Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226: Bộ Xương Kim Giác Ngưu Kình

Chương 226: Bộ xương Kim Giác Ngưu Kình Chương 226: Bộ xương Kim Giác Ngưu Kình

Khu vực Tiên thành Nguyệt Ảnh, một con Viêm Ngưu Yêu Tộc Hợp Thể Kỳ bị Thu Sương xuyên qua, gọn gàng lưu loát xuyên qua Yêu Linh.

Thi thể Viêm Ngưu Yêu Tộc rất nguyên vẹn, chỉ có một cái lỗ nhỏ trên ngực.

So với thân hình khổng lồ của Viêm Ngưu thì có vẻ không đáng kể.

Ninh Đạo hài lòng nhìn kiệt tác của mình.

“Không tồi, nhiều năm như vậy mà tay nghề vẫn không kém.” Ninh Đạo nói xong, nhìn về phía Hâm Nguyên xa xa đang lâm vào ác chiến.

“Hâm Nguyên đạo hữu, tại sao giết một con Viêm Ngưu lại phí sức như vậy.”

Hâm Nguyên đang đối đấu với Viêm Ngưu Hợp Thể Kỳ nghe vậy, trợn trắng mắt.

Vừa mới bắt đầu hắn đã có chút buồn bực, tạo sao Ninh Đạo bình thường không muốn xen vào việc của người khác lần này lại đồng ý tới giúp hắn.

Cho đến lúc chiến đấu, lúc Ninh Đạo móc ra hai thanh đạo khí linh kiếm, Hâm Nguyên đã hiểu ra tất cả.

Ngươi đang khoe khoang đạo khí linh kiếm mới có đúng không.

“Tu sĩ Hợp Thể bình thường như ta đâu dám so sánh với song kiếm lưu của Ninh đạo hữu chứ.”

“Ninh đạo hữu mau qua đây, ta chịu không nổi rồi.” Hâm Nguyên nói.

“Ngay cả Viêm Ngưu này mà Hâm Nguyên đạo hữu cũng không xử lý được sao.” Ninh Đạo hỏi, khoe khoang một chút để thỏa mãn lòng hư vinh của mình là được rồi, không phải là thật tâm giúp đỡ.

“Ta chỉ muốn thưởng thức thêm chút uy lực song kiếm lưu của Ninh đạo hữu mà thôi.”

Lão buồn bực, trong lòng Hâm Nguyên chửi bới nói.

Biểu cảm Ninh Đạo ngẩn ra, trong lòng có vẻ mừng thầm.

“Đến đây.”

Như Hỏa, Thu Sương, hai đạo khí linh kiếm đồng loạt xuất hiện, nhanh chóng kết thúc chiến đấu.

Ninh Đạo mang theo thi thể của hai con Viêm Ngưu Hợp Thể hài lòng trở lại Tiên thành Lâm Sâm.

Lúc này Từ Phàm còn đang Luyện Khí.

“Hy vọng đạo khí này sẽ không kích phát hiệu quả như lần trước.” Từ Phàm hơi chột dạ nói.

Trấn Yêu Tinh lần trước, nghiêm khắc mà nói đã thoát ly phạm trù đạo khí cấp thấp.

Bồ Đào phiên bản yếu này theo lý thuyết có lẽ thuộc đạo khí sơ cấp, lúc ấy Từ Phàm nắm chắc không chính xác.

“Được, lúc Luyện Khí có việc làm rồi.”

Từ Phàm một lòng hai việc, một bên thôi diễn cách giải quyết đạo khí, một bên Luyện Khí.



Ba tháng sau, trong võ đường lớp Thiên Cấp Ất Tự của học viện Thiên Kiếm.

Vương Hướng Trì hài lòng gật đầu nhìn năm mươi người đang tu luyện.

Mặc dù phần lớn có tư chất không tốt lắm, nhưng đều là đứa trẻ tốt biết khắc khổ tu luyện.

Lúc này khí chất của học viên lớp Huyền Cấp Ất Tự đều thay đổi lớn, mỗi một học viên đều như một thanh lợi kiếm xuất khỏi vỏ.

Vào lúc hoàng hôn.

“Được, mọi người biểu hiện không tồi, các ngươi đều đã nắm giữ mấy kiếm thế cơ bản nhất.”

“Ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi chơi chút trò chơi kích thích.”

“Mọi người hãy chuẩn bị sẵn sàng.” Vương Hướng Trì cười nói.

