Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 215 - Chương 215: Trấn Yêu Tinh

Chương 215: Trấn Yêu Tinh Chương 215: Trấn Yêu Tinh

Lúc này, Từ Phàm phất tay mở ra tất cả hình ảnh thi đấu của Nguyên Anh kỳ, mơ hồ quét một lần.

“Nếu Từ Cương xuất ra tất cả thủ đoạn, cũng có vẻ sẽ nằm trong ba hạng đầu, tỉ lệ đạt hạng nhất hơi ít một chút.” Từ Phàm nhìn màn sáng phong phú trên không trung nói.

Giữa rất nhiều quầng sáng ở trên không trung, có một quầng sáng bị Từ Phàm phóng đại.

Trong quầng sáng là một thanh niên mặc đồ đen, đối chiến với Trần Bắc Hàn của Thiên Linh Tông.

Chỉ là Thần thông, bảo khí bình thường nhất, vậy mà lại khiến thiên tài Thiên Linh Tông bị đánh đến liên tiếp lui bước.

Mỗi một vị trí trong mỗi lần Thần thông tấn công, mỗi một vị trí bảo khí xuất hiện, đều khiến Trần Bắc Hàn cực kỳ khó chịu.

Giống như đang là thời khắc mấu chốt để phóng ra, đột nhiên bị người khác hung hăng bóp lại, không có chỗ để bùng phát tinh lực toàn thân.

Sắc mặt của Trần Bắc Hàn mang theo người khổng lồ ở phía sau càng lúc càng đỏ, đôi tay cũng bắt đầu kích động đến run rẩy, trong lòng vô cùng giận dữ và uất nghẹn.

Giống như bị người ti huyết phản sát vậy.

‘Thần thông: Huyền Băng Nhất Chỉ’

Trần Bắc Hàn dùng hết linh lực toàn thân thi triển ra Thần thông có sức mạnh lớn nhất trong đời của hắn.

Một tia ánh sáng đen giống như laser xuyên qua giữa mày của thiếu niên.

Từ Phàm nhìn cảnh này lắc đầu.

“Trong lòng hoảng loạn thì lập tức chạy nhanh, hoặc là vờn quanh, ngươi cố gắng cương như vậy chẳng phải là tìm chết sao.”

Quả nhiên, thân ảnh của thiếu niên áo đen bắt đầu tiêu tan, xuất hiện ở phía sau Trần Bắc Hàn giống như quỷ mị.

Chỉ là một chiêu kiếm thuật Huyền Băng cực kỳ đơn giản, đã thoải mái đâm vào gáy của Trần Bắc Hàn.

Chiến đấu kết thúc.

Sa Điêu cũng đang đứng ở bên cạnh nhìn, cau mày nói: “Thiếu niên này rất lợi hại.”

“Rất lợi hại, ít nhất là Từ Cương không địch lại.” Từ Phàm nghiêm túc nói, đầu óc của thiếu niên này giống như được gắn vi xử lý vậy, đã tính hết tất cả số liệu của đối thủ và hoàn cảnh bên ngoài.

Trong trận chiến, năng lực tính toán này có thể đạt tới 5% trình độ của Bồ Đào, đây cũng là mức thừa nhận cao nhất của Bồ Đào khi điều khiển con rối.

“Bồ Đào, nếu để ngươi dùng con rối Nguyên Anh kỳ, ngươi có thể thắng hắn không.” Từ Phàm hỏi.

“Nếu sức chiến đấu của tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia vẫn luôn duy trì trình độ như vậy, ba ngày sau, con rối sẽ bị hư hao linh kiện do liên tục chiến đấu, bị bắt lấy sơ hở mà thất bại.”

“Nếu điều động một đội con rối Nguyên Anh kỳ, Bồ Đào chỉ cần một ngày là đánh bại được hắn.”

Trong âm thanh điện tử của Bồ Đào có hơi kinh ngạc cảm thán.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người đứng đầu Nguyên Anh kỳ sẽ là hắn.” Sau khi Từ Phàm nói xong, lại điều ra một quầng sáng khác, bên trên là cảnh tượng chiến đấu của Diệp Tiêu Dao.

Kiếm trận mạnh mẽ rất dứt khoát đánh bại tu sĩ Hóa Thần kỳ đối chiến với hắn, chỉ là Từ Phàm nhìn như vậy lại lắc đầu.

“Người này có lão gia gia nhưng tiến bộ cũng không nhiều.” Từ Phàm nói.

“Cái gì lão gia gia?” Sa Điêu tò mò hỏi.

