Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222: Thê Tử Đã Đi Rồi

Chương 222: Thê tử đã đi rồi Chương 222: Thê tử đã đi rồi

Trương Vi Vân lấy một chiếc nhẫn không gian ra , nói với Từ Phàm: “Phu quân, trong này cũng là đồ tìm được ở di tích.”

“Ta không dùng tới đâu, ngươi cứ đặt trong kho bảo vật đi, để những đệ tử không nhận được quà từ ta chọn là được.”

Từ Phàm cầm nhẫn không gian âm thầm nhìn thoáng qua, sau đó lại giao cho con rối công cụ để nó đưa đến trong kho bảo vật.

“Nương tử của ta vẫn là tiểu phú bà, nếu không phải phu quân của ngươi cũng nỗ lực, vậy thì thật sự sẽ bị ngươi bao nuôi.” Từ Phàm cười nói, trong nhẫn không gian kia có ít nhất mười mấy mục tiêu nhỏ.

“Ha ha, ta đây bao nuôi phu quân cũng được.”

Trương Vi Vân dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm của Từ Phàm cằm, giả bộ quyến rũ nói: “Nói đi, cần bao nhiêu bạc để bao nuôi phu quân đây.”

Giọng điệu kia giống như thiếu gia nhà giàu cưỡng bức dân nữ vậy.

Nhìn hành vi của Trương Vi Vân, Từ Phàm cười.

Kỹ thuật diễn rất kém, điểm mấu chốt nhất là không hề bộc lộ ra khí chất của phú bà.

“Ta không cần bạc, chỉ cần mỗi ngày nương tử đều làm ấm ổ chăn cho ta là được.” Từ Phàm cười nói.

Lúc này, đệ tử vốn dĩ muốn đến để lấy lòng đã bị hộ sơn con rối chặn lại, thế giới của hai người không cần có bóng đèn.

“Phu quân, chờ ta thăng cấp lên Hóa Thần kỳ.” Trương Vi Vân nói rồi hôn lên mặt Từ Phàm một cái.

“Được rồi.” Từ Phàm buồn phiền nói.

Lúc này, phía sau hai người truyền đến âm thanh hừ hừ hừ.

Hai con nai con đi đến bên cạnh Trương Vi Vân.

Vân Hoa Lộc dùng đầu cọ cọ Trương Vi Vân.

“Hù hừ hừ.”

“Ta còn phải đi, không thể ở lại cùng với ngươi.” Trương Vi Vân nhìn nai con nói lời xin lỗi.

“Hừ hừ hừ, hừ hừ.” Vân Hoa Lộc ngẩng đầu kêu.

“Ta biết ngươi có phu quân, chính là nai con bên cạnh ngươi phải không.” Trương Vi Vân nói xong lấy một vòng hoa đeo lên nai con nhỏ hơn một chút bên cạnh Vân Hoa Lộc.

“Đây là Mộc Hoa Linh, có thể giúp các ngươi nhanh chóng trưởng thành, các ngươi phải lớn nhanh lên.” Trương Vi Vân vuốt nai con nói.

Nghe Trương Vi Vân nói chuyện với nai con, chân mày Từ Phàm nhíu lại.

Nếu ngươi không tới con của ta sẽ ra đời, lời này của ngươi là có ý gì.

“Đi đi đi, tự đi tìm nơi khác chơi đi.” Từ Phàm phất tay đuổi hai con nai con đi.

Thê tử của ta sắp đi rồi, các ngươi tới đây thêm loạn làm gì.

Vân Hoa Lộc liếc nhìn Từ Phàm một cái, rồi dẫn tiểu phu quân của nó đến chỗ khác chơi.

“Môn phái của phu quân có hai con thú tốt lành như vậy, chắc là rất may mắn nhỉ.”

“Cũng được, miễn cưỡng ổn, không đến nỗi diệt môn phái.” Từ Phàm nói giỡn.

