Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 221 - Chương 221: Thê Tử Tới

Chương 221: Thê tử tới Chương 221: Thê tử tới

Theo lời giảng giải của Thiên Linh Tôn Giả, Từ Phàm chậm rãi di chuyển tinh chu.

Một âm thanh tang thương vang lên.

“Trò chơi bắt đầu.”

Theo âm thanh phát ra, mười quầng sáng Quan Tinh Thuật xuất hiện ở trước vị trí điều khiển chính của Từ Phàm.

Từ Phàm chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, hắn đã biết vì sao ngay cả Tôn Giả Đại Thừa kỳ cũng điều khiển tinh chu chiến đấu nghiệp dư như vậy.

Quan Tinh Thuật chỉ có thể cung cấp vị trí đại khái của tinh chu bên địch, còn vị trí cụ thể vẫn phải căn cứ vào khoảng cách sao trời gần tinh chu gần nhất để suy ra vị trí chính xác của Tinh tuyền bên địch.

“Đại trưởng lão, sao rồi, ngươi nhìn Quan Tinh Thuật có hiểu được không.” Thiên Linh Tôn Giả cười nói.

“Nếu thật sự không được thì ngươi kêu con rối là đạo khí chính trong môn phái đến đây đi.”

Nhìn Thiên Linh Tôn Giả có chút khinh thường, Từ Phàm nheo mắt lại.

Biết trò chơi bắn một pháo này thì có gì để khoe chứ, hơn nữa ngươi cũng là dân nghiệp dư.

“Vãn bối đã hiểu đại khái về nguyên lý của hình chiếu rồi.”

Lúc này, Từ Phàm hơi nhích phần thân của tinh chu, trực tiếp bắn ba quả pháo về phía tinh chu bên địch gần nhất.

Ba quả pháo này là do ngươi bắn đại đi, Thiên Linh Tôn Giả nghĩ.

Thiên Linh Tôn Giả còn chưa kịp chế giễu, đã nhìn thấy Quan Tinh Thuật trên quầng sáng đã nổ ra một ít ánh lửa, đây là dấu hiệu tinh chu đã bị đánh trúng.

“Ta...”

Thiên Linh Tôn Giả còn chưa kịp khiếp sợ, ở nơi xa đã đánh úp lại mấy chục phát đạn pháo linh lực, hầu như bao kín tất cả không gian xung quanh tinh chu của Từ Phàm.

Trong nháy mắt, Từ Phàm đã tìm được cảm giác hứng thú khi chơi game ở kiếp trước.

Sau đó Từ Phàm nhanh chóng điều khiển tinh chu, chỉ thấy toàn bộ pháo phó trên cánh tinh chu đều bắn ra hết, sau đó thân thuyền xoay người giống như con cá và bay theo hướng đạn pháo linh lực.

‘Ầm’

Đạn pháo được bắn ra từ tinh chu của Từ Phàm trực tiếp quét sạch đạn pháo linh lực đánh tới ở phía trước, lợi dụng khu vực đã được quét sạch, Từ Phàm dễ dàng điều khiển tinh chu tránh thoát lần đồng thời bắn này.

Nhìn Từ Phàm dễ dàng vượt qua cửa ải mà mình tốn một trăm năm cũng không làm được, Thiên Linh Tôn Giả bắt đầu vô cùng nghi ngờ bản thân.

Mình thật sự là phế vật trong phương diện điều khiển tinh chu sao.

Sau đó thao tác của Từ Phàm càng khiến hắn tin tưởng vào ý nghĩ của mình.

Sau khi tinh chu cuối cùng bị Từ Phàm phá huỷ, ba người lại trở về thế giới ban đầu.

Từ Phàm nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Thiên Linh Tôn Giả thì hài lòng gật đầu.

“Tiền bối, không biết thao tác của vãn bối có được không.” Từ Phàm cười hỏi.

Thiên Linh Tôn Giả im lặng rất lâu, ngay cả Tô Nhiễm Thiên ở bên cạnh vẫn luôn im lặng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc trong ánh mắt.

Phải biết rằng, địa vị của một cao thủ điều khiển tinh chu ở giới Tu Tiên còn cao hơn Luyện Khí Tông Sư rất nhiều.

“Đại trưởng lão, ngươi có hứng thú sát nhập toàn bộ Ẩn Linh Môn vào Thiên Linh Tông hay không.”

“Chỉ cần ngươi tới, ta sẽ cho ngươi vị trí Thái Thượng trưởng lão, còn có 40% tiền lời của tinh chu trong tương lai.” Thiên Linh Tôn Giả vừa mở miệng đã ra giá cao.