“Thưa thầy, ngày mai chơi trò gì vậy.”

“Trò chơi ngày mai có phần thưởng không.”

“Thầy sẽ không xuất ra một thanh linh kiếm thưởng cho bọn ta đó chứ.”

Năm mươi học viên rầm rầm nói.

“Im lặng! Nghe thầy nói.” Trợ giáo bên cạnh nói.

“Giải tán hết đi, hôm nay hãy nghỉ ngơi cho tốt là được.” Vương Hướng Trì xua tay, tiết học hôm nay đã hoàn thành.

“Tiền bối, ngày mai là trò chơi gì vậy.” Trợ giáo cũng tò mò hỏi.

“Ngày mai ngươi sẽ biết, trò chơi rất kích thích.” Vương Hướng Trì cười nói.

Lúc này, Kiếm Vô Cực vốn nên rời võ đường đã quay trở lại.

“Thưa thầy, đây là bữa tối mẫu thân ta nấu cho thầy.”

Kiếm Vô Cực đặt hộp thức ăn xuống rồi chạy về phía cửa học viện Thiên Kiếm, sợ Vương Hướng Trì gọi hắn quay lại.

“Tiểu tử thối này.” Vương Hướng Trì nhìn hộp thức ăn cười mắng.

Từ sau khi mẫu thân Kiếm Vô Cực có nước Nguyệt Lộ có thể hồi phục sức sống, mỗi ngày đều xào mấy món ăn nhỏ đưa đến cho Vương Hướng Trì.

Mặc dù món ăn là phàm vật, nhưng qua tay của mẫu thân Kiếm Vô Cực lại vô cùng mỹ vị.

Sau này mới biết được, thì ra trước khi mẫu thân Kiếm Vô Cực bị bệnh là đầu bếp nổi danh Tiên thành Thiên Kiếm.

“Ngươi trở về đi, khoảng thời gian này ngươi cũng vất vả rồi.” Vương Hướng Trì nói với trợ giáo.

“Đây đều là những việc ta nên làm.” Trợ giáo nói, trong lòng bắt đầu kích động, sau này mình biểu hiện tốt có thể trở thành gia nô của tiền bối hay không.

Trợ giáo nói xong lập tức rời đi, không ở lại bên cạnh Vương Hướng Trì nữa.

Lúc này, Hàn Phi Vũ lại quay trở lại, trong tay cầm một kiếm thạch chất lượng cao, chạy tới nói với Vương Hướng Trì: “Thưa thầy, hôm qua ta đã phát hiện một tảng đá ở trên phố, đập vỡ rồi nhìn thấy là một khối kiếm thạch thượng phẩm.”

“Ta không dùng được nên đặc biệt đến đây hiếu kính thầy.” Hàn Phi Vũ cười hì hì nói.

“Ngươi hãy giữ sau này dùng đi, không có việc gì thì đừng cầm thứ tốt đi khắp nơi truyền loạn.”

Nói đến đây, đột nhiên Vương Hướng Trì nghĩ đến gì đó, lấy ra một túi trữ đồ rỗng. Ném cho Hàn Phi Vũ.

“Ngươi không dùng được nhẫn không gian của ta, cái này ngươi gom dùng đi, sau này có linh thạch rồi mua nhẫn không gian.”

“Còn về kiếm thạch, ngươi vẫn nên giữ lại mà dùng, thầy chướng mắt mấy thứ đó.” Vương Hướng Trì xua tay nói.

Một kiếm thạch ẩn chứa kiếm ý đối với tu sĩ bình thường có thể là thứ tốt, nhưng đối với hắn là thứ vô bổ, có sư phụ ở đây, kiếm ý gì đều có thể xem phiên bản trực tiếp.

Hàn Phi Vũ nhận được túi trữ đồ nhìn Vương Hướng Trì nói: “Thưa thầy, tại sao thầy lại đối xử tốt với ta như vậy.”

Từ nhỏ hắn đã thấy lòng người dễ thay đổi, từ nhỏ đã hiểu được trên thế giới này không có bữa trưa nào miễn phí, càng không có tình yêu vô duyên vô cớ.

“Thứ nhất, thầy muốn ngươi lấy thứ hạng nhất của tỉ thí thành viên.”

“Thứ hai, kiếm thạch này đối với người khác có thể có chút tác dụng, nhưng đối với thầy chẳng khác gì là tảng đá cả.”

