Chương 225: Hồ lô Bích Ngọc
Chương 225: Hồ lô Bích Ngọc
Vương Hướng Trì nhìn hai người họ hôn mê, phất tay lấy ra hai con rối.
“Đưa hai đệ tử này vào pháp bảo hành cung nghỉ ngơi.” Vương Hướng Trì dặn dò nói, bởi vì thành Thiên Kiếm có tín hiệu bao phủ, cho nên Bồ Đào có thể điều khiển những con rối này từ xa.
“Tuân mệnh.” Âm thanh điện tử vang lên.
Lúc này, sau khi đưa học trò có phòng về phòng, trợ lý lại trở về bên cạnh Vương Hướng Trì.
Nhìn hai học trò mà con rối đang đỡ lấy, trợ giáo vội vàng nói: “Tiền bối, vẫn là nên để ta đưa họ về ký túc xá đi.”
“Còn phải đưa Kiếm Vô Cực về nhà.”
“Mỗi tối Kiếm Vô Cực đều về nhà sao.” Vương Hướng Trì hỏi.
“Đúng, hắn phải trở về chăm sóc mẫu thân.” Trợ giáo nói.
“Nói một chút tình hình của hắn đi.”
“Quả thật Kiếm Vô Cực là học trò có thiên phú nhất trong lớp, vốn có thể vào lớp Thiên Cấp, học phí cũng có thể miễn toàn bộ, nhưng chính vì hắn muốn có thể ở bên cạnh mẫu thân trong mấy năm này.”
“Mấy năm nay vừa hay là mấy năm quan trọng nhất, hắn không thể chuyên tâm học tập kiếm đạo, cho nên đã mất đi giá trị bồi dưỡng, cuối cùng mới vào lớp Huyền Cấp.”
“Mẫu thân của hắn bị bệnh gì vậy.” Vương Hướng Trì hỏi.
“Là một loại bệnh kỳ lạ sự sống phải giảm đi từng ngày, phó viện trưởng Hợp Thể Kỳ đều đã xem qua nhưng không tìm được nguyên nhân.”
Nghe trợ giáo nói xong, Vương Hướng Trì lấy ra một pháp khí hồ lô chứa chất lỏng, đưa cho trợ giáo.
“Hôm nay tiểu tử này đã đạt được thứ hạng đầu, người làm thầy như ta không thể không bày tỏ gì đó, trong này là bình nước Nguyệt Lộ, có thể hồi phục một lượng nhỏ sức sống, ngươi hãy cầm qua cho mẫu thân của Kiếm Vô Cực đi.”
“Có thể giảm bớt một ít bệnh tật, một ngày một chén là đủ.” Vương Hướng Trì dặn dò.
“Hiểu rồi.” Trợ giáo cầm hồ lô chứa nước Nguyệt Lộ nói, đồng thời trong lòng cũng cảm thán vận may của Kiếm Vô Cực.
Trợ giáo bế Kiếm Vô Cực ngự kiếm bay về phía xa xa.
“Kết một thiện duyên, chuyện này không thể đơn giản hơn.” Vương Hướng Trì nhìn bầu trời cười nói.
Đúng lúc này, Vương Hướng Trì lại nhận được tin nhắn của Từ Phàm.
“Tìm trên người Hàn Phi Vũ xem có bình ngọc, hồ lô, tiền xu hay thứ khác nào nhìn không ra lai lịch không.” Vương Hướng Trì nghi ngờ nói.
Theo dặn dò của Vương Hướng Trì, chỉ chốc lát sau, một con rối cầm một hồ lô Bích Ngọc đi đến bên cạnh Vương Hướng Trì.
Lúc này, Vương Hướng Trì tiến vào trong Hành Cung. Gửi yêu cầu gọi điện cho Từ Phàm.
Từ Phàm đang luyện khí nhanh chóng nhận được lời mời gọi điện của Vương Hướng Trì.
“Tìm được chưa.” Từ Phàm vui mừng hỏi.
“Sư phụ, tìm được rồi, là một hồ lô Bích Ngọc nhỏ, ta nhìn không ra lai lịch.” Vương Hướng Trì nói.
Lúc này một màn sáng xuất hiện bên cạnh Từ Phàm, bên trên hiện rõ hồ lô Bích Ngọc nhỏ.