Lúc này, Từ Phàm và Trương Vi Vân cũng sắp đến cổng ra của Ẩn Linh Môn.

Một con Thần Điểu màu xanh đen đã sớm chờ ở đây mấy ngày.

“Chim nhỏ, chăm sóc cho thê tử của ta thật tốt, sau này ta sẽ phong ngươi là Thần Thú của Ẩn Linh Môn.” Từ Phàm cười nói.

Lời nói của Từ Phàm chỉ nhận được sự xem thường.

Trương Vi Vân nhảy lên Thần Điểu màu xanh đen, vẫy tay tạm biệt Từ Phàm, sau đó lập tức hóa thành một đường sáng biến mất ở phía chân trời.

“Thật là, thê tử đã đi rồi.”

Từ Phàm lại biến thành người cô đơn.

“Sư phụ, cuộc ly biệt hiện tại chỉ là tạm thời, sau này chắc chắn ngươi và sư nương sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

không biết khi nào Từ Cương đã xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.

“Nếu như không có chuyện gì thì đi dạy Linh Đài nhiều hơn đi, đứa nhỏ này còn có tương lai hơn ngươi đó.”

“Hơn nữa vi sư chỉ hơi buồn phiền, không cần lời khuyên của ngươi.” Từ Phàm trợn trắng mắt nói.

“Không phải ta đến chỉ để khuyên sư phụ, mà là một người bạn tốt của ta muốn đến đây gặp ngài.” Từ Cương nói.

“Là đệ tử Thiên Linh Tông kia sao.” Từ Phàm hỏi.

“Không phải, là Tả Toàn ta gặp được trong thiên trận chung kết cuộc thi chiến lực thiên tài.” Từ Cương nói.

“Gặp ta sao?”

“Nói thật ra là muốn ngài chỉ giáo một chút.” Từ Cương nói.

“Chỉ giáo sao?”

“Nói với hắn ta không rảnh, trong môn phái có rất nhiều chuyện, làm sao có thời gian để chỉ giáo người khác.” Từ Phàm vẫy tay nói.

“Ta hiểu rồi.”

Lúc này Chu Khai Linh lại chạy tới nói với Từ Phàm: “Sư phụ, sư nương đâu?”

“Đi rồi.” Từ Phàm thản nhiên nói.

“Đi rồi sao!” Chu Khai Linh thất vọng nói.

Trong khoảng thời gian này hắn đang dốc lòng nghiên cứu bột phấn có thể tăng cường đạo thuật Thần thông, sau khi mới có một chút hiệu quả và thành tựu, vừa ra ngoài đã nghe nói sư nương tự tặng quà cho từng đệ tử.

Chờ đến khi hắn hưng phấn chạy tới, lại không ngờ sư nương đã đi rồi.

Lúc này Từ Phàm lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Chu Khai Linh.

“Trong đây đều là đạo pháp Thần thông mà sư nương của ngươi thu gom ở di tích mấy năm gần đây, có rất nhiều thứ đã không sản xuất nữa.”

“Sư nương của ngươi kêu ta đưa cho ngươi.” Từ Phàm nói.

“Sư nương thật tốt.” Chu Khai Linh cầm nhẫn không gian nói.

“Sư phụ không tốt sao.” Từ Phàm nhìn thoáng qua Chu Khai Linh nói.

“Sư phụ đương nhiên là tốt!” Chu Khai Linh lớn tiếng nói.

Từ Cương ở bên cạnh nhìn phản ứng của Chu Khai Linh cũng gật đầu, khổng hổ là đồ đệ do sư phụ thu nhận, phản ứng rất nhanh.

Nhìn trạng thái của Chu Khai Linh, Từ Phàm hài lòng gật đầu.

...

Tại trung tâm đại lục, ở Tiên thành Thiên Phong, Từ Nguyệt Tiên nhìn tin tức trong máy truyền tin nói: “Sư nương chỉ tới hai ngày đã đi rồi, ta vẫn chưa nói chuyện với sư nương nữa.”