“Thầy dùng nó đổi linh thạch cũng lười nữa.” Vương Hướng Trì không thèm để ý nói.

“Ta hiểu rồi, thưa thầy.” Hàn Phi Vũ hơi thất vọng nói, xem ra ân tình của thầy đối với mình phải báo đáp bằng cách khác rồi.

Nhìn bóng lưng Hàn Phi Vũ rời đi, Vương Hướng Trì lẩm bẩm nói: “Thật sự là một tiểu tử may mắn.”

Chức năng của hồ lô Bích Ngọc đã được Từ Phàm phân tích, trong hồ lô Bích Ngọc có phẩm chất để thăng cấp vạn vật.

Giống như bỏ một linh thạch hạ phẩm vào, nó sẽ biến thành linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm, thậm chí là linh thạch cực phẩm, đồ vật khác cũng như thế.

“Sư phụ, ngươi không động lòng với pháp bảo như vậy sao.” Khi đó Vương Hướng Trì hỏi.

Hồ lô Bích Ngọc này đối với hắn quả thực là trong tầm tay.

“Ngươi tham lam rồi.” Từ Phàm chau mày nhìn Vương Hướng Trì nói.

“Không tham lam, chỉ là đồ nhi tò mò.”

“Tò mò cái rắm, đồ mà ngươi không thèm tại sao sư phụ ngươi lại nổi lòng tham chứ.”

Sau đó Từ Phàm lập tức tắt kết nối.

...

Trong phòng đơn của Hàn Phi Vũ.

“Lẽ nào sư phụ không hài lòng với kiếm thạch này sao, có nên tặng linh thạch thượng phẩm hay không.” Trong tay Hàn Phi Vũ cầm hồ lô Bích Ngọc nói.

“Bỏ đi, bối cảnh của thầy thần bí. Hiện tại thứ mà ta lấy ra có lẽ thầy đều chướng mắt, chỉ có thể để sau này hẵng nói.”

Hàn Phi Vũ nói xong, lấy ra một viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm ăn vào, bắt đầu tu luyện.

Ở trong lớp Ất Tự, hắn có thể song song đứng đầu lớp với Kiếm Vô Cực đều là dựa vào những linh đan cực phẩm vô đan độc chống đỡ.

Buổi tối, trong tiểu viện xây cho Vương Hướng Trì ở học viện Thiên Kiếm.

Lý Tinh Từ và Vương Hướng Trì ngồi uống đối diện nhau.

Nhìn dáng vẻ làm thầy của Vương Hướng Trì, Lý Tinh Từ cười nói: “Ta cho rằng sau khi ra khỏi tông môn, tam sư huynh sẽ trở thành kiếm khách vô tình trảm yêu trừ ma.”

“Cũng có thể là Tiêu Dao Kiếm Tiên ngao du Tu Tiên giới.”

“Ta đều nghĩ đến mọi khả năng, nhưng không ngờ cuối cùng tam sư huynh lại trở thành thầy của học viện.”

“Rất kỳ lạ sao.”

Vương Hướng Trì nâng ly rượu lên uống với Lý Tinh Từ.

“Ha ha, ngoài tình lý, trong dự liệu.” Lý Tinh Từ nói.

“Đồ mà ta bảo ngươi mang theo, ngươi đã mang theo chưa.” Vương Hướng Trì hỏi.

“Chuyện sư huynh dặn dò, sao có thể quên được.”

Lý Tinh Từ lấy ra phòng nhỏ huyền thuật đặt lên bàn.

“Ta đã điều chỉnh xong độ khó huyền cảnh bên trong, nói đến đúng là ngươi rất quan tâm đến đệ tử của mình.” Lý Tinh Từ nói.

“Đều là một đám trẻ tư chất không tốt lắm, ta chỉ muốn cho bọn nó một tia hy vọng mà thôi.”

Hắn thấy tương đối rõ vận mệnh sau này của đám học viên này.

“Ngươi làm được điều này cũng đã là thầy đủ tư cách rồi.”

“Sư huynh cố lên, tranh thủ giao ra mấy yêu nghiệt, giống sư phụ chứng minh một chút, ngươi làm sư phụ còn mạnh hơn cả hắn đó.” Lý Tinh Từ cười nói.

Từ sau khi Từ Phàm loại bỏ di chứng thần thông luân hồi trăm đời cho Lý Tinh Từ, hắn ngày càng cởi mở, bình thường cũng đùa giỡn nhiều với mấy người thân cận.