“Cảm ơn sự ưu ái của tiền bối, vãn bối ở Ẩn Linh Môn vẫn tốt.” Từ Phàm không cần suy nghĩ đã từ chối, nói giỡn sao, căn cơ của Ẩn Linh Môn mới vừa ổn định, trở nên hùng mạnh chỉ là vấn đề thời gian, vào lúc này người ta có thể hái quả đào này.

“Được rồi, vậy ngươi nói cho ta biết, có phải vừa nãy ngươi đã dùng ngoại lực để hỗ trợ vượt qua trò chơi hay không.” Thiên Linh Tôn Giả lại hỏi.

Khi tinh chu chiến đấu sẽ cần rất nhiều linh lực, hoàn toàn không phải là thứ Kim Đan kỳ có thể chịu được.

“Đó là đương nhiên, nếu không vãn bối hoàn toàn không tính toán ra vị trí cụ thể của tinh chu đối diện.” Từ Phàm nói.

Ta cũng không ngốc đến nỗi có đồ lại không dùng.

“Đó là đạo khí của chưởng môn môn phái các ngươi sao.”

“Đúng vậy.”

“Thật sự không thể luyện chế thêm một cái sao, giá cả lớn bao nhiêu ta cũng cân nhắc.” Thiên Linh Tôn Giả nói, trong mắt có một tia thất vọng.

“Đúng vậy,” Từ Phàm không hề giải thích thêm.

“Được rồi.”

Sau đó Thiên Linh Tôn Giả cũng ký khế ước Thiên Đạo dựa theo nội dung trong cuộc trò chuyện vừa rồi, giao hẹn ba tháng sau sẽ quay lại mượn con rối phân thân.

Tại cửa lớn của Ẩn Linh Môn, Từ Phàm phất tay tạm biệt Vân Xa đã đi xa.

Cho đến khi Vân Xa biến mất ở phía chân trời, Từ Phàm mới quay đầu lại nói với Tô Nhiễm Thiên: “Tô trưởng lão, cảm ơn ngươi.”

Từ Phàm không ngốc, hắn biết nếu không phải hôm nay Thiên Linh Tôn Giả e ngại Tô Nhiễm Thiên, thì có thể sẽ dùng thủ đoạn khác.

“Ta là trưởng lão của Ẩn Linh Môn, ra mặt vì môn phái là điều tất nhiên.” Tô Nhiễm Thiên cười nói, hiện tại nàng càng ngày càng coi trọng Ẩn Linh Môn.

Hơn nữa nàng thật sự có dự định gia nhập Ẩn Linh Môn.

“Vẫn phải cảm ơn ngươi.”

“Vậy đại trưởng lão giúp ta một việc được không.”

“Hiện tại ta có một tinh chu trên danh nghĩa, bây giờ đã mượn cho hội trưởng lão, ta định chờ đến khi đại trưởng lão có thực lực, thì sẽ đặt tinh chu ở Ẩn Linh Môn.”

“Cũng mời đại trưởng lão điều khiển tinh chu đến Vực Cực Không thăm dò thu gom tài nguyên, ta chiếm 30%, Ẩn Linh Môn chiếm 70%.”

“Không biết, ý của đại trưởng lão như thế nào.” Tô Nhiễm Thiên nói.

“Nếu muốn chính thức điều khiển tinh chu, thấp nhất phải có thực lực Hợp Thể kỳ, ta sợ Tô trưởng lão sẽ chờ rất lâu.” Từ Phàm âm thầm tính toán một chút ở trong lòng, bản thân cần bao nhiêu năm mới đạt được Hợp Thể kỳ, sau đó chính là một cảm giác chua xót.

“Không sao, ta chờ được.” Tô Nhiễm Thiên cười nói, theo suy tính của nàng, dựa vào tư chất của Từ Phàm thì nhiều nhất là một nghìn năm sẽ thăng cấp lên Hợp Thể kỳ.

“Được.” Từ Phàm nói.

Không biết Tô trưởng lão có đợi được bốn nghìn năm hay không.

Sau đó Tô Nhiễm Thiên đã về đến tiểu viện của mình, để lại Từ Phàm đợi một mình ở của lớn Ẩn Linh Môn.

Từ Phàm nhìn ánh sáng mặt trời vào ban chiều cũng đúng lúc, vì thế lập tức lấy ghế nằm bắt đầu tắm nắng.

Bàng Phúc còn cần thời gian để mua hết toàn bộ linh quặng dị bảo, trong lúc này Từ Phàm có thể tận tình hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã.