Lúc này, pháp khí truyền tin trong tay Từ Nguyệt Tiên lại truyền đến tin tức.

Sau khi nhìn thoáng qua, Từ Nguyệt Tiên lập tức trả tiền trà rồi đi ra ngoài thành.

“Cuối cùng di tích này cũng mở ra, lúc này nhất định ta phải có được Địa Tâm Viêm Tinh.”

Khi Từ Nguyệt Tiên đi, Từ Phàm đã cho nàng một danh sách tài liệu, những thứ đó đều là đều là tài liệu cần thiết để luyện chế đạo khí thuộc về nàng.

Trong danh sách tài liệu cũng có mục tiêu hiện tại của nàng.

Bên ngoài Tiên thành Thiên Phong, Từ Nguyệt Tiên điều khiển Lưu Vân Toa bay đến nơi cần đến, địa điểm nàng muốn đến là một khu vực hoang dã cách thành Thiên Phong sáu mươi vạn dặm về phía bắc.

Trên Lưu Vân Toa, Từ Nguyệt Tiên đang suy nghĩ về linh quặng trong danh sách.

“Danh sách mà sư phụ đưa có thể mua được một nửa, trước mắt những cái này không cần tìm gấp.”

“Về một nửa còn lại, trong đó có 40% thông tin, còn lại phải chờ tin tức từ Thiên La Điện.” Từ Nguyệt Tiên nhìn khu vực phía trước nói.

Đồng thời tốc độ của Lưu Vân Toa cũng chậm lại, bởi vì đã đi xa Tiên thành của Nhân tộc và thủ đô của người phàm, cho nên nơi này là địa bàn của yêu thú.

Ở toàn bộ Tu Tiên giới, Tiên thành của Nhân tộc và quốc gia của phàm nhân chỉ chiếm 50%, các khu vực hoang dã còn lại đều là địa bàn của yêu thú.

Từ Nguyệt Tiên dùng tay kết pháp ấn, toàn bộ Lưu Vân Toa và nàng đều tàng hình.

Ngay lúc Lưu Vân Thôi biến mất, một luồng thiên lôi kéo dài qua trời đất đánh vào Lưu Vân Thoi.

“Hú.”

Một âm thanh bén nhọn phát ra vang vọng khắp trời đất.

Một con đại bàng khổng lồ dang cánh ra dài tới một trăm mét, mang theo tia điện vọt ra từ trong tầng mây.

Từ Nguyệt Tiên dùng Thần thông chạy trốn đến nơi xa nhìn Lưu Vân Toa bị hủy với sắc mặt khó coi, âm thầm thề, sau này nhất định phải nghe lời sư phụ, khi lên đường không được đi ở dưới tầng mây.

Vốn tưởng rằng sư phụ chỉ nói ra một câu vui đùa, không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.

Hai pháp trận xuất hiện phía sau Từ Nguyệt Tiên, ngay sau đó bay về các hướng khác nhau.

Lúc này có một võng thiên lôi tốt tăm dần bao trùm mảnh đất này, chậm rãi bao lại toàn bộ hai phân thân của Từ Nguyệt Tiên.

Từ Nguyệt Tiên nhìn tia sét trên tầng mây, cùng với ánh mắt chơi đùa của con đại bàng sấm sét khổng lồ kia, thở dài một hơi thật sâu.

“Vốn là không muốn phiền đến sư phụ, nhưng bây giờ hết cách rồi.” Từ Nguyệt Tiên nói, phía sau nàng xuất hiện mười hai con rối trọng giáp Hóa Thần kỳ và một con rối Hóa Thần kỳ bình thường.

Một con rối trọng giáp Hóa Thần kỳ cầm Thái Tâm Cự Thuẫn đứng ở vị trí đầu.

