạo hữu, có nhân vật nào lợi hại trong số những thiên kiêu đến đây lần này không?” Từ Cương vừa ăn vừa hỏi.
“Chắc chắn còn hơn thế, ta sẽ giới thiệu cho ngươi một người nổi tiếng hơn.” Cơ Mộ Hoa trả lời.
“Trần Bắc Hàn, thiên kiêu đỉnh cấp với chiến lực Nguyên Anh kỳ của Thiên Linh tông, một tay thần thông thuộc tính băng, dùng đến xuất thần nhập hóa, nghe nói là đạo Hàn Băng.”
“Hoa Tiêm Nhu, đệ tử Kim Đan kỳ của thánh địa Hợp Hoan, một tay thần thông ảo thuật Nguyên Anh kỳ cũng không đỡ được.”
“Tô Lạc, đệ tử Nguyên Anh kỳ của Thần Mộc thánh địa, chiến tích mạnh nhất là đã đánh bại mười vị thiên kiêu Thiên Linh tông của chúng ta và cũng bao gồm cả ta.”