“Chính là người có thể giúp hắn giải quyết tất cả phiền não, dẫn hắn đi trên con đường đại đạo quang minh chính đại.” Từ Phàm thuận miệng giải thích, cho dù là người chơi hệ đại gia, thì cũng là người chơi hệ đại gia suy nghĩ cho Diệp Tiêu Dao.

“À.” Sa Điêu cũng không hỏi nhiều.

Từ Phàm lại thay đổi một loại linh quặng tiếp tục luyện chế linh kiện tiếp theo.

“Đánh đánh giết giết gì đó nhìn một chút là được, vẫn nên tiếp tục luyện chế đạo khí thôi.”

Nhìn mấy trận thi đấu này, Từ Phàm đã mất hứng thú với cuộc thi đấu thiên tài, trong mắt hắn, chỉ cần không thể nhanh chóng đánh bại người của hắn thì đều là cặn bã.

Từng ngày thi đấu thiên tài tại Tiên thành Thiên Luyện tiếp tục tiến hành, ngoại trừ Hạng Vân bị đào thải, thì mấy người còn lại cũng không chạm mặt đối thủ mạnh mẽ, thuận lợi thăng cấp.

Cứ như vậy trận thi đấu mỗi ngày kéo dài đến hai tháng.

Ngày hôm nay, tại không gian ngầm của Ẩn Linh Môn, Từ Phàm bắt đầu khắc họa phần phù văn cuối cùng cho đạo khí Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ đã thành hình.

“Tiếc rằng Tiên Văn của ta nắm giữ hai cái, chỉ sử dụng được Tiên Văn chứa thuộc tính Phong cơ bản nhất.”

“Nếu không uy lực sẽ lớn hơn một chút.” Từ Phàm vừa khắc họa phù văn lên trận pháp vừa nói.

“Ngươi đừng nói nữa, tập trung một chút đi, một khi phù văn trên trận pháp hơi sai lệch, toàn bộ đạo khí sẽ bị hủy hết.” Sa Điêu ở bên cạnh khẩn trương nói.

“Sa sư huynh khẩn trương làm gì, luyện chế đạo khí mà thôi, sao lại mắc lỗi được.” Từ Phàm nhẹ nhàng nói, thật ra khi luyện khí có người có hiểu công việc ở bên cạnh nói chuyện với mình vẫn rất thú vị.

“...” Sa Điêu ở bên cạnh trợn trắng mắt đối với hành vi này của Từ Phàm.

Sư phụ từng nói qua với hắn, trước khi thăng cấp thành Luyện Khí Tông Sư, ước chừng phải hủy hoại ít nhất ba tài liệu đạo khí mới thành công được, điều này đã xem như là tương đối lợi hại.

Lúc này, việc khắc họa phù văn đã tiến vào thời khắc mấu chốt, biểu cảm trên mặt Từ Phàm bắt đầu trở nên nghiêm túc.

Hiện tại Từ Phàm đã tiến vào trạng thái cực kỳ tập trung, bởi vì đã tới giai đoạn khắc họa vị trí trung tâm nhất của trận pháp, một khi hơi sai lệch, uy lực từ trận pháp hỏng sẽ phá hủy toàn bộ không gian ngầm.

Tuy rằng Từ Phàm có niềm tin, nhưng vẫn cẩn thận thực hiện.

Sa Điêu bên cạnh đã mở ra năm tầng hào quang phòng ngự từ bảo khí, vẻ mặt thận trọng nhìn Từ Phàm khắc hoạ trận pháp.

Theo thời gian trôi qua, khi Tiên Văn thuộc tính Phong của Từ Phàm khắc họa xong một bút cuối cùng, hắn hít sâu một hơi.

‘Ong’

Trời đất hòa hợp, một trụ ánh sáng có đường kính mười mét phóng lên cao.

Đạo khí vừa ra, ánh sáng hiện lên.

Trên bầu trời xuất hiện ảnh ảo của một đại pháo bằng đồng cổ xưa, giáng từ trên trời xuống, chậm rãi rơi vào trong Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ.

‘Ầm’

Đạo khí đã hình thành tạo ra dao động quét ngang toàn bộ không gian ngầm.

Một năng lượng kỳ dị chứa quy tắc bắt đầu dồn về phía Từ Phàm.

Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan đại viên mãn.

Đang lúc năng lượng này muốn đẩy tu vi của Từ Phàm lên Nguyên Anh kỳ, thì lại xuất hiện vấn đề.

Năng lượng quy tắc hung hăng rót vào cơ thể của Từ Phàm, sắp đẩy Từ Phàm vào Nguyên Anh kỳ.

