Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 223 - Chương 223: Tiền Bối, Xin Dừng Bước

Chương 223: Tiền bối, xin dừng bước Chương 223: Tiền bối, xin dừng bước

Nghe thấy lời gây mất hứng như vậy, Từ Phàm cau mày nhìn Tê Tê nói: “Ngươi đang giỡn mặt với ta hả?”

Tê Tê lập tức hoảng sợ, khi cảm nhận được cơn đau xé rách từ linh hồn, Tê Tê vội vàng nói: “Chủ nhân, ta không giỡn mặt với ngươi đâu.”

“Ta thật sự không biết tổ tiên của chúng ta đã nói cái gì, nhưng vẫn suy đoán ra được đại khái.”

“Lúc ấy những lời khiến Yêu Tôn của tộc lửng mật giáp dày phát cuồng chắc là như vậy.”

Sau đó Tê Tê dùng phương thức truyền âm nói với Từ Phàm một câu.

Sau khi nghe xong, Từ Phàm gật đầu nói: “Lực sát thương của những lời này thực sự rất lớn, không tệ, ngươi đã qua ải.”

Tê Tê cảm nhận cơn đau xé rách trong cơ thể đã ổn định trở lại, lau mồ hôi nghĩ thầm, cũng may bản thân mình cũng chú ý đến mấy chuyện linh tinh này, nếu không sẽ không dễ dàng gì vượt qua được ải này.

Từ Phàm tiếp tục câu cá, Tê Tê ở bên cạnh nói với Từ Phàm những chuyện gì lạ nó thấy được khi ở Yêu Linh giới.

“Thời kỳ cổ xưa nhất ở Yêu Linh giới các ngươi là bị Long tộc thống trị, sau đó không biết là do nguyên nhân gì, toàn bộ Long tộc đều chuyển đi hết rồi.” Từ Phàm hỏi.

“Đúng vậy, những Yêu tộc đỉnh cấp suy đoán, có thể khi đó Long tộc có biến lớn, cho nên Long tộc ở thế giới Đại Thiên bắt đầu triệu tập Long tộc trở về.”

“Hình như là bởi vì kiếp nạn lớn của Long tộc tới rồi, từ lúc đó cho dù là Nhân giới hay là Yêu Linh giới cũng chỉ còn lại một ít giao long có huyết thống không thuần khiết thôi.” Tê Tê nói.

“Kiếp nạn lớn của Long tộc, thú vị.”

Lúc này Từ Phàm bỗng nhiên thu cần câu, một con cá lớn màu vàng kim mắc câu.

“Là cá đù vàng, không tệ, hôm nay có lộc ăn.”

Từ Phàm thu cần câu, cũng gọi một con rối công cụ tới mang cá đù vàng bay về phía nhà ăn ở đỉnh chính Ẩn Linh đảo.

Còn những yêu thú không biết tên đã câu được, Từ Phàm đều thưởng cho Tê Tê hết.

Lý do thu cần câu không phải là vì sắp đến giờ ăn cơm, mà là bởi vì Bàng Phúc tới, mang theo hy vọng của toàn bộ môn phái tới.

Tại đạo trường ở đỉnh chính, Từ Phàm tự mình rót cho Bàng Phúc một ly trà.

“Đại trưởng lão khách sáo rồi.” Bàng Phúc nói.

“Khách sáo cái gì, chắc là ngươi rất vất vả, nhiều tài liệu bình thường rất khó gặp ở Tu Tiên giới như vậy, mà có thể mua hết trong thời gian thế này, đây là công lao của ngươi.” Từ Phàm cười nói.

Bàng Phúc vừa tới, vậy chứng minh cuộc sống cá mặn hiện tại của Từ Phàm đã bắt đầu rồi.

Mười chiếc nhẫn không gian được đặt ở trên bàn.

“Đại trưởng lão, đây là tất cả linh quặng dị bảo ngươi muốn.”

“Ta đã tách ra theo chủng loại trong danh sách của ngươi.”

“Tổng cộng tốn tám nghìn vạn linh thạch thượng phẩm.” Bàng Phúc báo cáo.

“Vất vả rồi, sau này sẽ không mua với quy mô lớn như vậy nữa.”

“Ngươi có thể tận tình sử dụng linh thạch mà ta để trong thương hội.” Từ Phàm nói.

“Vậy thì quá tốt, cảm ơn đại trưởng lão đã ủng hộ.” Bàng Phúc hưng phấn nói, Từ Phàm cho Bàng Phúc một ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, tốn hết tám nghìn vạn, số linh thạch còn lại cũng đủ để thương hội Ẩn Linh phát triển một thời gian.