“Phân thân số một của chủ nhân cần thêm một tháng mới có thể luyện chế xong đạo khí linh kiếm.”

“Đại trận trong môn phái đã thiết kế xong, chỉ chờ tài liệu đến đủ thì chủ nhân sẽ ra tay.”

“Tuyến sinh sản của con rối trọng giáp Hóa Thần kỳ đã thành lập xong, trước mắt đang thành lập tuyến sinh sản của con rối Hóa Thần kỳ có kích cỡ bình thường, công thức hợp kim của Sa phong chủ đã bắt đầu được sản xuất hàng loạt, làm nguyên liệu dự cho con rối Hóa Thần bình thường.”

Từ Phàm đang nhàn nhã nằm trên ghế phơi nắng bên bờ cát, tiện thể nghe Bồ Đào báo cáo công việc luôn.

“Gần đây căn cứ ở Yêu linh giới như thế nào.” Từ Phàm hỏi, hắn muốn biết có đào ra linh quặng tương đối khổng lồ nào đó hay không.

“Vẫn xây dựng dựa theo kế hoạch, không tìm thấy linh quặng có cấp bậc đạo khí.”

“Cuộc thăm dò xung quanh dãy núi Vạn Trọng của lửng mật giáp dày đã hoàn thành 10%.”

“Những chỗ khác nhận được nhiệm vụ Yêu Linh vẫn đang tiến hành bình thường, trước mắt nhóm Yêu Linh đầu tiên đã được phong ấn bên trong kho bảo vật.” Bồ Đào nói từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

“Đều rất tốt, vậy cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu, không cần sửa gì hết.” Từ Phàm nói.

Từ Phàm đổi tư thế ở trên ghế nằm tiếp tục phơi nắng, chỉ cảm thấy một ngày không cần làm việc rất tốt đẹp.

“Nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì quá tốt.” Từ Phàm nhìn mặt trời trên bầu trời nói.

Nhìn mặt trời trên bầu trời, Từ Phàm đột nhiên nhớ tới trò chơi nào đó ở kiếp trước.

“Thu gom năng lượng của Thiên Dương Tinh sao? Kế hoạch này quá lớn, ước chừng còn chưa kịp hoàn thành giới này thì đã đến thế giới Đại Thiên.”

“Nếu không cuộc sống chẳng có gì làm ở thế giới Đại Thiên sẽ nhàm chán đến cỡ nào chứ.” Từ Phàm nhìn mặt trời nói.

Mặt trời ở Tu Tiên giới được gọi là Thiên Dương Tinh, là một tinh thể rất lớn, dựa theo suy đoán của Từ Phàm, Dương Tinh ngày hôm nay to hơn mặt trời ở kiếp trước không biết bao nhiêu lằn, dù sao Từ Phàm chỉ biết mặt trời rất to.

Nghe nói vẫn chưa có tu sĩ nào có thể đến gần Thiên Dương Tinh.

Trong lúc nhàn rỗi đến nhàm chán, nếu muốn kiểm tra tính khả thi của kế hoạch.

Thì cần phải lấy một khối linh thiết ra, rồi bắt đầu thí nghiệm.

Một phần linh khiết nhanh chóng bị Từ Phàm luyện chế hòa tan ra, sau đó dưới Tố Hình thuật của Từ Phàm, cũng chậm rãi biến thành một con chím lớn giang cánh dài mười mét.

“May mà lúc trước không vứt bỏ chuyển đổi phù văn, nếu không bây giờ sẽ luống cuống.”

Từ Phàm trực tiếp khắc họa ra linh năng chuyển hóa thành phù văn ở trên người nó, chim lớn hấp thụ nhiệt độ do Thiên Dương tản ra, sau đó chuyển thành linh lực thuộc tính Hỏa, rồi điều khiển toàn thân.

Khi Từ Phàm khắc hoạ xong phù văn, một pháp khí đơn giản lập tức thành tức thành hình, đó là một pháp bảo tọa giá đơn giản.

“Hầu như không cần tiêu hao linh tực của tu sĩ điều khiển, chỉ là tốc độ bay hơi chậm.”

“Xem như một món đồ chơi để chơi cũng được.” Từ Phàm nhìn chim lớn nói.

Sau đó Từ Phàm đã phái con rối công cụ mang chim lớn về kho bảo vật.

Kế đến khi Từ Phàm đang suy nghĩ tiếp tục thực nghiệm, một quầng sáng xuất hiện ở trước mặt Từ Phàm.

