Chương 216: Đạn Phân Thuật, Dăng Vân Thuật
Chương 216: Đạn Phân Thuật, Dăng Vân Thuật
Từ Phàm ngủ trên giường hiếm lắm mới có một giấc mộng đẹp.
Hắn mơ thấy thê tử Trương Vi Vân đã lâu không gặp tới tìm mình, quan trọng nhất đó là Trương Vi Vân đã thăng cấp lên Hóa Thần kỳ.
Khóe miệng Từ Phàm nở nụ cười mỉm trong lúc ngủ mơ, hình dáng của Lý Tinh Từ cũng xuất hiện trong giấc mơ.
Trong mơ, Từ Phàm nhìn đồ đệ của mình hơi ngây người, ta chỉ khách sáo một chút, ngươi cũng coi là thật sao.
Tại một vùng biển xanh trời xanh có bờ cát, Từ Phàm thở dài một hơi nói: “Tinh Từ, nếu không phải chuyện quan trọng gì, ngươi cũng có thể dùng xe lăn chúng ta đặt ở cửa.”
Trong lòng Từ Phàm vừa nhúc nhích, hình ảnh xung quanh trong giấc mơ đã biến mất, hai người xuất hiện ở một thế giới trắng tinh.
“Tinh Từ, nói đi, có chuyện gì.” Từ Phàm nhìn Lý Tinh Từ nói.
Lúc này Lý Tinh Từ nhìn biểu cảm của Từ Phàm thầm kêu không ổn, lần trước khi bị mình bắt chơi trò chơi, sư phụ cũng có biểu cảm như vậy.
“Ờm, hôm nay là trận chung kết cuộc thi chiến lực thiên tài, đại sư huynh, Hùng Lực, Linh Đài sẽ lập tức chiến đấu, cho nên ta nghĩ phải báo với sư phụ một tiếng.” Lý Tinh Từ cẩn thận nói, sợ chọc giận Từ Phàm, vậy mình sẽ bị bắt chơi trò chơi lần nữa.
“Ta biết rồi.”
‘Răng rắc’
Thế giới trong mơ vỡ tan, Từ Phàm cũng chậm rãi mở mắt ở trên giường.
Cửa phòng ngủ mở ra, con rối công cụ đẩy xe lăn đến.
Hiện tại Từ Phàm vẫn đang ở trong trạng thái tương đối suy yếu, tuy rằng không đến mức ngồi xe lăn, nhưng có thể ngồi thì đứng làm gì.
Tại đạo trường ở đỉnh chính, đa số đệ tử trong môn phái đều tập trung tinh thần xem phát sóng trực tiếp cuộc thi chiến lực thiên tài.
Từ Phàm để con rối công cụ đẩy hắn đến bên cạnh đệ tử của mình.
“Sư phụ.”
“Từ đại ca.”
“Từ đại ca ngươi bị sao vậy.” Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm ngồi xe lăn nói, đây không phải là xe lăn Từ Cương đã ngồi khi bị gãy chân lúc trước sao.
“Không sao, khi luyện khí xảy ra một chút vấn đề, điều dưỡng một chút là ổn thôi.” Từ Phàm nói, hắn cũng không thể nói là do bồi bổ quá nhiều.
“Không sao là tốt rồi.” Vương Vũ Luân gật đầu nói.
Lúc này, Từ Phàm nhìn về phía quầng sáng đang phát sóng trực tiếp, hiện tại đúng là đang phát trực tiếp trận quyết chiến cuối cùng của Trúc Cơ kỳ.
“Đây là Ẩn Linh Môn của chúng ta đấu với nhau sao?” Từ Phàm nhìn Hùng Lực và Linh Đài trong quầng sáng nói.
“Trong trận này có một kiếm tu, đánh hòa với Hùng Lực, sau đó lại đánh hòa với Linh Đài.”
“Tháp Huyễn Tâm ra thông báo, hạng hai có thể có hai người nhưng hạng nhất chỉ có một.”
“Trong trận đấu hiện tại, ai thắng thì người đó là hạng nhất.” Từ Nguyệt Tiên giải thích.
“Nhất định phải chọn ra người đứng đầu.” Từ Phàm nhìn quầng sáng cau mày nói.
“Dù hai người họ đánh thế nào cũng sẽ có kết cục là cùng vào chỗ chết.” Từ Phàm nhìn Linh Đài tấn công điên cuồng và Hùng Lực tập trung phòng thủ nói.