“Sư phụ, có người khi dễ đồ đệ của ngươi!!”

Từ Nguyệt Tiên nhanh chóng bấm pháp bảo truyền tin tới Từ Phàm.

Từ Phàm ở phía xa đang câu cá trên Thập Vạn Lý Cự Hồ kinh ngạc.

“Định mệnh, có người khi dễ đồ đệ của ta sao.”

“Bồ Đào, hỗ trợ điều khiển cho ta.” Từ Phàm hét lớn một tiếng.

Lúc này, trong mắt toàn bộ con rối ở trước người Từ Nguyệt Tiên đều phát ra ánh sáng.

Từ Phàm điều khiển con rối bình thường nhìn hoàn cảnh xung quanh, lại tập trung nhìn tia sét trên tầng mây và Lưu Vân Toa bị phá hủy ở phía dưới.

“Bị đánh lén ở dưới tầng mây, nghe không nghe lời của ta.” Từ Phàm điều khiển con rối bình thường nói.

“Ta vốn tưởng rằng tàng hình thì sẽ không bị phát hiện.” Từ Nguyệt Tiên sợ hãi nói, đã là Nguyên Anh kỳ rồi mà còn bị sư phụ dạy dỗ.

“Khi trở về sẽ dạy lại ngươi.”

Từ Phàm nói rồi điều khiển con rối trọng giáp đang cầm khiên chặn một tia sấm sét do Lôi Đình Cự Ưng phát ra.

‘Ầm’

Tia sét nổ tung trên Thái Tâm Cự Thuẫn, sau đó Từ Phàm nhanh chóng thu thập và tận dụng nguồn sét còn sót lại, tiện tay tùng ra bột phấn màu tím dung hợp với năng lượng còn sót lại, hóa thành hai cánh gió và sét thêm vào sau lưng của Từ Nguyệt Tiên.

“Ở bên cạnh xem diễn cho tốt, ta sẽ biến con đại bàng nhỏ này trở thành thú cưỡi của ngươi.” Từ Phàm điều khiển con rối nói.

“Được.”

Từ Nguyệt Tiên ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu ẩn thân thể.

Lôi Đình Cự Ưng ở phía xa thấy con mồi của mình biến mất, lập tức nổi giận nhào tới con rối Từ Phàm đang điều khiển.

“Cha cha, tính tình của ngươi rất nóng nảy.” Từ Phàm nói.

Từ Phàm điều khiển con rối dùng tay kết pháp ấn, không gian xung quanh xuất hiện vô số sợi tơ, có vô số hạt bay trên không trung.

Trên bầu trời xuất hiện một mảnh mây đỏ, sau đó biến thành một con rồng lớn màu đỏ hồng bay trên không trung.

“Lập nhóm.”

Nhìn thấy đã chuẩn bị sẵn sàng, Từ Phàm điều khiển con rối xếp thành hàng dài.

Từ Nguyệt Tiên trốn ở bên cạnh một đám mây chứa sét, cười nhìn thao tác hoa mắt của Từ Phàm, hai mắt bắt đầu hiện lên ngôi sao nhỏ.

Từ nhỏ nàng đã sùng bái sư phụ của mình nhất, sau đó cho dù có gập các tiền bối cao thủ khác cũng không thay đổi ý nghĩ.

“Sư phụ vẫn lợi hại và bình tĩnh giống như trước kia.”

Vào lúc này, trên bầu trời xuất hiện một cây kiếm chọc trời, chém xuống Lôi Đình Cự Ưng đang bị trói buộc phía dưới.

“Hú.”

Một tiếng kêu thê thảm vang lên.

Lôi Đình Cự Ưng hóa thành sấm sét biến mất khỏi nơi này trong nháy mắt.

Từ Phàm nhìn hướng Lôi Đình Cự Ưng biến mất thì thở dài một hơi.

“Nguyệt Tiên, chim nhỏ của ngươi đã bay mất.”