“Ha ha, ta vẫn muốn sống thêm một thời gian nữa, hơn nữa ta cũng không có bản lĩnh nghịch thiên như sư phụ.” Vương Hướng Trì lại nâng ly rượu lên uống với Lý Tinh Từ.

“Ha ha, cũng đúng.”

“Đúng rồi, đây là lễ vật sư nương cho ngươi.” Lý Tinh Từ lấy ra một thanh linh kiếm đưa cho Vương Hướng Trì.

“Sư nương đã quay về sao!” Vương Hướng Trì bất ngờ nói.

“Qua mấy ngày nữa sẽ đi lại, sư phụ rất buồn, lại bắt đầu tự Luyện Khí.” Lý Tinh Từ nói.

“Được rồi, cũng không biết khi nào sư phụ và sư nương có thể ở bên cạnh nhau.” Vương Hướng Trì nói.

Lúc còn bé hắn đã nghe nói qua chuyện của Từ Phàm và Trương Vi Vân.

Lúc đó Từ Phàm và Trương Vi Vân vừa trở thành đạo lữ, Trương Vi Vân đã được một Đại Thừa Tôn Giả nhận làm đồ đệ rồi dẫn đi.

“Nghe nói sư nương vẫn là xử nữ.” Lý Tinh Từ lại nhiều chuyện nói.

“Hây!” Sư huynh đệ hai người họ cùng thở dài nói.

Lúc này Từ Phàm may mắn chuyên tâm Luyện Khí, nếu để hắn biết cuộc đối thoại của hai người này thì có lẽ sẽ nổ tung tại chỗ.

...

Sau khi Ninh Đạo trấn áp xong một nhóm Yêu Tộc, trở lại Ẩn Linh Môn.

“Ta muốn nói chuyện với đại trưởng lão.”

Trở lại tiểu viện của mình, Ninh Đạo nói với công cụ con rối bên cạnh.

“Ninh đại ca, chuyện gì vậy.” Âm thanh của Từ Phàm truyền đến từ trong công cụ con rối.

“Ta đã tìm cho ngươi Yêu Tộc mà ngươi nhờ ta tìm.”

Ninh Đạo tiện tay thả ra ba con Ngũ Linh Minh Hầu bị phong ấn, đều là thực lực Luyện Hư kỳ.

Từ Phàm đang Luyện Khí, sau khi nhìn thấy ba con Ngũ Linh Minh Hầu, vui mừng nói: “Đây là Ngũ Linh Minh Hầu!”

“Đa tạ Ninh trưởng lão.”

“Giữa huynh đệ chúng ta còn tạ cái gì chứ.” Ninh Đạo nói.

Từ khi lấy được đạo khí linh kiếm Từ Phàm luyện cho hắn, Từ Phàm đã trở thành huynh đệ của Ninh Đạo.

“Giải phong ấn trước rồi thả nuôi trên đảo Vệ Tinh.” Từ Phàm nói.

“Vâng.”

Như vậy Xuyên Sơn Giáp sẽ có thêm ba tiểu đệ.

Lúc này, đột nhiên Ninh Đạo ngượng ngùng nở nụ cười.

“Ninh đại ca có chuyện gì cứ nói, không cần như vậy, ta sợ.” Từ Phàm điều khiển công cụ con rối nói.

Ninh Đạo lại xuất ra một bộ xương hoàn chỉnh.

“Đây là bộ xương Yêu thú Kim Giác Ngưu Kình, không biết đại trưởng lão có thể giúp ta luyện một bộ pháp bảo tọa giá hay không.”

Gần đây chiến lực Ninh Đạo tăng vọt, hiện giờ chiến tích Trấn Thủ Sứ của hội trưởng lão đã được xem là đứng đầu.

Cho nên hắn hơi phiêu, và bắt đầu nhớ đến vấn đề thể diện.

Từ Phàm nhìn bộ xương Kim Giác Ngưu Kình kia một cái, thản nhiên nói: “Kim Giác Ngưu Kình thời kỳ Đại Thừa lớn nhất có thể dài tới một ngàn mét, bộ xương này dài tới một ngàn một trăm ba mươi mét, là thực lực thời kỳ Đại Thừa viên mãn.”

“Luyện ra một bộ pháp bảo tọa giá cấp Đạo Khí không thành vấn đề, nói đến luyện ra đạo khí này. Ít nhất Ninh đại ca phải chờ hai mươi năm, hơn nữa ở giữa Ninh đại ca không thể thúc giục ta.” Từ Phàm nói.