“Thật ra nếu thực sự đánh đến cuối cùng, Hùng Lực vẫn có một tia hy vọng giành chiến thắng, nhưng lại cực kỳ xa vời.”
Trong lòng Từ Phàm hiểu rõ đệ tử của mình nhất.
“Nhưng dựa theo sự hiểu biết của ta về Linh Đài, tiểu tử này sẽ nhận thua.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Hả, sao ngươi lại cướp lời của Tinh Từ chứ.” Từ Phàm cười nói.
“Bởi vì phần thưởng dành cho hạng nhất lần này là một cặp Cự Chùy Lôi Đình, rất thích hợp với Hùng Lực.”
“Linh Đài rất có thể giúp người khác đạt được ước nguyện.” Lý Tinh Từ nói.
“Ta thích tiểu tử này, chỉ là đạo khí thôi mà, sau này đệ tử ưu tú trong Ẩn Linh Môn đều có đạo khí hết.” Từ Phàm ngang tàng nói.
Chờ đến khi toàn bộ đệ tử trong Ẩn Linh Môn thăng cấp đến Luyện Hư kỳ, ước chừng ít nhất là Nguyên Anh kỳ, nếu tìm được phương pháp tăng tốc thời gian, thì rất có khả năng là Hóa Thần kỳ, khi đó lúc luyện chế đạo khí sẽ không khó khăn như bây giờ nữa.
“Từ đại ca, ngươi đừng quên phần của ta đó.” Vương Vũ Luân cũng ở bên cạnh nhắc nhở.
Ta quên người nào cũng sẽ không quên ngươi, đến lúc đó ngươi chính là đối tượng cần tập trung chăm sóc, chỉ cần là pháp bảo ngươi có thể sử dụng, ta sẽ đổi toàn bộ thành đạo khí cho ngươi, thiếu một cái ta sẽ sốt ruột chung với ngươi, Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân nghĩ thầm.
“Ha ha, cái thứ nhất chính là của ngươi, đừng gấp.” Từ Phàm cười nói.
Lúc này, hai người trong quầng sáng đều tung ra đòn sát thủ là Thần thông lợi hại nhất của mình, nhưng hai bên vẫn không làm gì được .
Thanh Đồng chiến thể của Hùng Lực đã biến thành màu vàng kim, Thiên Thủ Hư Tượng ở phía sau Từ Linh Đài cũng biến thành hai thuộc tính nước và lửa.
“Đại sư huynh, cứ như vậy đi, phần thưởng của Trúc Cơ kỳ là một cặp đạo khí Cự Chùy Lôi Đình, vừa lúc thích hợp với ngươi.”
Từ Linh Đài hiện ra chân thân trong một tảng băng được tạo ra từ Thần thông, sau đó nói lớn tiếng trên không trung: “Ta nhận thua.”
“Ẩn Linh Môn Hùng Lực chiến thắng.”
Trên bầu trời vang lên âm thanh điện tử.
Hùng Lực nhìn Từ Linh Đài biến mất nói một câu cảm ơn.
Đến trận chung kết hắn mới biết phần thưởng dành cho hạng nhất là gì, vốn dĩ hắn đã nghĩ nếu đó là đạo khí thích hợp với Từ Linh Đài thì sẽ nhận thua, không ngờ suy nghĩ của đối phương cũng giống như hắn.
Từ Cương ở một mật thất khác chuẩn bị chiến đấu, sau khi nhìn thấy nhi tử của mình nhận thua lại vui mừng gật đầu.
Tất cả đệ tử đang xem trận đấu đều reo hò cho Hùng Lực và Từ Linh Đài.
“Không tệ.”
Trận thứ hai chính là trận chung kết của Kim Đan kỳ, đánh nhau rất kịch liệt, cuối cùng tên đệ tử Thiên Luyện Tông kia đã dựa vào công năng tầng tầng lớp lớp từ pháp bảo do mình luyện chế ra để giành được chiến thắng.
“Khả năng luyện khí của tiểu tử này cũng tốt.” Từ Phàm nhìn pháp bảo xung quanh đệ tử Thiên Luyện Tông trong quầng sáng nói.
“Không lợi hại bằng sư phụ.” Lý Tinh Từ hiếm khi nịnh hót một lần.
“Ha ha.” Từ Phàm nói.
Nghe thấy sư phụ đáp lại, Lý Tinh Từ đã biết việc này không ổn.
Hắn nhìn Từ Nguyệt Tiên và Vương Hướng Trì bằng ánh mắt u oán, quyết định sau này sẽ không tiếp nhận cuộc sống phí sức nhưng không có kết quả này nữa.