Từ Nguyệt Tiên có thêm hai cánh gió và sét ở sau lưng, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm.

“Không sao, sư phụ có thể bắt đối phương phải bỏ đi đã rất lợi lại.” Từ Nguyệt Tiên sùng bái nói.

Điều khiển con rối có cấp bậc Hóa Thần kỳ ép yêu thú Hợp Thể kỳ phải bỏ đi, chiến tích này có thể nghiền ép tất cả thiên tài yêu nghiệt.

“Thực lực của con rối vẫn hơi thấp, sau khi ngươi đạt tu vi cao, nơi ngươi đi càng ngày càng nguy hiểm.”

“Cuối cùng con rối Hóa Thần kỳ vẫn yếu một chút.” Từ Phàm nói.

“Như vậy cũng được rồi.” Từ Nguyệt Tiên nghe được lời nói của Từ Phàm nói cảm động đáp lại.

“Ngươi cảm động cái gì, đồ đệ ta bồi dưỡng tốt như vậy đương nhiên phải bảo vệ thật tốt.”

“Nếu không sau này ai trong các ngươi đến bảo vệ ta chứ.”

“Nhớ kỹ, bất kỳ lúc nào cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt.” Từ Phàm điều khiển con rối sờ đầu Từ Nguyệt Tiên.

Sau khi nói xong, Từ Phàm lại bói một quẻ cho Từ Nguyệt Tiên.

“Trong một tháng tới sẽ có tại họa đổ máu, bây giờ ngươi lập tức trở về môn phái, đừng đến di tích nữa.” Từ Phàm nói.

“Được.” Từ Nguyệt Tiên gật đầu nói.

“Đúng rồi sư phụ, bảo khí tọa giá của ta bị hủy rồi.”

“Đã sắp xếp để phân thân luyện chế cho ngươi.” Từ Phàm nói.

“Cảm ơn sư phụ.”

Từ Phàm ngắt kết nối với con rối, nhìn mặt hồ ở nơi xa.

“Bồ Đào.”

“Vẫn chưa có phương án luyện chế con rối Luyện Hư kỳ sao.” Từ Phàm hỏi.

“Trước mắt đang tiến hành suy đoán tối ưu nhất, xin chủ nhân kiên nhẫn chờ đợi.” Quả nho nói.

“Phương án hiện tại chỉ có nhiêu đây thôi.”

“Thứ nhất, luyện chế đạo khí pháp bảo Vạn Thú Cung, thứ hai là nô lệ hoá Yêu tộc, tu sĩ Nhân tộc, yêu thú, mức độ nguy hiểm cao.”

Bồ Đào nói ra hai phương án, đều không hợp ý của Từ Phàm.

Vạn Thú Cung là đạo khí trung cấp do hắn thiết kế ra, dựa vào tu vi hiện tại của hắn thì hoàn toàn không thể luyện chế.

Còn phương án thứ hai, nô lệ hoá Yêu tộc gì đó, càng không đáng tin cậy hơn.

Bởi vì dựa vào thủ đoạn hiện tại của hắn mà khống chế Yêu tộc, tu sĩ Nhân tộc và yêu thú, đều có tỉ lệ lật bàn.

Từ Phàm sẽ không làm cách tự đào mồ chôn mình như vậy.

“Mấy tên đồ đệ không thể bớt lo này.” Từ Phàm nói.

Hắn luôn có cảm giác, khi đồ đệ của mình vẫn chưa đạt tu vi tu vi Đại Thừa kỳ, sẽ dễ gặp nguy hiểm ở bên ngoài.

“Phải tăng thêm một cấp phòng vệ cho các đồ đệ.” Từ Phàm cân nhắc nói.

Lúc này, mặt hồ ở nơi xa bắt đầu quay cuồng.

Một con Tê Tê đang hóa hình người, nâng một con mực thủy tinh đi lên Linh thuyền của Từ Phàm.