Chỉ thấy trong quầng sáng có một nữ tử mặc áo đen, ngồi trên một thân một Thần Điểu màu xanh đen, bay đến phía Ẩn Linh đảo.

Thấy một màn như vậy, Từ Phàm hưng phấn đứng lên.

“Thê tử đã về!”

Nữ tử áo đen trong quầng sáng đúng là Trương Vi Vân.

Thân ảnh của Từ Phàm thoáng hiện một cái đã xuất hiện ở ngoài Ẩn Linh đảo, dừng trên một chiếc Linh thuyền, bay về phía Trương Vi Vân.

“Bồ Đào.” Từ Phàm nói.

“Có mặt.”

“Để Trấn Yêu Tinh toàn lực giữ chân Thần Điểu màu xanh đen kia.” Từ Phàm nói, hắn là người mang thù, lần trước khi con chim ngốc đó đến đón thê tử là thái độ khinh thường đầy mặt, dáng vẻ nhà mẹ đẻ ghét bỏ con rể nghèo kia khiến hắn rất khó chịu.

“Tuân lệnh.”

Trấn Yêu Tinh trên bầu trời Ẩn Linh đảo trực tiếp bắt đầu tụ năng lượng pháo laser.

Thần Điểu màu xanh đen đang bay lượn trên không Thập Vạn Lý Cự Hồ cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết trong nháy mắt, thân hình lập tức ngừng ở giữa không trung, hoài nghi nhìn bầu trời.

Cảm giác khiến da đầu của nó tê dại được truyền đến từ bầu trời.

“Tiểu Thanh, sao vậy.” Một âm thanh dễ nghe hỏi.

Âm thanh như tiếng phượng hoàng vang lên, dường như là đáp lại Trương Vi Vân.

“Ngươi nói nơi này có nguy hiểm sao?”

“Đây là địa bàn của phu quân, sao lại có nguy hiểm được.” Trương Vi Vân cười nói.

Lúc này, Từ Phàm ngồi trên Linh thuyền đã đi tới trước mặt Trương Vi Vân.

“Phu quân.”

Trương Vi Vân vừa thấy Từ Phàm đã mặc kệ Thần Điểu màu xanh đen, bay về phía Từ Phàm.

Eo của Từ Phàm lại bị Trương Vi Vân ôm chặt một lần nữa.

“Phu quân ngươi có nhớ ta không.” Trương Vi Vân làm nũng.

“Nhớ.” Từ Phàm vuốt làn tóc đẹp của Trương Vi Vân nói, hắn thật sự nhớ thê tử của mình, đặc biệt là giờ ngủ vào ban đêm.

“Ta cũng nhớ phu quân.” Trương Vi Vân vùi đầu thật sâu vào lồng ngực của Từ Phàm.

“Lần này ngươi về được bao lâu.” Từ Phàm hỏi, hắn biết bây giờ thê tử của mình vẫn chưa xuất sư, còn phải đi theo sư phụ học tập.

“Chỉ có hai ngày thôi, sau hai ngày ta phải đi theo sư phụ đến Băng Cực Châu để tu luyện, ước chừng sẽ xa phu quân một thời gian rất lâu.” Trương Vi Vân đáng thương nói.

“Yêu xa thật là đáng chết.” Từ Phàm mắng thầm, hắn không thể tưởng tượng được, bản thân sẽ trải nghiệm việc yêu xa ở Tu Tiên giới.

Còn là loại một lần xa nhau vài chục năm nữa chứ.

“Nếu không ta đi nói với sư phụ của ngươi, chúng ta sẽ không đi.” Từ Phàm nói.

“Không cần đâu, sư phụ nói ở Băng Cực Châu có món đồ rất quan trọng đối với ta, chỉ cần ta có được thì sau này có thể ở bên cạnh phu quân lâu dài.”

“Cho nên phu quân cứ chờ một chút nữa đi.” Trương Vi Vân nói.

Từ Phàm nhìn Trương Vi Vân vẫn là Nguyên Anh kỳ, trong lòng có hơi chua xót.

Thê Tử à, ngươi không biết nỗi khổ của phu quân.

“Được rồi, ta ở đây chờ ngươi trở về.” Từ Phàm thâm tình nói.

Lúc này có một tiếng kêu to vang lên, Từ Phàm nhìn thoáng qua Thần niệm xanh đen nói: “Đừng trách ta, gần đây có rất nhiều Yêu tộc xâm nhập vào Thập Vạn Lý Cự Hồ, không thể không đề phòng.”