Từ Phàm trong nháy mắt vui sướng hẳn lên, theo bố trí của giò heo, ít nhất là tiên khí khởi đầu.
“Được, ta biết rồi.”
“Đặt thứ này trở về đi, Hàn Phi Vũ này là đối tượng trọng điểm để nâng đỡ.”
“Thỏa mãn tất cả nhu cầu của tiểu tử này đi.” Từ Phàm nói.
“Hiểu rồi, đồ nhi tò mò tại sao ngươi không nhận hắn là môn hạ Ẩn Linh Môn.” Vương Hướng Trì tò mò hỏi.
“Nói ngươi cũng không hiểu, ngươi cứ làm theo là được.”
“Hiểu rồi sư phụ.” Vương Hướng Trì nói.
Sau khi tắt kết nối, Từ Phàm tiếp tục Luyện Khí.
“Ta phát hiện ta đều gặp phải giò heo bản địa, Lý Tiêu Dao, Phượng Trường Ninh, Hàn Phi Vũ.....”
“Cũng không biết có đồng hương của kiếp trước đến đây để nói chuyện phiếm với ta hay không.”
“Thế giới bên kia thế nào, ta vẫn luôn đợi cập nhật.”
“Đã chế tạo xong con chip quốc gia chưa.”
Từ Phàm nói xong rồi không biết bay đi đâu.
Sáng sớm, Hàn Phi Vũ tỉnh lại trên một chiếc giường lớn mềm mại, nhờ phúc của Từ Phàm mà hắn đã được nâng cấp lên phòng cao cấp từ phòng đơn.
Trong nháy mắt Hàn Phi Vũ bừng tỉnh, đột nhiên đứng dậy cảnh giác nhìn về bốn phía.
Sau khi nhìn thấy y phục trên người mình đã được thay, sắc mặt Hàn Phi Vũ lập tức tái nhợt, một suy nghĩ nguy hiểm xuất hiện trong đầu hắn.
Mặc dù bản thân chỉ là tu sĩ mới bắt đầu tu tiên Luyện Khí, nhưng hắn cũng hiểu rõ bản thân có được món bảo vật giá trị kia.
Đang lúc Hàn Phi Vũ suy nghĩ lung tung, hai con rối bưng đĩa đi vào phòng.
Trên một chiếc đĩa chứa đầy những thứ linh tinh. Còn trên chiếc đĩa còn lại thì lại đặt vật linh tinh mà Hàn Phi Vũ dùng hàng ngày, mà thứ khiến hắn để ý nhất chính là hồ lô Bích Ngọc trong số đó.
“Đây là Hành Cung của chủ nhân, hôm qua ngươi ngất xỉu, chủ nhân đã bảo ta chăm sóc ngươi.”
“Đây là y phục của ngươi, đã giặt qua, còn có những vật phẩm này nữa, ngươi xem có thiếu gì không.” Âm thanh điện tử độc đáo của con rối vang lên.
“Đa tạ.” Hàn Phi Vũ nói, nhìn y phục sạch sẽ, trong lòng hơi ấm áp, ngoại trừ cha mẹ mình thì chưa có ai đối với mình tốt như vậy.
Đồng thời trong lòng cũng thầm quyết định, sau này không nên tùy ý ngất đi.
Lúc này, lại có một con rối bưng bữa sáng đi vào.
“Chủ nhân nói đây là đãi ngộ khi ngươi đứng thứ nhất.” Con rối đặt bữa sáng lên bàn bên cạnh giường.
“Đa tạ.”
Nhìn bữa sáng trên bàn, Hàn Phi Vũ lặng lẽ nuốt nước bọt, một chén cháo thịt băm nhỏ cộng thêm ba cái bánh bao thịt tương, đây chính là bữa sáng mà hắn luôn muốn.
Buổi sáng, trên võ đường dành riêng cho lớp Huyền Cấp Ất Tự, năm mươi đệ tử đều đến đông đủ, xếp hàng chỉnh tề ở phía trước Vương Hướng Trì.
“Chào thầy!” Năm mươi học trò dùng ánh mắt tôn kính nhìn Vương Hướng Trì cúi đầu đồng thanh nói.
“Được.” Vương Hướng Trì cười nói, trong lòng có cảm giác khác thường, cảm giác làm thầy cũng không tệ lắm.
“Ta rất hài lòng với biểu hiện hôm qua của các ngươi, sau này các ngươi đều sẽ là học trò của ta.”