“Chủ nhân, đây là là yêu thú hiếm ta bắt được ở Cự Hồ.”

“Rất thích hợp để ăn chiên kèm với sốt.”

“Không biết chủ nhân có cảm thấy hứng thú hay không.” Tê Tê nói.

Từ Phàm nhìn lướt qua, thứ này sắp bị Ẩn Linh Môn ăn đến tuyệt chủng, trước mắt thứ này vẫn yêu thú Ẩn Linh Môn cấm bắt.

“Phóng sinh đi, nuôi đến mấy thế hệ sau rồi ăn.” Từ Phàm nói.

“Tuân lệnh.”

Tê Tê nhanh chóng ném con mực thủy tinh vào Thập Vạn Lý Cự Hồ.

“Gầy đây tuần tra tình hình Thập Vạn Lý Cự Hồ như thế nào.” Từ Phàm treo con mồi lên móc câu rồi ném cần câu hỏi.

“Ngoài trừ phát hiện ra mấy dòng sông ngầm, còn có mấy chục dị bảo đang hấp thu tinh hoa trời đất thì không còn thu hoạch khác.” Tê Tê cung kính nói.

“Ngươi không lấy mấy dị bảo kia chứ.”

“Không có không có, ta biết đây là dị bảo chủ nhân đã sớm phát hiện ra, cho nên ta cũng không lấy.” Tê Tê vội vàng nói.

“Ngươi thông minh đó.”

Trong lúc nhàn rỗi đến nhàm chán, Từ Phàm bắt đầu trò chuyện với Tê Tê về chuyện của Yêu Linh giới.

“Thực lực của tộc Tê Tê các ngươi ở yêu Linh giới như thế nào.” Từ Phàm hỏi.

“Trong tộc có một Yêu Tôn tọa trấn, ngày tháng sống ở Yêu Linh giới cũng không khó khăn.” Tê Tê khiêm tốn nói.

“Cũng được đó, ít nhất cũng mạnh hơn tộc lửng mật giáp dày kia.” Từ Phàm cười nói.

“Tộc nhân trong tộc lửng mật giáp dày có chuyện sâu xa gì sao.” Con tê tê tò mò hỏi.

“Chúng nó từng xâm chiếm Thập Vạn Lý Cự Hồ, cuối cùng bất lực quay về.” Từ Phàm nói.

“Tộc Tê Tê chúng ta từng phụ thuộc vào tộc lửng mật giáp dày ở thời thượng cổ.”

“Khi đó thực lực cao nhất của tộc ta cũng bằng hoặc kém ta mà thôi.”

“Lại nói tiếp sở dĩ tộc lửng mật giáp dày nghèo khó cũng không thoát khỏi liên quan đến tộc của ta.” Tê Tê nói.

“Thú vị, nói tình huống cụ thể đi.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.

“Tại thời kỳ quyết chiến với Nhân tộc ở thời thượng cổ, tộc lửng mật giáp dày vốn dĩ là một tộc mạnh, sau khi nghe xong một câu nói từ tộc trưởng tộc của tộc Tê Tê khí đó, lập tức bị điên hết.”

“Bắt đầu điên cuồng tìm cao thủ Nhân tộc tử chiến, giống như cao thủ Nhân tộc đã giết phụ mẫu của chúng nó vậy.”

“Cuối cùng tất cả Yêu Tôn của tộc lửng mật giáp dày đều chết hết, ngay cả tộc trưởng của tộc ta khi đó cũng chết trên chiến trường.” Tê Tê nói.

“Rốt cuộc tộc trưởng khi đó của tộc Tê Tê các ngươi nói cái gì mà khiến Yêu Tôn trong tộc lửng mật giáp dày tức giận như vậy.” Từ Phàm rất tò mò hỏi, vẻ mặt chờ mong nhìn Tê Tê.

“Ta cũng không biết.”

“...”
Bình Luận (0)
Comment