Đến vòng ba là trận đấu của Nguyên Anh kỳ.
Từ Cương đối chiến với thiếu niên mặc đồ đen, là người đã đánh bại thiên tài Trần Bắc Hàn, Thần thông và pháp bảo mà hắn sử dụng đều là những thứ bình thường, nhưng lại luôn phát huy cực kỳ hiệu quả, đánh bại được kẻ địch.
Thiếu niên mặc đồ đen không vội chiến đấu, nhìn Từ Cương cảm thấy hứng thú nói: “Trong Nguyên Anh kỳ, chỉ có ngươi là một tia biến số trên con đường giành hạng nhất của ta.”
“Hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng.” Thiếu niên mặc áo đen cười nói.
“Chỉ là một tia thôi sao.” Từ Cương hỏi.
“Đúng vậy, chỉ là một tia.” Đôi mắt của thiếu niên mặc đồ đen từ từ híp lại.
“Vậy bắt đầu chiến đấu đi, Ẩn Linh Môn Trương Hàn.” Từ Cương chắp tay nói.
“Tiên Linh Tông, Tả Toàn.” Thiếu niên mặc đồ đen chậm rãi nói.
“Cuộc đấu bắt đầu.” Âm thanh điện tử vang lên, sau lưng Từ Cương lập tức xuất hiện một Thiên Thủ Hư Tượng khổng lồ.
“Thần thông: Cực Dạ.”
Khu vực ngay vị trí của Từ Cương bắt đầu tối tăm trong nháy mắt, hơn nữa độ ấm trong không khí cũng giảm mạnh, mơ hồ giống như không khí đều đông lại hết.
“Thần thông: Băng Quốc Hàng Lâm.”
Đây là Thần thông có phạm vi bao trùm lớn nhất của Từ Cương, ước chừng cũng quét hết một nửa chiến trường.
Mặt đất bị đóng băng, vô số yêu thú được tạo ra từ băng đều thức tỉnh dưới mặt đất đã đông đặc, quay xung quanh Từ Cương bắt đầu tuần tra lãnh địa của mình.
Sau khi Từ Cương tung ra Thần thông, cũng bắt đầu yên lặng chờ đợi giữa trung tâm sông băng, chờ Tả Toàn tấn công.
Đối với đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, Từ Cương đã cẩn thận nghiên cứu cách chiến đấu của Tả Toàn.
Dáng vẻ này khiến Từ Cương cảm nhận được bản thân có một tí phong thái của sư phụ, còn có loại cảm giác vô lực nhè nhẹ.
Hắn cảm thấy nếu bản thân chủ động tấn công thì chắc chắn không có lợi, thay vì như vậy còn không bằng tập trung phòng ngự, kiên nhẫn chờ đợi xem ai lộ ra sơ hở trước.
“Không tệ, hiện tại biết động não trong lúc chiến đấu rồi.” Từ Phàm hài lòng nói.
“Chí ít như vậy cũng đỡ rò rỉ ra mấy chiêu vô dụng.”
Lúc này Tả Toàn ở bên ngoài phạm vi Thần thông nhìn tư thế phòng ngự kiên định của Từ Cương cảm thấy rất đau đầu, tuy rằng hắn chuyên tấn công nhược điểm của người khác, cho dù tìm không ra chân thân của Từ Cương thì đối phương vẫn có nhược điểm, hắn có cách khiến Từ Cương mắc câu, để lộ chân thân.
Nhưng nếu là một người rất mạnh lại tập trung phòng ngự, thì hắn sẽ có chút luống cuống.
Phong cách chiến đấu của hắn là tìm ra khuyết điểm của đối phương trong lúc đối đầu, rồi lợi dụng điểm đó để công phá.
“Xem ra chỉ có thể dùng cách cứng rắn.” Biểu cảm Tả Toàn nghiêm túc nói ra.
Vốn dĩ hắn tu luyện trong môn phái rất tốt, thánh địa tu luyện, pháp bảo linh thạch đều không thiếu.
Một người vốn thảnh thơi như hắn, khoảng thời gian trước không hiểu sao bị chưởng môn đá ra ngoài, đưa cho hắn một một nhiệm vụ với hai lựa chọn.
Một là giành được hạng nhất trong cuộc thi chiến lực thiên tài, hai là tiếp tục rèn luyện tu tiên thêm năm mươi năm.
Là một người trời sinh đã mắc bệnh ung thư thích ở một chỗ giai đoạn cuối, tất nhiên là hắn chọn cái thứ nhất, rèn luyện ở Tu Tiên giới không thú vị chút nào.