“Nếu không cứ tùy ý để thứ gì cũng vào trong Ẩn Linh Môn, vậy uy nghiêm của Ẩn Linh Môn ta để ở đâu.” Từ Phàm cười nói.

“Tiểu Thanh, ngươi đến chỗ khác chơi đi, hai ngày sau quay lại đón ta là được.” Trương Vi Vân nói.

Thần Điểu màu xanh đen liếc nhìn Từ Phàm bằng thái độ khinh thường, rồi bay đến nơi xa.

Sau khi nhìn Thần Điểu màu xanh đen đã bay đi, Từ Phàm nói với Trương Vi Vân: “Đi, phu quân dẫn ngươi đi chơi cho đã trong hai ngày này.”

Sau đó trong vòng hai ngày. Từ Phàm đã dẫn Trương Vi Vân đi chơi hết toàn bộ Ẩn Linh đảo.

Lần này, các đệ tử trong môn phái lại tiếp tục được nhận phúc lợi từ sư nương đại trưởng lão.

Nhìn Trương Vi Vân phát quà cho các đệ tử trong môn phái không biết mệt, Từ Phàm khó hiểu hỏi: “Đây không phải là mấy đồ vật ngươi tìm thấy trong di tích đó chứ?”

“Không đúng, lần này là do sư phụ của ta phát hiện ra, nàng đã mang mấy thứ hữu dụng đối với mình đi hết rồi.”

“Cho nên đồ còn dư là của ta.”

“Mấy thứ này cũng vừa hợp với đệ tử trong môn phái của chúng ta, cho nên ta đã mang hết đến đây.” Trương Vi Vân lộ ra vẻ mặt của một quản gia hiền lành.

Lúc này, Hùng Lực ngại ngùng đi tới.

“Xin chào trưởng lão, xin chào sư nương đại trưởng lão.” Vốn dĩ là một Hùng Lực có thân hình cường tráng mạnh mẽ, lúc này lại biến thành một con gấu ngoan ngoãn.

“A, cuối cùng cũng gặp được một đệ tử luyện thể.” Trương Vi Vân nói xong cũng tìm kiếm trong nhẫn không gian.

Cuối cùng lấy ra một bộ trọng giáp đạo khí, là loại bao hết từ đầu đến chân.

“Đây là trọng giáp Uẩn Linh, tuy rằng đã có chút sứt mẻ, nhưng vẫn dùng được, chỉ cần sau này ngươi đến nhờ đại trưởng lão sửa lại cho mình thì sẽ lại hoàn hảo như lúc ban đầu.” Trương Vi Vân nói.

Không chờ Hùng Lực từ chối, Trương Vi Vân đã khoác thẳng bộ trọng giáp này lên người hắn, đạo khí có linh tính, sau khi tiếp xúc với hơi thở của Hùng Lực, bộ phận còn lại lập tức tự động bao bọc hắn.

Một nam nhân cường tráng to cao đến ba mét xuất hiện ở trước mặt mọi người.

“Đừng từ chối, ta giữ bộ trọng giáng đạo khí này cũng vô dụng, còn không bằng cho những người cần nó như các ngươi.” Trương Vi Vân nhìn Hùng Lực nói.

“Cảm ơn sư nương đại trưởng lão.” Hùng Lực hành lễ trang trọng cảm động nói.

“Được rồi, có được đồ tốt thì đừng ở đây làm bóng đèn nữa, đi đi.” Từ Phàm phất tay nói.

Ta đã xa thê tử mười mấy năm, vừa mới gặp lại thì một đám các ngươi lại làm bóng đèn là sao chứ.

Hùng Lực nhanh chóng lui ra, trên mặt mang theo nụ cười cảm kích, tuy rằng hắn không biết bóng đèn là vật gì, nhưng vẫn nghe hiểu ý muốn kêu mình rời khỏi của đại trưởng lão.

“Là vật nhỏ thì thôi, ngay cả đạo khí ngươi cũng đưa.” Từ Phàm nhìn thê tử hào phóng của mình nói.

“Không sao, ta thấy đệ tử trong môn phái của phu quân đều là người biết ơn biết báo đáp, cho dù đưa đồ vật cao hơn cũng đáng thôi.” Trương Vi Vân cười nói.

“Mỗi lần tới ngươi đều phát phúc lợi cho đệ tử, đến lúc ngươi vung tay muốn tạo phản thì làm sao bây giờ.” Từ Phàm nói giỡn.

“Vậy ngươi nhường lại vị trí đại trưởng lão trong môn phái là được.”
Bình Luận (0)
Comment