“Người nên cảm ơn phải là ta.” Từ Phàm mỉm cười nói.

Sau khi Bàng Phúc và Từ Phàm trò chuyện xong thì lại trở về thương hội.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của Bàng Phúc, Từ Phàm cảm thán nói: “Mập hay không mập thật sự không liên quan quá nhiều đến việc có bận nhiều hay không.”

Ba ngày sau, Từ Nguyệt Tiên đã về tới Ẩn Linh Môn.

Nhìn gương mặt chua xót của Từ Nguyệt Tiên, Từ Phàm cười nói: “Ta đã nói ngươi nhanh chóng trở về thì nhanh chóng trở về đi, cuối cùng vẫn ở bên ngoài thêm một thời gian.”

“Làn này tốt rồi, hao tài tốn của.” Từ Phàm nói.

“Sư phụ, ngươi còn nói nữa, nhẫn không gian của ta cứ bị tráo như vậy, ngoài trừ pháp bảo đã thu vào trong cơ thể và con rối bảo mệnh do ngươi đưa, thì những thứ khác đều mất hết.”

“Nếu không phải ta có tiền tiết kiệm ở tiền trang Tiên Ngọc, thì có lẽ ta đã không về được.” Từ Nguyệt Tiên có chút khóc không ra nước mắt.

Từ Phàm cầm nhẫn không gian đã tráo đổi hứng thú nói: “Không tệ, có thể đánh tráo được nhẫn không gian giả trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”

“Chỉ dựa vào điểm này, nhẫn không gian của ngươi bị mất cũng không oan.” Từ Phàm cười nói.

“Sư phụ, ngươi còn nói sao.” Từ Nguyệt Tiên nhìn thái độ trêu chọc của Từ Phàm, tức giận nói.

“Nguyệt Tiên, ngươi dùng Quang Ảnh Thuật chiếu lại thời gian trước và sau khi mất nhẫn không gian, cảnh tượng đã thấy được cho ta.”

“Để ta nhìn xem là ai đã trộm nhẫn của ngươi.” Từ Phàm nói, đối với việc Từ Nguyệt Tiên mất nhẫn không gian, hắn không hề để ý.

Thoát khỏi tai họa đổ máu thì mất đồ cũng là bình thường.

“Sư phụ, ngươi xem, trong trí nhớ của ta vào khoảng thời gian này trước và sau hoàn toàn không có ai tới gần ta.”

Từ Nguyệt Tiên nói rồi dùng Quang Ảnh Thuật mở ra một quầng sáng.

Quàng sáng di chuyển theo thời gian của Từ Nguyệt Tiên, Từ Phàm ở bên cạnh nhìn một cách nghiêm túc.

“Đây rồi.” Từ Phàm đột nhiên nói.

Hình ảnh dùng lại ngay cảnh tượng đang chiếu thẳng vào một tu sĩ bình thường.

Từ Nguyệt Tiên nhìn nhìn bức ảnh này, nghi hoặc hỏi: “Sư phụ, có cái gì không đúng sao.”

“Không để tâm gì hết, chẳng phải vi sư đã nói rồi sao, chi tiết rất quan trọng.”

“Ngươi không nhìn ra sao.” Từ Phàm hỏi, trong giọng nói có một chút hương vị hận sắt không thành thép.

“Ta không nhìn ra được.” Từ Nguyệt Tiên bất đắc dĩ nói.

Lúc này, Từ Phàm tiếp quản hình chiếu quầng sáng từ Từ Nguyệt Tiên, cố định hình ảnh này.

Lúc này, hình ảnh trong quầng sáng bắt đầu phóng to, cuối cùng dừng hình ảnh tiếp theo ở dưới một hạt bụi.

“Đây là hình ảnh trong trí nhớ của ngươi, hình chiếu trong quầng sáng do ngươi chiếu ra cũng là căn cứ vào trí nhớ của ngươi để hình thành.”

“Ngươi nói xem, ngươi đã từng thấy tro bụi nào mượt mà như vậy sao.” Từ Phàm chỉ vào một quả hình cầu hoàn mỹ trong quầng sáng nói.

Sau đó Từ Phàm lại lùi hình ảnh về một giây trước, sau đó tiếp tục phóng to.

Trên bức ảnh này tro bụi có rất nhiều kiểu dáng, chỉ là không có hình cầu hoàn mỹ kia.