Năng lượng không gian phía sau Tả Toàn dao động, sau đó lập tức biến mất tại chỗ.
Đúng lúc này, trong lòng Từ Cương lại nhúc nhích, trực tiếp thả ra chiêu thức lớn bao trùm không gian xung quanh.
Còn Tả Toàn lại chật vật vọt ra khỏi không gian nhiễu loạn.
“Ngươi học Thần thông này ở đâu.”
Một dòng máu tươi chảy xuống khóe miệng Tả Toàn, khi nãy vì muốn tránh khỏi năng lượng đóng băng không gian trong không gian nhiễu loạn, hắn đã sử dụng năng lượng vượt qua giới hạn cao nhất.
“Sư phụ của ta, có vấn đề gì sao.” Từ Cương thuận miệng nói.
“Có thể dạy ta hay không.” Tả Toàn nói giỡn.
“Sư phụ của ta không nhận đồ đệ hơn mười lăm tuổi.” Từ cương nói.
Sau đó hắn để Thiên Thủ Hư Tượng phía sau phát ra Lôi Quang Pháo, bị Tả Toàn nhẹ nhàng tránh thoát.
Nhìn Tả Toàn chạy trốn một cách thông thạo, Từ Cương đã nghĩ tới thú nhỏ mà hắn tìm kiếm để luyện tập độ chính xác của pháp thuật trước đây.
Sáu cánh tay của Thiên Thủ Hư Tượng phía sau khởi động, trong nháy mắt ba phát Lôi Quang Pháo phóng ra từ các phương hướng khác nhau chặn lại tất cả không gian của Tả Toàn.
Một cái khiên màu lam khổng lồ xuất hiện ở trước mặt Tả Toàn, chặn lại một phát Lôi Quang Pháo không thể tránh né kia.
“Ngươi đã luyện qua sao?”
Từ Cương không nói gì, tiếp tục tung ra ba phát Băng Mâu Thuật.
‘Ầm’
Lại là một phát Băng Mâu Thuật đánh vào khiên màu lam khổng lồ của Tả Toàn.
“Tiếp tục.” Tả Toàn không tin nói, hắn có niềm tin với khả năng chạy trốn của mình, hắn đã từng đi tìm những đàn yêu thú có thể dùng Hỏa Cầu Thuật và Băng Cầu Thuật để luyện tập rồi.
Từ Cương trực tiếp bắn ra ba phát Đạn Phân Thuật, trong lúc nhàm chán hắn và Ngũ sư đệ đã học chiêu này, bề ngoài thì giống như Cự Thạch Thuật, chỉ là hơi thất bại một chút.
Tuy lực sát thương không cao, nhưng tính làm nhục rất cao.
“Cự Thạch Thuật sao?”
‘Ầm’
Ba phát Đạn Phân Thuật trực tiếp nổ tung trên người Tả Toàn, xối ngược xuống toàn thân của hắn, trong nháy mắt hương vị truyền ra từ trong quầng sáng khiến đám người Từ Phàm đều cảm thấy ghê tởm.
Đám người Từ Phàm, Từ Nguyệt Tiên cau mày nhìn về phía Chu Khai Linh phúc hậu vô hại kia.
“Sư phụ, sư tỷ, các sư huynh, các ngươi đừng xem thường chiêu này, đừng chỉ nhìn vào hương vị khiến người khác ghê tởm này, pháp thuật này còn có chiêu ẩn nữa đó.” Chu Khai Linh cười nói.
“Hương vị này ngoài việc có thể thấm thấu đến tinh thần của kẻ địch, mùi ngũ cốc nồng nặc kia có thể đọng lại không dưới thời gian ban ngày.”
“Sau cái này vẫn còn chiêu Dăng Vân Thuật lợi hại hơn, thuật này có thể liên tục truy tìm mục tiêu và khiến kẻ địch ghê tởm.”
“Dăng Vân Thuật sẽ toát ra hương vị càng tanh tưởi hơn.”
“Vừa lúc đại sư huynh đều biết hai thuật này.”
Trong quầng sáng, Từ Cương lại phóng ra rất nhiều Dăng Vân Thuật.
“Đây là Thần thông kiểu gì vậy!!!”
“Vậy mà lại ghê tởm như thế!!!”
Lúc này Tả Toàn có cảm giác bản thân sắp nổ tung, mùi phân mãnh liệt vẫn luôn kích thích thần kinh của hắn.