“Bây giờ ta sẽ thực hiện những gì hôm qua đã nói.”
“Hàn Phi Vũ, Kiếm Vô Cực, các ngươi lên đây.” Vương Hướng Trì nói.
“Tuân mệnh.”
Kiếm Vô Cực kích động nhìn Vương Hướng Trì, trong mắt tràn đầy cảm kích.
Sáng nay hắn đã được ăn bữa sáng mẫu thân làm cho mình, phải biết rằng buổi sáng bình thường mẫu thân đều mê man.
Sau khi biết được nguyên nhân, Vương Hướng Trì lập tức tiến vào hàng ngũ ân nhân của Kiếm Vô Cực.
“Hôm qua các ngươi cùng nhau ngất xĩu, cho nên được xem là cùng nhau đứng đầu.”
Trong tay Vương Hướng Trì xuất hiện hai thanh linh kiếm, đều là phụ kiện thời kỳ Luyện Khí bản thân dùng, phẩm chất đều giống nhau.
“Sau này hãy cố gắng thật tốt, ngày sau hãy giúp thầy lấy được thứ nhất tỉ thí học viên.” Vương Hướng Trì cười nói.
“Nhất định không phụ kỳ vọng của thầy.” Hai người họ cùng cúi đầu nói.
…
Không gian dưới lòng đất Ẩn Linh đảo, Từ Phàm vừa Luyện Khí vừa chơi trò thăm dò Yêu Giới.
“Chủ thể, ngươi có thể nghiêm túc chút không.” Phân thân số một chửi bới nói.
“Lại không khắc phù văn, cần gì nghiêm túc hay không.” Từ Phàm không thèm để ý nói.
Vừa chơi, trong miệng còn lẩm bẩm nói, khoảng thời gian này vận may kém, nên không phát hiện được Linh Khoáng nào cả.
Lúc này đột nhiên Bồ Đào bên cạnh báo cáo.
“Chủ nhân, tộc lửng mật giáp dày của Yêu Linh giới đã đưa đến một đống tài liệu liên quan đến thời kỳ viễn cổ của Yêu Linh giới, trong đó có một thông tin có lẽ chủ nhân sẽ hứng thú.” Bồ Đào nói.
“Nói chuyện nửa vời như vậy ngươi học từ ai vậy, có chuyện gì mau nói.” Từ Phàm nói.
“Ở thời kỳ viễn cổ, Yêu Linh giới luôn bị Long Tộc thống trị, có một loại Yêu gọi là Thiên Dựng Thú, thân hình giống như Bạch Hổ.”
Nghe được lời của Bồ Đào, trong nháy mắt Từ Phàm nghĩ đến cự thú phát hiện dưới lòng đất Yêu Linh giới, không phải nó cũng giống Bạch Hổ sao.
“Nói tiếp đi.” Từ Phàm cảm thấy hứng thú nói.
“Ở thời kỳ viễn cổ, Thiên Dựng Thú là Thần Thú ngự dụng của Long Tộc, là Thần Thú chuyên thai nghén sinh ra đời sau cho Long Tộc.”
“Thai nghén sinh đời sau sao?”
“Đúng, thiên phú của Thiên Dựng Thú chính là có thể tinh khiết huyết mạch Thần Thú, nó có thể mang thai nối dõi của tất cả Thần Thú, hơn nữa đứa nhỏ sinh ra huyết thống còn tinh khiết hơn so với cha mẹ.” Bồ Đào nói.
“Khốn kiếp, đây không phải là…” Từ Phàm khiếp sợ nói, không ngờ còn có Thần Thú thiên phú như vậy.
Lúc này, Từ Phàm ngây ra, trong đầu toát ra một ý niệm, có phải trong bụng Thiên Dựng Thú kia có con hay không.
“Bồ Đào, vậy có kiểm tra bụng Thiên Dựng Thú chưa.” Từ Phàm nói xong, Ngũ Hành linh hỏa luyện chế Linh Khoáng trong tay bắt đầu ảm đạm, dường như muốn dập tắt.
“Chủ thể, lửa!” Phân thân số một nhắc nhở.
“Biết rồi.” Từ Phàm khôi phục một chút, Ngũ Hành linh hỏa lại hồi phục lại trình độ ban đầu.