“Sau bức ảnh này, trí nhớ của ngươi đã bị ảnh hưởng, hoặc là đã quên một đoạn ngắn này.” Từ Phàm vuốt cằm nói.

“Nếu có kỹ thuật ăn cắp lợi hại như vậy, vậy chắc chắn không phải là loại người vô danh, ngươi hỏi thăm tổ chức tình báo mà ngươi có liên lạc một chút, chắc là sẽ có tin tức ngươi cần.”

Lúc này, tại một nhà dân ở Tiên thành Văn Nho xa xôi, một tu sĩ Luyện Hư kỳ vừa nhìn đã biết là chính nhân quân tử ngắm đồ vật trong nhân không gian của Từ Nguyệt Tiên có chút ngạc nhiên.

“Có vẻ như lần này đã gây họa, trong nhẫn không gian của một nữ tu Nguyên Anh kỳ lại có nhiều đồ tốt như vậy.”

“Trộm thì trộm thôi, nàng còn có thể đi theo nhẫn không gian đến đánh ta sao.” Tu sĩ Luyện Hư kỳ có khuôn mặt chính nghĩa nói.

Đúng lúc này, nhẫn không gian của Từ Nguyệt Tiên bắt đầu phát ra ánh sáng, một phù văn hôi hám đã nhắm chặt vào nam tu Luyện Hư kỳ, hóa thành pháp trận nhanh chóng bao trùm lên người hắn, sau đó đã biến mất hoàn toàn.

“Dám trộm đồ vật của đồ đệ ta, ngươi thật to gan.”

“Sau này ngươi chờ bị tiếng xấu muôn đời đi.”

Sau khi âm thanh này kết thúc, một mùi tanh tưởi phát ra từ trong cơ thể tu sĩ Luyện Hư kỳ.

“Ọe.”

“Đây là hương vị gì, hôi quá.” Tu sĩ Luyện Hư kỳ cố nén sự ghê tởm nói.

Sau đó dùng mấy lần phù chú tinh lọc cơ thể, kết quả càng khiến mùi tanh tưởi bộc phát mãnh liệt hơn.

“Đây là pháp thuật gì, ghê tởm như vậy, ọe.” Tu sĩ Luyện Hư kỳ nói xong lại tiếp tục nôn mửa.

Dường như mùi tanh tưởi kia đã ngấm vào chỗ sâu trong linh hồn của hắn, bịt mũi cũng không thể thoát được.

Lúc này, Từ Phàm đang an ủi Từ Nguyệt Tiên cũng có chút cảm ứng nhìn về nơi xa.

“Tuy rằng ngươi đã mất nhẫn không gian, nhưng người trộm đồ của ngươi cũng đã chịu trừng phạt tương ứng.” Từ Phàm cười nói.

“Là trừng phạt gì?” Từ Nguyệt Tiên tò mò hỏi.

“Nhẫn không gian của các ngươi đều là sản phẩm luyện chế mới nhất của ta.”

“Trong đó có khắc hoạ pháp thuật Thần thông nổi tiếng của Ngũ sư đệ các ngươi, chỉ cần nhẫn không gian của các ngươi bị ép mở ra, như vậy thuật tanh tưởi do ta khắc hoạ sẽ lập tức bị kích phát.”

“Loại tanh tưởi này sẽ khắc vào sâu trong linh hồn của họ, bảo đảm chỉ cần linh hồn của bọn họ không tiêu tan, vậy mùi tanh tưởi này sẽ bám theo bọn họ cả đời.” Từ Phàm âm hiểm nói.

“Lỡ như người ăn cắp nhẫn không gian của ta bỏ qua phù văn có khắc thuật hôi thối thì làm sao bây giờ.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Nếu là thuật do sư phụ của ngươi cải tạo thì làm sao đơn giản như vậy được.”

“Cho dù hắn có dũng khí bỏ qua một phần phù văn kia, thì hạt giống phù văn tanh tưởi ở sâu trong linh hồn của hắn cũng sẽ nở hoa.”

“Tới một lúc nào đó sẽ mọc ra một lần nữa.” Từ Phàm cười nói.

“Vậy cũng quá đáng thương rồi.” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Đáng thương cái gì, hắn đã trộm nhẫn không gian của ngươi đó.”

“Nói không chừng sau này các ngươi còn có duyên gặp lại nhau.” Từ Phàm thần bí nói.

“Được rồi, ta phải đi làm việc, ngươi nghỉ ngơi trong môn phái nửa năm đi, pháp bảo tọa giá do phân thân của ta luyện chế cho ngươi chắc cũng sắp xong rồi.”