Sau đó, Tả Toàn còn ngửi được hương vị càng ghê tởm hơn, vô số ruồi bọ bay xung quanh người của hắn, giết không hết lại đuổi không được.
“Từ Cương muốn gây thù.” Từ Phàm nói.
Mọi người bên cạnh đều gật đầu đồng ý, hơn nữa thân thể cũng bất giác cách xa Chu Khai Linh.
“Ẩn Linh Môn Trương Hàn, chúng ta sẽ không để yên!” Trong lòng Tả Toàn lập tức bùng nổ, lâm vào trạng thái bạo nộ.
Nhìn thấy trạng thái của Tả Toàn, ánh mắt của Từ Cương lập tức sáng lên.
Sư phụ đã từng nói, khi một kẻ địch không thể giữ bình tĩnh, điều đó chúng tỏ trận chiến sắp kết thúc.
Quả nhiên, sau đó Từ Cương đã đón nhận công kích cực mạnh, nhưng cho dù đã giết được thân thể ảo, lại vẫn không thể đụng tới bản thể của Từ Cương.
“Ta biết ngươi đang ở đâu!!”
Một ánh kiếm chém lên bầu trời, trực tiếp đâm trúng một thân thể ảo khác của Từ Cương được ẩn giấu ở bên trong.
“Rất xin lỗi, ngươi đã đoán sai.”
Lại có một thân thể ảo khác xuất hiện trước mặt Tả Toàn.
Tả Toàn chịu đựng mùi tanh tưởi, cuối cùng trong lòng hắn cũng sụp đổ.
“Trương Hàn, chúng ta xem như đã kết thù.” Tả Toàn cắn răng nói.
Sau đó Tả Toàn hô to trong không trung: “Ta nhận thua.”
“Chiến đấu kết thúc, Ẩn Linh Môn Trương Hàn thắng.”
Sau đó chiến trường biến mất, mỗi người trở về mật thất của bản thân.
Một màn này khiến những người đang xem bên ngoài tháp Huyễn Tâm lập tức hô lên đã mở mang kiến thức rồi, thậm chí trong mắt một vài tu sĩ còn toát ra thần thái kỳ dị.
Sau đó trong Tu Tiên giới có một trường phái mới ra đời, sau này đã trở thành nỗi ác mộng của nữ tu.
“Ta còn chưa giúp hắn loại bỏ mùi hôi trên phương diện tinh thần, hắn cũng không cho ta cơ hội nói chuyện.” Từ Cương nói.
Lúc này, Tả Toàn trở lại mật thất của mình, nét mặt sụp đổ khi ngửi thấy mùi tanh tưởi trên cơ thể.
“Trương Hàn!!!!!”
Âm thanh xông thẳng đến phía chân trời.
Khi Từ Cương lấy được phần thưởng từ tháp Huyễn Tâm ra ngoài, lập tức gặp khuôn mặt lạnh lẽo của Tả Toàn.
Từ Cương không nói gì, trực tiếp dùng Thanh Hương Thuật giúp Tả Toàn xóa đi mùi tanh tưởi trên tinh thần.
“Ngại quá, trận đấu vừa rồi chỉ là hành động vô tâm thôi.”
“Xin Tả đạo hữu đừng phiền lòng.” Từ Cương chân thành nói.
Lúc này, theo mùi tanh tưởi biến mất, vốn dĩ Tả Toàn đang trong trạng thái bùng nổ cũng bình tĩnh lại.
“Thi đấu đều dựa vào bản lĩnh, thua thì thua, không có gì để nói.”
“Còn phải cảm ơn ngươi đã giúp ta xóa mùi tanh tưởi đó đi.” Tả Toàn bình tĩnh nói.
“Nên làm mà.” Từ Cương vội vàng nói, chỉ là một khuôn mặt hung ác đi chung với lời nói thành khẩn như vậy cũng thấy hơi sượng.
Từ Linh Đài ở nơi xa chờ Từ Cương đi tới, hắn nhìn biểu cảm của đối phương nói: “Thật ra ta cảm thấy gương mặt thành thật kia vẫn phù hợp với phụ thân ta hơn, cái này nhìn không tự nhiên lắm.”
Ba người bên cạnh gật đầu đồng ý.
“Trương đạo hữu, ta muốn biết Thần thông ghê tởm này do ai sáng tạo ra, ta muốn học.” Tả Toàn đột nhiên lấy lòng hỏi.
“Là pháp thuật do sư đệ ta nghĩ ra, sợ là Tả đạo hữu không học được.” Từ Cương lắc đầu nói.