“Sau khi chủ nhân ra ngoài, Thiên Dựng Thú đó lập tức ở trong trạng thái phong bế.” Bồ Đào nói.
“Vậy còn đợi gì nữa, mau phái con rối đi tìm đi.” Từ Phàm nói.
“Tuân mệnh.”
Sau khi âm thanh Bồ Đào biến mất, Từ Phàm lập tức điều khiển con rối khai quật dưới lòng đất Yêu Linh giới đào về phía Thiên Dựng Thú kia.
Một tháng sau, Từ Phàm hơi bất ngờ nhìn quả trứng cao hơn một người mà con rối đưa tới.
Nhìn sọc màu lam đậm trên quả trứng, Từ Phàm cảm thán nói: “Trứng rồng đúng là trứng rồng, linh lộ phù văn phía trên đều là cấp Tiên Văn.”
Từ Phàm lại nhìn quả trứng này.
“Không có khí tức sinh mệnh, thần thức không thăm dò được bên trong, ta đoán có lẽ trứng rồng này đã bị người khác phong ấn, hơn nữa còn là phong ấn cấp Chuẩn Tiên.”
“Đáng tiếc, kế hoạch muốn nuôi một con rồng đã bị phá vỡ.” Từ Phàm buồn bực nói.
“Để trước đó đi, nói không chừng một ngày nào đó quả trứng này sẽ nở ra.”
Từ Phàm nói xong vung tay lên, lưu lại tinh thần ấn ký của mình ở trên quả trứng rồng.
“Bồ Đào, hãy tìm một nơi bí ẩn an toàn, linh khí sung túc, rồi cất quả trứng này đi.” Từ Phàm dặn dò.
“Tuân mệnh.”
Chỉ chốc lát sau, một đội con rối trọng giáp Hóa Thần Kỳ đến bảo vệ trứng rồng tiến vào chỗ sâu trong không gian dưới lòng đất, cũng là dưới hồ Linh Dịch.
Hai tháng sau, ba làn sóng thần kỳ của không gian dưới lòng đất truyền đến, phân thân số một đã luyện thành Thần Thiết Đạo khí linh kiếm.
Nhìn ba thanh đạo khí linh kiếm đã được luyện xong, Từ Phàm thở phào nhẹ nhõm.
“Không tồi, phản hồi luyện đạo khí lần này xem như bình thường.”
“Nếu giống như lần trước, thì ai có thể chịu được chứ.”
“Được rồi, thông báo Ninh trưởng lão cầm đạo khí linh kiếm đi đi.”
“Lúc này có lẽ mỗi ngày Ninh trưởng lão đều ngóng trông đạo khí linh kiếm của hắn đã luyện xong chưa.” Từ Phàm cười nói.
“Còn về hai thanh còn lại, cứ đợi huynh đệ tốt của ta đến Hóa Thần Kỳ rồi nói tiếp.”
“Hiểu rồi.”
Một con rối công cụ lấy đạo khí linh kiếm trong tay phân thân số một.
Lúc này, Ninh Đạo đang trấn giữ Tiên thành Lâm Sâm, nhận được tin tức đạo khí linh kiếm của hắn đã được luyện thành.
Trong nháy mắt, tất cả Tu Tiên Giả ở Tiên thành Lâm Sâm dường như đều có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một luồng kiếm quang trải dài khắp Tiên thành Lâm Sâm, kiếm quang để lại vết kiếm rất lâu không thể tiêu tán trên không trung.
“Hôm nay Trấn Thủ Sứ sao vậy, nhìn tốc độ có chút không đúng, có Yêu Tộc xâm lấn hay không, có việc gấp nào mà có thể khiến tốc độ Trấn Thủ Sứ đại nhân nhanh như vậy chứ.”
Thành viên hội trưởng lão quen biết Ninh Đạo lần lượt bàn tán.
Lúc này, hộ sơn đại trận của Ẩn Linh đạo chưa kịp mở với Ninh Đạo. Đã bị một luồng kiếm quang xuyên qua.
Từ Phàm đang Luyện Khí, có cảm ứng ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
“Cũng may hộ sơn đại trận của ta có chức năng tự động nhận dạng, nếu không chỉ riêng đại trận của ta thôi đã bị phế rồi.”
“Không được, kế hoạch thăng cấp đại trận tông môn phải sớm hơn mới được.” Từ Phàm chau mày nói.