‘Ầm’

Kim Đan kỳ đại viên mãn, Kim Đan kỳ đại viên mãn, Kim Đan kỳ đại viên mãn.

Nguồn năng lượng lần lượt rót vào trong cơ thể của Từ Phàm, nhưng cảnh giới của Từ Phàm vẫn là Kim Đan kỳ đại viên mãn.

Sau đó hình như năng lượng quy tắc này đã tức giận, trực tiếp điều động sức mạnh gấp mấy chục lần ban đầu hung hăng rót vào trong cơ thể Từ Phàm.

Lúc này khuôn mặt của Từ Phàm đã đỏ bừng, dường như bồi bổ quá nhiều khiến hắn cảm giác rất khó chịu.

“Đây là BUG bị mắc kẹt sao.” Trong đầu Từ Phàm xuất hiện một suy nghĩ nguy hiểm.

Sức mạnh vẫn liên tục thâm nhập không ngừng, Từ Phàm cũng vẫn luôn khó chịu.

“Khi nào mới hết đây trời.”

Nếu chỉ là năng lượng linh lực bình thường, thì Từ Phàm vẫn có thể dẫn nó đến chỗ khác, nhưng năng lượng ẩn chứa quy tắc này là thứ mà Từ Phàm đã thử rất nhiều cách vẫn không thể dẫn nó đến chỗ khác, chỉ có thể bị động tiếp nhận, mơ hồ giống như năng lượng này sinh ra là thuộc về hắn vậy.

“Nếu mỗi lần luyện chế một đạo khí đều gặp phải tình trạng tồi tệ như vậy, thì sau này phải làm sao.”

Ngay lúc Từ Phàm đang sầu lo, năng lượng quy tắc vẫn luôn thâm nhập vào cơ thể hắn giống như đang chuyển hướng, sửa chữa khiếm khuyết trong cơ thể hắn.

Năng lượng này bắt đầu chuyển hướng, muốn sửa chữa khiếm khuyết trong cơ thể Từ Phàm trước, sau đó lại đẩy Từ Phàm vào Nguyên Anh kỳ.

Cứ như vậy, Từ Phàm có cảm giác khả năng cảm giác về đạo tương đối kém của bản thân dần dần trở nên rõ ràng.

Ngay cả thuộc tính thời gian vốn không quen thuộc với Từ Phàm, Từ Phàm cũng bắt đầu chậm rãi chạm đến giới hạn.

Đúng lúc này, Từ Phàm đột nhiên ngộ ra, hắn phát hiện bản thân đã trở thành thể chất Vạn Đạo Tiên Thể.

Sau đó cảm giác quen thuộc lại truyền đến lần nữa, năng lượng khổng lồ không hề bận tâm đến cảm giác của Từ Phàm, lại tiếp tục hung hăng rót vào.

“Ta ¥#¥%%.”

Một giờ sau, cuối cùng nguồn năng lượng này cũng không cam lòng mà biến mất, Từ Phàm thở dài nhẹ nhõm một hơi, chậm rãi nằm trên mặt đất, trông dáng vẻ là đã hao hết tinh lực.

“Hình như ta phát hiện ra trở ngại.” Từ Phàm nằm trên mặt đất nói.

Sa Điêu giật mình đi tới bên người Từ Phàm.

“Đại trưởng lão, thanh thế lớn như vậy, sao ngươi vẫn là Kim Đan kỳ?” Sa điêu nói.

“Làm sao nói với ngươi cái kia đây, có một người rất mạnh không cho ta thăng cấp lên Nguyên Anh kỳ.” Từ Phàm nằm trên mặt đất bất đắc dĩ nói.

Lúc này hắn đang trải nghiệm cảm giác của Vạn Đạo Tiên Thể, hắn có một loại ảo giác, bản thân dường như khống chế được tất cả đại đạo trên thế gian.

Nhưng Từ Phàm còn chưa kịp cảm thụ xong Vạn Đạo Tiên Thể, thì trên bầu trời đã xuất hiện cột sáng màu đen thật lớn, trực tiếp đục lỗ xuyên qua một tầng trong không gian ngầm, vọt về phía Từ Phàm.

Thể chất Vạn Đạo Tiên Thể của Từ Phàm bị phong ấn, hắn lại trở về trạng thái ban đầu.

“Thật là, tốc độ sửa BUG của ngươi lại rất nhanh.”

Từ Phàm cố gắng đứng dậy, ở phía sau đã sớm có một con rối công cụ đẩy xe lăn mà Từ Cương đã không dùng nữa đến sau lưng Từ Phàm.

