Chương 224: Kiếm Vô Cực, Hàn Phi Vũ
Chương 224: Kiếm Vô Cực, Hàn Phi Vũ
Vương Hướng Trì xoay người nhìn về phía đứa bé nam.
“Tiền bối, nếu ngươi tin ta thì hãy đến học viện Thiên Kiếm làm giáo viên ở lớp chữ Ất cấp Huyền đi.”
“Lớp chữ Ất có ca ca ở kế bên nhà ta, từ nhỏ hắn đã là thiên tài kiếm đạo, sở dĩ tiến vào học viện Thiên Kiếm cũng chỉ vì muốn học kiếm đạo Thần thông miễn phí thôi.”
“Bản lĩnh của ca ca ở kế bên nhà ta chưa từng thể hiện ở học viện Thiên Kiếm, cho nên có rất nhiều người vẫn chưa biết.”
“Nếu tiền bối dốc lòng dạy dỗ, chắc chắn hắn có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi dành cho học viên vào năm sau.” Đứa trẻ nói.
“Nếu là thiên tài kiếm đạo, vì sao không gia nhập vào môn phái lớn.” Vương Hướng Trì hỏi.
“Trong nhà ca ca ở kế bên nhà ta có một mẫu thân bị tàn tật, mắc một loại bệnh lạ, không sống được mấy năm nữa.”
“Cho nên ca ca muốn ở cùng mẫu thân suốt quãng thời gian còn lại.”
Sau đó đứa bé nam còn nói thêm: “Ta biết tiền bối muốn hỏi cái gì, ca ca ở kế bên nhà ta đã mời tiền bối cao nhân xem qua, Thần thông, thuốc và kim châm đều không cứu được.”
“Được rồi, học viện Thiên Kiếm, lớp chữ Ất cấp Huyền, ta đã nhớ kỹ.” Vương Hướng Trì nói.
Vỗn dĩ lúc rời khỏi hắn đã định đi ra ngoài Tiên thành tìm kiếm Yêu tộc, nhưng sau khi nghe đứa bé nói xong, hắn đột nhiên có hứng làm giáo viên.
Trước kia Từ Phàm cũng thường xuyên nói với hắn, kiếm đạo không chỉ có ở trên thân kiếm, mà càng có nhiều trong quy tắc của thế gian này.
Có lẽ làm giáo viên là một lựa chọn không tệ, Vương Hướng Trì thầm nghĩ trong lòng.
“Nếu tiền bối làm giáo viên cho ca ca ở kế bên nhà ta, sau này ta sẽ cung cấp tin tức miễn phí.” Đứa bé nam hô lớn sau lưng của Vương Hướng Trì .
“Đúng rồi tiền bối, ca ca ở kế bên nhà ta tên là Kiếm Vô Cực.”
Vương Hướng Trì chỉ vẫy tay, tỏ vẻ đã nghe được.
Một giờ sau, Vương Hướng Trì cầm nhiệm vụ trong tay để chứng minh đi đến học viện Thiên Kiếm.
Toàn bộ học viện Thiên Kiếm nằm trong một góc của Tiên thành Thiên Kiếm, kích thước xấp xỉ bằng một phần mười Ẩn Linh đảo, bên ngoài có trận pháp bảo vệ, sau khi đi vào thì giống như đã bước vào thế giới khác vậy.
Dựa theo lời dặn, Vương Hướng Trì tới chỗ quản sự của học viện Thiên Kiếm.
“Ta muốn làm giáo viên của học viện.” Vương Hướng Trì nói với quản sự chính ở bên trong.
“Phái tu kiếm đạo là gì, thực lục như thế nào, tên môn phái.” Quản sự chính cung kính nói, hắn không nhìn rõ thực lực của Vương Hướng Trì.
“Tâm kiếm Chi Đạo, thực lực là Nguyên Anh kỳ.”
“Môn phái, Ẩn Linh Môn.” Vương Hướng Trì nói.
“Là người trong Ẩn Linh Môn giành được hạng nhất trong cuôc thi chiến lực thiên tài sao.” Quản sự chính lo việc bên ngoài của học viện Thiên Kiếm kinh ngạc nói.
“Đúng vậy.” Vương Hướng Trì gật đầu nói, trong cuộc thi chiến lực thiên tài của Trúc Cơ kỳ và Nguyên Anh kỳ đều giành được hạng nhất, Ẩn Linh đã hoàn toàn lộ mặt một lần ở Tu Tiên giới.