Trước cửa nhà kho bảo vật Vạn Bảo Phong, một bóng dáng khẩn cấp xuất hiện ở cửa nhà kho bảo vật.
“Kiếm của ta đâu.” Ninh Đạo kích động nói.
Con rối trông giữ nhà kho bảo vật đã sớm chuẩn bị lấy ra một cái hộp bạch ngọc dài đưa cho Ninh Đạo.
Ninh Đạo nhanh chóng trở về tiểu viện của mình.
Trong lòng kích động, bàn tay run rẩy.
Lúc này tâm trạng của hắn giống như lần đầu tiên song tu với thê tử vậy.
Hắn đã không còn nhớ rõ tâm trạng khi lần đầu có được đạo khí linh kiếm, lúc đó bản thân cứ nghĩ chỉ là đạo khí linh kiếm đầu tiên của mình, tuyệt đối không phải là cuối cùng.
Lúc có được thanh đạo khí linh kiếm thứ hai, hắn vẫn có suy nghĩ như vậy.
Sau đó hắn trải qua giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời, cho đến hôm nay.
Một bàn tay Ninh Đạo nhẹ nhàng đặt trên hộp bạch ngọc dài, không khỏi cảm thán nói: “Thời gian đã cách hai trăm tám mươi năm, cuối cùng ta cũng có thể có được đạo khí linh kiếm thứ hai.”
“Lần này, ta phải khiến cả Tu Tiên giới biết lợi hại song kiếm của ta.”
Hắn nhẹ nhàng mở hộp bạch ngọc ra, một thanh trường kiếm thuần túy màu bạc, lưỡi đao như Thu Sương, chấn nhiếp lòng người.
Ninh Đạo cầm linh kiếm lên cọ xát với ấn đường của mình, cẩn thận cảm giác khí tức mà thanh trường kiếm màu bạc phát ra.
“Sau này ngươi sẽ là Thu Sương.”
Lúc này lại có một thanh đạo khí linh kiếm màu đỏ xuất hiện bên cạnh Ninh Đạo.
“Như Hỏa, Thu Sương, ta sẽ đối đãi với các ngươi thật tốt.” Ninh Đạo dịu dàng nói.
Một tiếng kiếm vang lên, vang bên tai Ninh Đạo không thua gì âm thanh tự nhiên, hắn biết thanh linh kiếm này đã nhận mình.
Một ngày sau, Ninh Đạo hoàn toàn luyện Thu Sương thành linh kiếm của mình.
Thấy linh kiếm vui mừng múa lượn trên không trung, lúc này Ninh Đạo chỉ muốn tìm một Yêu Tộc Hợp Thể Kỳ để thử, muốn xem song kiếm lưu thần thông của mình có xa lạ hay không.
Lúc này, Ninh Đạo trước giờ không thích quan tâm chuyện bao đồng lại lấy pháp bảo truyền tin ra, kết nối với một Trấn Thủ Sứ đang cầu viện.
“Hâm Nguyên đạo hữu, nghe nói Yêu Tộc ở chỗ ngươi có chút hung dữ, cần trợ giúp không.” Cảm nhận đầu tiên của Ninh Đạo là đi chi viện cho Tiên thành khác không phải là chuyện xấu gì cả.
…
Khu vực biển của biển Vô Tận, Phượng Trường Ninh đã đợi trong một hải đảo lớn thời gian rất lâu.
“Hải đảo này có diện tích gấp mấy trăm lần quốc đô mà trước đây ta thống trị.”
“Nơi này không có tòa Tiên thành nào cả, ngay cả tu sĩ cũng ít đến đáng thương.”
“Mấy năm nay nơi này liên tục gặp phải hải thú xâm nhập, mặc dù thực lực không mạnh nhưng đủ khiến cho mấy bình dân ở khu vực bên bờ biển không sống nổi.”
“Nơi tốt nhất chính là đất liền của hải đảo này, có đầy đủ phàm nhân, bọn họ chính là tài nguyên lớn nhất.”
Phượng Trường Ninh trốn trong tầng mây nhìn thành trấn phía dưới Vương quốc.
Hiện tại trong đầu nàng đã có một kế hoạch rõ ràng, nàng muốn thành lập một đế quốc có phàm nhân và Tu Tiên Giả cùng tồn tại tại nơi này.