“Đến lúc đó ngươi lại đi ra ngoài.”

Từ Phàm nói xong, cũng phất tay biến mất trước mắt Từ Nguyệt Tiên.

“Nửa năm lận, thứ sư phụ luyện chế cho ta là đạo khí sao.” Từ Nguyệt Tiên nói với phía trước.

“Ngươi tưởng bở sao, là do đang luyện chế đạo khí khác cho tiền bối của ngươi.” Âm thanh của Từ Phàm truyền đến.

“Được rồi.” Từ Nguyệt Tiên chu miệng nói.

Trong không gian ngầm, khi Từ Phàm tiến vào luyện khí, đầu tiên là gặp phân thân số một trước.

“Bản thể, nếu có thời gian thì đi an ủi phân thân số hai một chút, gần đây tên kia đã sắp tự kỷ, nói không chừng đến một lúc nào đó sẽ tự tiêu hủy bản thân.” Phân thân số một vừa luyện chế đạo khí linh kiếm vừa nói.

“Chỉ là để hắn thăng cấp đại trận trong môn phái mà thôi, có cái gì mà phải tự kỷ.”

“Hơn nữa, tên kia chỉ mới xem được một nửa bộ manga anime Pháo Tỷ, hắn nỡ tự tiêu hủy sao.” Từ Phàm cười nói.

“Bản thể, thật sự là....” Phân thân số một không nói tiếp nữa.

“Không nói nữa, ta đi làm việc, sau khi ngươi luyện chế xong bảo khí của Nguyệt Tiên thì lại đây giúp ta.” Từ Phàm dặn dò.

“Đã hiểu.”

Trong phòng luyện khí ngầm, Từ Phàm nhấn ra rất nhiều linh quặng dị bảo, bắt đầu con đường luyện khí dài đằng đẵng.

“Đầu tiên là Thien Linh Tông sống, sau đó là nguyên một bộ đạo khí cho đại trận trong môn phái, Tụ Linh Châu.”

“Còn có hai đạo khí Tuần Thiên Vệ của Tô trưởng lão, pháo chính của môn phái, còn có…”

Từ Phàm tính toán sơ qua, vậy mà thời gian có chút không đủ.

“Thôi, từ từ làm theo trình tự đi, thêm chút thời gian thì có gì đâu.”

Từ Phàm nói xong bắt đầu tập trung vào nghiệp lớn luyện khí.



Tại Tiên thành Thiên Kiếm, Vương Hướng Trì đi đến công hội nhiệm vụ trong Tiên thành.

Sở dĩ hắn đến đây là vì Tàng Kinh Các kiếm đạo trong Tiên thành Thiên Kiếm, nghe nói bên trong có đủ các loại kiếm đạo Thần thông, còn có rất nhiều kiếm ý do cao thủ kiếm tu để lại có thể ngộ ra được.

Nhưng nếu muốn tiến vào Tàng Kinh Các kiếm đạo thì cần phải có điểm cống hiến trong Tiên thành Thiên Kiếm thì mới vào được, chỉ là có linh thạch thì không được.

Hôm nay Vương Hướng Trì đến đây chính là vì kiếm điểm nhiệm vụ trong Tiên thành.

“Cống hiến linh kiếm, điểm sẽ dựa vào phẩm chất của linh kiếm.”

“Công kiến cho Tàng Kinh Các mười loại kiếm đạo Thần thông, điểm sẽ dựa vào phẩm chất của Thần thông.”

“Đến học viện kiếm đạo làm giáo viên, ba năm, sẽ được tiến vào Tàng Kinh Các kiếm đạo một lần.”

“Bổ sung khiếm khuyết của kiếm đạo Thần thông không trọn vẹn.”

“Tiêu diệt Yêu tộc trong khu vực Tiên thành Thiên Kiếm, Yêu tộc Kim Đan kỳ là mười điểm, Yêu tộc Nguyên Anh kỳ là một trăm điểm, Yêu tộc Hóa Thần kỳ là một nghìn điểm...”

“Tìm kiếm...”

Vương Hướng Trì nhìn nhiệm vụ trong quầng sáng, cảm giác chỉ có nhiệm vụ tiêu diệt Yêu tộc trong khu vực Tiên thành Thiên Kiếm là thích hợp với mình.

Khi nhìn thấy Tàng Kinh Các, muốn đi vào Tàng Kinh Các thì phải tốn một nghìn điểm, nhưng chỉ có thể ở trong đó một ngày, nếu muốn không giới hạn thời gian thì cần phải tốn mười nghìn điểm.