“Bồ Đào.”

“Có mặt.”

“Ta trao quyền cho ngươi tiếp quản đạo khí...”

Từ Phàm đang muốn nói ra Vũ Khí Vệ Tinh Thiên Cơ thì dừng lại.

“Nếu đã là đạo khí, vậy thì nên có một cái tên hào hùng.”

“Ta đặt tên cho đạo khí này là Trấn Yêu Tinh.” Từ Phàm nói.

“Đã nhận, hiện tại Bồ Đào bắt đầu tiếp thu Trấn Yêu Tinh.”

Lúc này, một quả cầu Trấn Yêu Tinh có đường kính năm mươi mét bắt đầu bay lên trên không.

“Bắt đầu tự mình kiểm tra đo lường.”

“Mô-đun pháo laser hoạt động bình thường.”

“Quỹ đạo mô-đun pháo hoạt động bình thường.”

“Mô-đun tấn công thông thường dựa trên Thiên Cơ bình thường.”

“Mô-đun thăm dò hình ảnh hằng ngày bình thường.”

“Mô-đun dò xét sinh mệnh bình thường.”

“Kiểm tra linh lực...”

Theo báo cáo của Bồ Đào, Từ Phàm hài lòng gật đầu.

“Không tệ, bận việc lâu như vậy cũng không uổng phí, còn lại là tìm cơ hội thử uy lực một lần.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này, Sa Điêu chậm rãi nhìn Trấn Yêu Tinh ở trên không, trong lòng dần dần hơi hiểu ra.

“Đại trưởng lão, trong lòng ta có chút ngộ ra, ta đi về trước bế quan tìm hiểu.”

Sa Điêu nói xong, lập tức bay ra ngoài từ lỗ hổng trên đỉnh.

“Chỉ nhìn luyện chế đạo khí cũng hiểu được sao?” Từ Phàm nói.

Thật ra, dựa theo cách nhìn của Từ Phàm, việc xem hắn luyện khí là chuyện không thú vị nhất, bởi vì Từ Phàm đều dùng cách luyện khí bình thường nhất, còn thao tác rất nhỏ ở bên trong, thì người xem hắn luyện khí đều không nhìn ra.

“Hy vọng Sa sư huynh có thể thăng cấp lên Luyện Khí Tông Sư.”

Lúc này, Tô Nhiễm Thiên đang ở trong tiểu viện như tiên cảnh, nhìn phương hướng vầng sáng vừa xuất hiện và Trấn Yêu Tinh khiến nàng có cảm giác uy hiếp mãnh liệt.

“Đạo khí Từ đại trưởng lão luyện chế ra thật không đơn giản.” Trong mắt Tô Nhiễm Thiên hiện lên một tia hứng thú.

Từ Phàm mới vừa trở lại tiểu viện của mình, lúc đang định ngủ một giấc cho đã thì bị Tô Nhiễm Thiên cắt đứt.

“Chúc mừng Từ đại trưởng lão luyện chế thành công đạo khí.” Tô Nhiễm Thiên cười nói.

“Ha ha, cũng nhờ may mắn mới luyện chế thành công, cảm ơn Tô trưởng lão đã tới chúc mừng.” Từ Phàm ngồi trên xe lăn cười nói.

“Từ trưởng lão, ta cảm thấy hứng thú đối với đạo khí ngươi mới luyện chế thành công, ngươi ra giá đi.” Tô Nhiễm Thiên nói.

“Tô trưởng lão chưa biết ta luyện chế cái gì đã muốn mua, chẳng phải hơi qua loa rồi sao.”

Từ Phàm không dám ra giá lung tung, lỡ như phú bà này đồng ý thì phải làm sao chứ.

“Không sao, vừa rồi ta đã nhìn thoáng qua đạo khí do Từ đại trưởng lão luyện chế, hẳn là pháp bảo giống như Tuần Thiên Vệ.”

“Trong bộ sưu tập của ta vẫn chưa có đạo khí pháp bảo cùng loại, ta không kiến nghị ngươi sưu tập một cái.” Tô Nhiễm Thiên nhẹ nhàng nói.

Nghe cách nói của Tô Nhiễm Thiên hào khí như vậy, Từ Phàm thử tính toán: “Nếu ta ra giá một nghìn tỷ linh thạch, Tô trưởng lão cũng mua sao?”

“Chỉ là một trăm triệu linh thạch thượng phẩm thôi mà, ta mua, đại trưởng lão bán sao.” Tô Nhiễm Thiên kích động nói.