Nếu không phải Ẩn Linh Môn là môn phái lánh đời, hội trưởng lão lại giữ kín địa chỉ, có lẽ bây giờ núi của Ẩn Linh Môn đã bị đạp vỡ.
“Ngươi đợi một chút, ta gọi trưởng lão của học viện đến đây.” Quản sự chính Kim Đan kỳ nói xong rồi lấy ra pháp bảo truyền tin bấm.
Sau đó Vương Hướng Trì được mời đến một phòng trà để chờ.
“Xin tiền bối chờ một lát.” Quản sự chính rót cho Vương Hướng Trì một ly trà nói.
Không lâu sau, một kiếm tu Luyện Hư kỳ đã đi đến phòng trà ăn cơm, vừa nhìn Vương Hướng Trì lần đầu tiên đã nói một từ tốt.
“Không hổ là hạng nhất của Ẩn Linh Môn, kiếm ý của ngươi đã bước vào giai đoạn hồn nguyên nhất thể, hầu như sẽ không gặp bình cảnh khi bước vào Hóa Thần kỳ.” Kiếm tu Luyện Hư kỳ ngồi xuống nói.
“Tiền bối quá khen.” Vương Hướng Trì khiêm tốn nói, trong lòng vô cùngchua xót, tuy rằng bình cảnh khi thăng cấp Hóa Thần kỳ đã biến mất, nhưng trước đó hắn còn phải khiêu chiến với con rối Nguyên Anh kỳ, hiện tại hắn không có manh mối nào để thắng con rối cả.
“Theo lý thuyết, ngươi ở trong môn phái nổi danh như vậy lại đến đây làm giáo viên thì chúng ta rất hoan nghênh.”
“Lúc đó, chúng ta cũng biết mục đích ngươi đến đây làm giáo viên là gì.”
“Nếu muốn làm giáo viên ở đây thì phải ký khế ước ba năm, cũng chính là cần phải dạy ra một đợt học viên thì mới có thể đi.”
“Ta hy vọng ngươi biết điểm này.” Kiếm tu Luyện Hư kỳ nói.
“Ba năm sao, được.” Vương Hướng Trì hơi suy tư một chút rồi gật đầu đồng ý, bởi vì hắn đột nhiên muốn cảm nhận một chút cảm giác năm đó của sư phụ.
Muốn làm giống như khi hắn còn nhỏ cảm giác sư phụ giống như tiên, không có gì không biết, không gì không làm được, nghĩ đến đây, hắn lại có một chút mong chờ.
“Được, chúng ta ký khế ước đi.”
“Ngươi muốn dạy lớp nào.” Kiếm tu Luyện Hư kỳ hỏi.
“Lớp chữ Ất cấp Huyền.”
Trong học viện Thiên Kiếm, năm mươi học viên của lớp đầu tiên đang ở đạo trường cảm ngộ kiếm ý trong kiếm thế.
Trong đó phần lớn đều có độ tuổi từ mười đến mười ba tuổi.
Một vị hỗ trợ giảng dạy Trúc Cơ kỳ, nhìn này nhóm trở con Luyện Khí kỳ lớn tiếng nói: “Tập trung cảm ngộ kiếm thế, đây là điều cơ bản nhất khi các ngươi tiến vào kiếm đạo.”
“Cũng là điểm mấu chốt xem các ngươi có được môn phái chọn đi trong tương lai hay không.”
“Chỉ có nắm vững cơ sở, các ngươi mới có thể đạt thành thích cao trong kỳ kiểm tra tiếp theo.”
“Như vậy có thể khiến các ngươi được các giáo viên kiếm tu ưu ái.”
“Quên sự mệt mỏi của cơ thể, tập trung cảm ngộ, chỉ khi đạt được cảnh giới quên mình thì mới có thể trở nên nổi bật.”
Trợ giáo giảng dạy cơ bản lặp lại câu nói mỗi năm đều nói, đột nhiên cảm giác rất đáng buồn, kết quả tốt nhất khi bước vào học viện Thiên Kiếm chính là được những môn phái kiếm tu chọn đi.
Nhưng những người được chọn đi đều là những thiên tài cấp Địa hay cấp Thiên, còn loại giống như lớp cấp Huyền, chỉ có thiên tài trước kia chưa được đào ra mới được chọn đi.