“Một nghìn con Yêu tộc Kim Đan kỳ, một trăm con Yêu tộc Nguyên Anh kỳ, mười con Yêu tộc Hóa Thần kỳ.”

“Nếu có nhiều Yêu tộc, vậy thì rất dễ hoàn thành nhiệm vụ.” Vương Hướng Trì lẩm bẩm nói.

Sau đó Vương Hướng Trì ra ngoài đại sảnh nhiệm vụ, tùy tiện tìm một đứa trẻ Luyện Khí kỳ.

Vương Hướng Trì cầm mười linh thạch trong tay cười nói với đứa trẻ Luyện Khí kỳ: “Bé ngoan, trả lời vấn đề của ta, những linh thạch này sẽ là của ngươi.”

Đứa trẻ kia chỉ trợn trắng mắt liếc nhìn Vương Hướng Trì một cái, nói: “Tiền bối, hiện tại giá thị trường là hai mươi linh thạch cho một vấn đề.”

“Nếu tin tức không đứng, ngươi có thể trực tiếp quay về kêu ta trả linh thạch.”

Đứa trẻ thuần thục nghiệp vụ nói, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gặp chuyện như vậy.

“Ha ha.” Vương Hướng Trì xấu hổ cười, lấy ra hai mươi linh thạch đưa cho đứa trẻ.

“Không ngờ ngươi cũng rất chuyên nghiệp.”

“Đó là đương nhiên, ở Tiên thành Thiên Kiếm hôm nay, tổ chức tình báo của ta có ít nhất hai nghìn thành viên đang tìm hiểu tin tức, lại còn điều tra tin tức rất kỹ càng tỉ mỉ.” Đứa trẻ nhận linh thạch xong vui vẻ nói.

“Ta muốn kiếm đủ mười nghìn điểm để tiến vào Tàng Kinh Các kiếm đạo, không biết nên dùng cách gì.” Vương Hướng Trì hỏi.

“Vấn đề này cần một trăm linh thạch.” Sau khi đứa trẻ nghe xong mở miệng nói.

Vương Hướng Trì nhanh chóng lấy ra một trăm linh thạch đưa cho đứa trẻ.

“Cách nhanh nhất là tiêu diệt Yêu tộc trong khu vực Tiên thành Thiên Kiếm, tiền bối có thực lực gì.” Đứa trẻ hỏi.

“Nguyên Anh kỳ.”

“Vậy có thể nhiệm vụ này không phù hợp với ngươi, hiện tại Yêu tộc trong khu vực Tiên thành Thiên kiếm đều bắt đầu tụ thành đoàn, chỉ cần gặp một cái là có tới hàng trăm hàng ngàn con, Yêu tộc dẫn đầu ít nhất cũng là Hóa Thần kỳ.”

“Tiền bối tự đánh một mình không hợp đâu.” Đứa trẻ nói.

“Còn cách khác thì sao, thời gian nhanh hơn một chút.” Vương Hương Trì hỏi.

“Cách khác đó là, tiến vào học viện Thiên Kiếm làm giáo viên.”

“Mỗi năm học viện Thiên Kiếm đều có cuộc thi cho học viên, chỉ cần đạt được hạng nhất trong cùng một giai đoạn, thì giáo viên của hắn sẽ có cơ hội tiến vào Tàng Kinh Các kiếm đạo một lần, có thể ở bên trong đó nghỉ ngơi một tháng.” Tiểu hài tử nói.

“Còn cách khác nữa hay không.”

“Chỉ có hai cách này là nhanh, còn lại chỉ có làm những nhiệm vụ nhỏ tích lũy từ từ.”

“Được rồi, ta đã biết.” Vương Hướng Trì nói xong lấy ra mười linh thạch thưởng cho đứa bé nam.

“Đây là phần cho một mình ngươi.” Vương Hướng Trì cười nói, hắn nhớ tới sư phụ đã từng nói với mình, có đôi khi đối xử với đứa bé nam hào phóng một chút thì không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Mười linh thạch này là do Vương Hướng Trì hào phóng, không phải hắn không muốn cho nhiều, nhưng làm như vậy cũng chỉ để cho người khác hưởng lợi, hoàn toàn không đến được tay của đứa nhỏ.

Sau khi Vương Hướng Trì cho đứa bé nam tiền thưởng thì cũng rời khỏi.

“Tiền bối, xin dừng bước.”
Bình Luận (0)
Comment