“Cái này là đạo khí dùng để bảo vệ môn phái của chúng ta, Tô trưởng lão đừng nói đến việc mua hay không mua.”

“Chỉ cần Tô trưởng lão ở trong khu vực của Tiên thành Lâm Sâm, ngươi có thể tùy ý di chuyển đạo khí này.” Từ Phàm hào phóng nói.

“Nếu là Tô trưởng lão thật sự muốn mua, vậy thì chờ thêm mười năm, ta sẽ luyện chế một cái cho ngươi.”

Từ Phàm còn chưa nói xong, Tô Nhiễm Thiên đã lấy nhẫn không gian ra đưa cho Từ Phàm.

“Đây là tiền đặt cọc, đại trưởng lão phải nhớ kỹ lời mình nói.”

Tô Nhiễm Thiên vừa nói xong, cả người đã biến thành một ánh lửa biến mất tại chỗ.

“Kẻ có tiền ở Tu Tiên giới đều ngang tàn như vậy sao.” Từ Phàm nhìn nhẫn không gian trong tay nói.

Từ Phàm dùng năng lượng tinh thần kiểm tra nhẫn không gian, đúng là như vậy, tiền đặt cọc này đã thanh toán hết một nửa.

“Chẳng lẽ giá một nghìn tỷ linh thạch ta đưa ra còn ít sao.” Từ Phàm lẩm bẩm nói.

Từ Phàm mới vừa ra lệnh cho con rối phía sau đẩy mình về phòng, Ninh Đạo lại tìm đến.

“Ninh đại ca ngươi đến đây là?”

Một đám các ngươi không diệt yêu trừ ma sao, tất cả đều rảnh rỗi như vậy hả, Từ Phàm âm thầm chửi bậy ở trong lòng.

“Đại trưởng lão, ngươi đã luyện chế xong đạo khí này rồi, có phải là nên luyện chế cho ta đạo khí linh kiếm hay không.” Ninh Đạo gấp gáp nói.

Nghe Ninh Đạo nói, Từ Phàm hơi cứng đờ, ta có vội vã như vậy hả?

“Ninh đại ca đừng gấp, chẳng phải đã nói rồi sao, linh kiếm của ngươi phải đợi đến năm năm sau.”

“Trước đó vẫn còn vài đạo khí đều do ta đồng ý với người khác trước.” Từ Phàm có vẻ khó xử.

“Thật là, trước kia ta từng là Song Kiếm Lưu, chỉ vì chữa thương cho thê tử nên ta đã bán một cái.”

“Theo đó sức chiến đấu của ta cũng bị giảm mạnh, hiện tại ta muốn có thêm một đạo khí linh kiếm, lấy lại vẻ hào hùng năm xưa.”

“Khi có hai đạo khí linh kiếm, thì chỉ cần ta giơ tay lên là chém được Cự Viên Bạt Sơn.” Ninh Đạo nói, thần sắc trên mặt hắn hơi thổn thức, vốn dĩ hắn không muốn nhắc đến chuyện đã bán kiếm.

Nghe Ninh Đạo thuật lại, Từ Phàm gật đầu nói: “Ninh đại ca, vì sao ngươi không nói chuyện này sớm hơn.”

“Chỉ là ta không muốn đề cập đến chuyện đã từng bán kiếm.” Biểu cảm trên mặt Ninh Đạo trở nên ủ dột.

“Ninh đại ca, cứ quay về yên tâm chờ đợi, sau bốn tháng quay lại lấy đạo khí linh kiếm của ngươi.”

Lời nói của Từ Phàm khiến Ninh Đạo trở nên kích động trong nháy mắt.

“Thật sao.”

“Thật.” Từ Phàm nói, chỉ là cực cho phân thân số một của hắn.

“Đại trưởng lão, ngươi là huynh đệ cả đời của ta.”

Ninh Đạo nói xong, lập tức tạm biệt Từ Phàm trở về tiểu viện của mình tiếp tục rèn luyện.

Nhìn hào quang trên đầu Ninh Đạo, Từ Phàm bĩu môi nói: “Dáng vẻ này khác gì việc ngươi nói với phụ mẫu của mình sau này ta sẽ học tập thật tốt chứ.”

Thấy chuyện ở đây đã giải quyết xong, cuối cùng Từ Phàm cũng có cơ hội nặng nề nằm trên giường ngủ say.

Một thẻ bài nhỏ xuất hiện ở trước cửa Từ Phàm.

“Chủ nhân đã ngủ, có việc báo mộng.”
Bình Luận (0)
Comment