Phần lớn còn sót lại sẽ được “Tốt nghiệp”, ra ngoài tự mình kiếm sống, nói không chừng trong tương lai sẽ tích góp đủ linh thạch mua đan Trúc Cơ thăng cấp đến Trúc Cơ kỳ, có cuộc sống tốt hơn tiên dân Luyện Khí kỳ một chút.
Đây là trải nghiệm của đa số học viên dưới cấp Địa, cũng là trải nghiệm của chính hắn.
Lúc này, pháp bảo truyền tin của trợ giáo vang lên.
Hắn nhìn thoáng qua rồi hưng phấn rồi nói với học viên đang luyện tập kiếm thế trong đạo trường: “Ta vừa nhận được tin tức, lớp của các ngươi sẽ có một vị đại nhân kiếm tu Nguyên Anh kỳ đến dạy, nghe nói địa vị cũng không nhỏ.”
“Lúc này các ngươi phải nắm chắc cơ hội.”
Giáo viên hỗ hợ dạy cơ sở nhìn nhóm học viên may mắn này, trong lòng hơi hâm mộ.
Khi mình còn là học viên ở đây, người dạy kiếm đạo cho mình là tán tu Kim Đan kỳ không sống được ở bên ngoài, muốn đến nơi này để dưỡng lão, dạy dỗ cũng tùy ý.
Nghe thấy lời trợ giáo nói, nhóm học viên lập tức hưng phấn, trong mắt đều toát ra sự hứng khởi.
Cũng giống như những đứa trẻ khác trọng độ tuổi này, đa số đã hiểu rõ vận mệnh sau này của mình, ngoại trừ gặp được cơ duyên hoặc là quý nhân, nếu không hầu như cả đời này có thể nhìn từ đầu đến đuôi.
“Nghỉ ngơi một chút, một chút nữa các ngươi phải lấy trạng thái tốt nhất để gặp giáo viên của mình.”
Còn lại trợ giáo cũng không nói nhiều nữa, hiểu được thì hiểu, không hiểu được cũng không nhất thiết phải nói.
Đứa trẻ đang duy trì kiếm thế lập tức ngồi liệt trên mặt đất, sau đó bắt đầu ngồi xuống vận hành công pháp khôi phục thể lực và tinh thần.
Nhìn học viên đang ngồi xuống hồi phục, trợ giáo có cảm giác cục kỳ vui mừng, tuy tư chất của học viên ở lớp này không cao, nhưng cũng không có ai là kẻ ngốc ngây thơ cả.
Các học viên chưa nghỉ ngơi bao lâu, nơi xa xẹt qua một ánh kiếm, hình dáng của Vương Hướng Trì đã xuất hiện ở trước mặt các đệ tử.
Ngay lập tức tất cả học viên đều nhìn về phía Vương Hướng Trì.
Trợ giáo chạy chậm đến bên cạnh Vương Hướng Trì cung kính hỏi: “Ngươi là Vương tiền bối sao, ta là trợ giáo sau này của ngươi, sau này có việc gì cứ nói với ta là được.”
Vương Hướng Trì nhìn thoáng qua trợ giáo, gật đầu một cái hỏi: “Sau này năm mươi đứa trẻ kia sẽ là học sinh của ta sao.”
“Đúng vậy.”
Trợ giáo gật đầu, sau đó lại nói với các học viên: “Còn không qua đây chào lão sư của các ngươi.”
Ngay lúc các học viên sắp hành lễ lớn để chào, một sức mạnh ôm hòa đã đỡ bọn họ dậy.
“Không cần gọi ta là lão sư sớm như vậy, bởi vì các ngươi vẫn chưa được ta chấp nhận.”
Sau đó dưới tác dụng của scứ mạnh ôn hòa kia, tất cả các học viên đều cầm kiếm duy trì một kiếm thế kỳ quái.
“Giữ tư thế này một canh giờ mới có tư cách gọi ta là thầy.”
“Học viên kiên trì đến cuối cùng sẽ có một món quà nhỏ.”
Một pháp khí có cấp bậc linh kiếm tinh phẩm xuất hiện ở trong tay Vương Hướng Trì, đây là linh kiếm mà năm đó Từ Phàm tùy ý luyện chế cho hắn, hắn còn có mười mấy cái như vậy, bây giờ phải đưa ra ngoài rồi.
“Đây là linh kiếm ta dùng khi còn ở Luyện Khí kỳ, học viên có thể kiên trì đến cuối cùng sẽ có được linh kiếm này.”