“Ha ha, đại trưởng lão chê cười rồi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này nữa.” Ninh Đạo ngượng ngùng nói, lúc đó quả thật bản thân thúc giục rất nhiều, thậm chí hơi vô liêm sỉ.

“Vậy thì được, vậy thì Kim Giác Ngưu Kình sẽ thuộc về ta.” Từ Phàm nói.

“Không thành vấn đề.”

Sau đó Ninh Đạo đưa hai thi thể Viêm Ngưu ra, cũng xem như là thù lao của Từ Phàm.

Giao dịch thành công, tầm mắt của Từ Phàm lại trở về với Luyện Khí.

“Còn hai tháng, sau khi hai món Bồ Đào này được luyện xong, ta phải nghỉ ngơi một tháng.” Từ Phàm cắn răng nói.

“Có những chuyện vẫn nên để phân thân đi làm thì ngon hơn.”

Phân thân số một đang Luyện Khí phụ trợ bên cạnh Từ Phàm ngây ra.

“Ha ha, xin lỗi nhé, quên không quản được cái miệng.”

“Không phải như ngươi nghĩ đâu.” Từ Phàm cưỡng ép giải thích một lượt.

“...” Phân thân số một.

Lúc này, âm thanh của Bồ Đào vang lên.

“Chủ nhân, trưởng lão Sư Triển ngoại môn muốn nói chuyện với ngươi.”

“Không lẽ là đồng hương đó của hắn muốn đến chứ.” Từ Phàm nói.

“Đón qua đây.”

“Trưởng lão ngoại môn bái kiến đại trưởng lão.” Âm thanh Sư Triển vang lên.

“Có chuyện gì, chẳng phải nói chuyện của ngoại môn giao cho ngươi toàn quyền xử lý sao.” Từ Phàm nói.

“Không phải chuyện ngoại môn, là kẻ địch Phượng Trường Ninh của ta đã đến, nàng ta muốn gặp đại trưởng lão một lần.” Sư Triển nói.

“Được, ta biết rồi, ngươi hãy sắp xếp cho nàng ta ở trên đảo ngoại môn đi.”

“Một tháng sau, ta sẽ gặp nàng ta.” Từ Phàm nói.

Vở kịch Nữ Đế muốn xây dựng sự nghiệp sắp bắt đầu tồi. Trong lòng Từ Phàm thầm nghĩ.

“Hiểu rõ.”

Sau đó kết thúc kết nối.

Lúc này, tất cả Linh Khoáng dị bảo được rèn luyện hoàn tất, chỉ còn lại khắc họa pháp trận phù văn.



Ẩn Linh Môn, trên hòn đảo ngoại môn.

Lúc này ngoại môn Ẩn Linh Môn đã có hơn một vạn thành viên, thường trú trên đảo có hơn sáu ngàn thành viên, tu vi cao nhất là đến Nguyên Anh Kỳ.

Lúc này Sư Triển dẫn Phượng Trường Ninh nghỉ ngơi trên đảo.

“Có lẽ đại trưởng lão đang bế quan, một tháng sau mới có thể gặp ngươi.” Sư Triển nói.

“Không sao, chỉ đợi một tháng mà thôi.” Phượng Trường Ninh cười nói, ở Tu Tiên giới xa lạ này, có thể gặp được bằng hữu cũ là chuyện rất vui sướng.

Hai người họ tản bộ trên mảng thảo nguyên rộng lớn, xa xa còn có con sông lớn, có ngựa hoang đang uống nước tại nơi đó.

“Ngươi đã tìm thấy nơi thích hợp rồi sao.” Sư Triển yên lặng rất lâu mới mở miệng nói.

“Tìm thấy rồi, một đảo lớn trong biển gần biển Vô Tận, nơi đó có đủ thời gian trăm năm cho ta phát triển.”

Nói đến sự nghiệp của bản thân, ánh mắt Phượng Trường Ninh sáng lên.

“Vậy lần này ngươi muốn đòi người ở chỗ đại trưởng lão đúng không.” Sư Triển nói.

“Quả nhiên người hiểu ta nhất là ngươi.” Phượng Trường Ninh lộ ra biểu cảm sùng bái, bỗng chốc dẫn Sư Triển trở về thời đại chiến hỏa đầy trời.
Bình Luận (0)
Comment