“Không chỉ như thế, sau này ta sẽ truyền dạy một loại kiếm đạo Thần thông nữa.” Vương Hướng Trì nói.
Nghe được phần thưởng cho người kiên trì đến cuối cùng, trong mắt tất cả học viên đang duy trì kiếm thế đều bốc lên ý chí chiến đấu.
Vương Hướng Trì có cảm giác trạng thái tinh thần của đám trẻ này đã đạt đến đỉnh điểm trong nháy mắt.
“Đây là sức mạnh tinh thần trong lời của sư phụ sao.” Nhìn ý chí chiến đấu siêu nhiên của học viên, Vương Hướng Trì nhớ tới lời của sư phụ.
Không biết vì sao, nhìn những đứa trẻ đang nỗ lực kia, Vương Hướng Trì lại muốn phóng ra BGM trợ hứng.
Trong lúc vô ý đã tìm được sự thú vị khi làm giáo viên, mỗi khi có người không thể kiên trì, Vương Hướng Trì sẽ xuất hiện bên cạnh học viên đó nhẹ nhàng cỗ vũ một chút.
Một giờ sắp đi qua, đã có học viên bị sụt giảm thể chất sắp đến cực hạn, trước mắt đều dựa vào ý chí mà kiên trì.
Thấy một màn như vậy, Vương Hướng Trì nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt của mình và sư phụ.
“Đừng gọi sư phụ sớm như vậy, nếu có thể duy trì kiếm thế này ba canh giờ, ta sẽ nhận ngươi làm đồ đệ.” Khi đó vẻ mặt của Từ Phàm nhàn nhã thích ý nói ra, bên cạnh mình còn có đại sư huynh cùng nhị sư tỷ đang cổ vũ.
Bất tri bất giác, một canh giờ đã qua đi, Vương Hướng Trì thu hồi ký ức, nói với các học viên: “Không tệ, đã tới một canh giờ, biểu hiện của các ngươi rất tốt, có tư cách gọi ta một tiếng lão sư.”
“Bây giờ là nhìn xem ai có thể kiên trì đến cuối cùng.” Vương Hướng Trì cười nói.
Lúc này sắc trời đã gần đến hoàng hôn, hoàng hôn chiếu rọi vào đạo trường, có vẻ cực kỳ mang ý thơ.
Trợ giáo hâm mộ nhìn nhóm học viên đang duy trì kiếm thế này, hắn biết sự xuất hiện của đại nhận kiếm tu này, sẽ mang đến thêm một ít cơ hội để bọn họ thay đổi vận mệnh của mình.
Theo thời gian trôi qua, khi mặt trời xuống núi, bóng tối che khuất tất cả học viên, học viên đầu tiên không kiên trì được đã xuất hiện, là một đứa bé gái mười tuổi.
Lúc này đứa bé gái nằm liệt trên mặt đất đã ở trong trạng thái mơ hồ.
“Rất xin lỗi, lão sư, ta không thể kiên trì đến cuối cùng.” Đứa bé gái không cam lòng nói, sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.
Kế đến Vương Hướng Trì vứt ra một pháp bảo hành cung ở bên cạnh.
Một tòa nhà ba tầng cỡ nhỏ xuất hiện.
“Trợ giáo, đỡ nàng lên lầu nghỉ ngơi.” Vương Hướng Trì nói.
“Tuân lệnh.”
Trợ giáo nhanh chóng ôm đứa bé gái đi vào căn nhà nhỏ.
Vương Hướng Trì nhìn nhóm học viên đã đến cực hạn nói: “Bây giờ tiếp tục kiên trì hay từ bò đã không còn ảnh hưởng đến cái nhìn của lão sư dành cho các ngươi,”
“Người đạt được phần thưởng chỉ có một, nếu cảm giác bản thân đã không thể, vậy thì từ bỏ cũng không sao.”
Sau khi Vương Hướng Trì nói xong, nhìn này nhóm học viên không hề dao động, cảm giác phần thưởng mình đưa ra còn lớn hơn so với tưởng tượng.
Theo thời gian trôi qua, học viên ngã xuống càng ngày càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại hai học viên.
Trong đó có một người có khuôn mặt của vai chính trong miệng Từ Phàm, mày kiếm mắt sáng, dáng người tuấn tú, có khuôn mặt khi lớn lên kết hôn một cái có thể giảm 90% tiền lễ hỏi, nhiêu đó cũng đủ để chứng minh đứa nhỏ này không đơn giản.
Còn một người khác thì có khuôn mặt bình thường, là một khuôn mặt đại chúng, khi quăng vào đám người thì phụ mẫu cũng không thể tìm thấy.
“Nói cho ta biết tên của các ngươi.” Vương Hướng Trì đi đến bên cạnh hai người nói.
“Kiếm Vô Cực.” Học viên có khuôn mặt vai chính nói.
“Hàn Phi Vũ.” Học viên bình thường nói.
“Các ngươi có thể kiên trì nữa không.” Vương Hướng Trì cảm thấy hứng thú nói.
Thời gian hiện tại đã sắp đến gần bản thân khi đó, không, vẫn còn kém một chút, khi đó mình mới sáu tuổi, hiện tại hai học viên này đều khoảng mười tuổi.
“Dạ được” X2
“Vậy tiếp tục đi.”
Vương Hướng Trì đứng ở bên cạnh hai người, nhìn hai người bằng ánh mắt thưởng thức, không ngờ trong một lớp cấp Huyền bình thường, lại đồng thời xuất hiện hai nhân tài chưa lộ diện như thế này.
Kiếm thế mà bọn họ duy trì, là kiểm thế lúc trước Từ Phàm sáng chế ra để khảo nghiệm Vương Hướng Trì.
Kiếm thế này tiêu hao rất nhiều về thân thể và tinh thần của người bình thường, nhưng nếu như có thể hiểu đươc kiếm trong tay và kiếm thế, vậy thì tương đối nhẹ nhàng.
“Kiếm thế này gọi là ‘nhận’, trong kiếm thế này bao hàm một loại kiếm ý.”
“Là một loại kiếm ý kiến cường bất khuất, tuy đã chết nhưng vẫn có thể nảy nở trơ lại.”
“Nếu các ngươi có thể lĩnh ngộ, vậy thì trong tương lai ít nhất cũng đạt đến Kim Đan kỳ.”
“Các ngươi tập trung cảm nhận kiếm ý bên trong kiếm thế này một chút đi.” Vương Hướng Trì cổ vũ, thuận tiện cho bọn hắn thả một tay BGM.
Khi âm nhạc vang lên, dưới sự dẫn dắt của BGM hai học viên đang duy trì kiếm thế tiến vào hình thức ngộ đạo.
Nhìn hai vị học viên này, Vương Hướng Trì nhìn về hướng Ẩn Linh đảo nói: “Muốn dẫn bọn họ vào Ẩn Linh Môn hay không.”
Lúc này luyện khí Từ Phàm đang luyện khí trong không gian ngầm nhận được tin tức từ Vương Hướng Trì.
“Chà, vậy mà tên tiểu tử thúi này lại đi làm giáo viên, là ý tưởng không tệ.”
Sau đó Từ Phàm lại thấy được Vương Hướng Trì phát tới đoạn hình ảnh hai học viên đang tiến vào ngộ đạo, hỏi hắn có muốn mang hai người kia vào môn phái hay không.
“Kiếm Vô Cực, Hàn Phi Vũ.”
“Vừa nhìn cái tên này đã thấy là không giữ được, tùy duyên đi.”
Sau đó Từ Phàm để Bồ Đào phản hồi lại cho Vương Hướng Trì.
“Kết thiện duyên, không cần dẫn vào môn phái, tùy duyên.”
Nhìn thấy tin tức của Từ Phàm, Vương Hướng Trì hơi sửng sốt, tiêu chuẩn sư phụ mình nhận đồ đệ hay môn phái nhận đồ đệ vẫn luôn là bí ẩn.
Khi hắn và Lý Tinh Từ ra ngoài nhận đồ đệ, cũng từng gặp đứa trẻ có tư chất nghịch thiên, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được khảo nghiệm của sư phụ.
Có một lần hắn tò mò hỏi Lý tinh từ, tiêu chuẩn môn phái nhận đồ đệ là gì.
Lý Tinh Từ suy nghĩ một chút rồi nói: “Đối tượng sư phụ kêu gọi không phải là đệ tử, mà là người nhà.”
Lý Tinh Từ cũng không rõ lắm những lời bây giờ mình nói ra, chỉ là mơ hồ hồ có khái niệm thôi.
Đúng lúc này, hai kiếm ý kiên cường bất khuất dâng lên từ trên người hai học viên, sau đó hai người đã nằm liệt trên mặt đất giống như bong bóng cao su xì hơi.