Chương 228: Tiên Văn trên hồ lô Bích Ngọc
Chương 228: Tiên Văn trên hồ lô Bích Ngọc
Sau khi Từ Phàm rời khỏi cự hồ mười vạn dặm, thì Ninh Đạo đang tìm hiểu kiếm đạo ở tiểu viện ngẩng đầu nhìn về phía Từ Phàm rời đi.
“Con rối, đại trưởng lão chúng ta đã bao lâu không ra ngoài rồi.” Ninh Đạo tò mò hỏi.
“Từ sau khi tông môn thành lập, thì chủ nhân vẫn chưa đi ra khỏi cự hồ mười vạn dặm.”
“Tính đến nay đã ba mươi mốt năm rồi.” Con rối nói.
“Đúng là có thể chịu.” Ninh Đạo cảm thán nói.
...
Tiên thành Lâm Sâm, sớm đã có thành viên ngoại môn lái xe đợi ở đây.
“Đại trưởng lão, mời lên xe.” Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cung kính nói.
Ở trong ngoại môn Ẩn Linh Môn, mọi người đều muốn nịnh nọt đại trưởng lão Từ Phàm Ẩn Linh Môn này.
“Làm phiền rồi.” Từ Phàm thân thiết nói.
“Có thể điều khiển xe cho đại trưởng lão là vinh hạnh của ta.” Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cung kính nói.
Tu sĩ lái xe vốn là một tu sĩ may mắn tu luyện đến Nguyên Anh Kỳ, sau khi thăng cấp đến Nguyên Anh Kỳ, hắn lập tức phát hiện không vui vẻ như Kim Đan Kỳ trước đó.
Không có công pháp, không có thần thông đối ứng, càng không có linh thạch, vốn trước kia kiếm linh thạch để sống, hiện giờ muốn mua pháp bảo thần thông của Nguyên Anh Kỳ càng xa vời, chiến lực của hắn còn không bằng mấy đệ tử kỳ cựu Kim Đan Kỳ của tông môn nhị tam lưu.
Vốn tưởng rằng chỉ có thể lăn lộn ở Tiên thành cả đời, bỗng một ngày nào đó cuộc sống có thay đổi, hắn được một tông môn xem trọng, bảo hắn đi làm đệ tử ngoại môn, mới đầu có chút nghi ngờ nhưng sau khi nhìn thấy linh thạch và pháp bảo, vận mệnh của hắn cũng lặng yên chuyển biến.
Hiện tại hắn phụ trách công tác thu thập tình báo ở Tiên thành Lâm Sâm, một năm có một ngàn điểm cống hiến, hơn nữa tất cả nhiệm vụ nhỏ khác không cần nhiều năm, thì hắn đã có công pháp, thần thông, pháp bảo.
Mà những thứ này đều xuất phát từ trưởng lão Ẩn Linh Môn hiện tại đang ngồi trên xe của hắn.
Xe thú rất nhanh, dưới sự điều khiển của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, rất vững vàng, không bao lâu sau đã đến trung tâm Truyền Tống Trận Tiên thành.
“Đã lâu không vào Truyền Tống Trận rồi.”
Sau khi Từ Phàm xuống xe, nhìn trung tâm Truyền Tống Trận được xây dựng như cung điện, nói xong lập tức đi vào.
Pháp khí thông tin của thành viên ngoại môn Ẩn Linh Môn phía sau xe thú chấn động.
“Không ngờ đưa đại trưởng lão một chuyến lại có một trăm điểm cống hiến, không tồi.” Thành viên ngoại môn Nguyên Anh Kỳ nhìn pháp khí thông tin cười nói.
Bên ngoài trung tâm Truyền Tống Tiên thành Thiên Kiếm, Vương Hướng Trì đón được Từ Phàm.
“Sư phụ, ta nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên ngươi đi ra ngoài sau khi Ẩn Linh Môn thành lập.”
“Đứa nhỏ kia quan trọng như vậy sao.” Vương Hướng Trì cười nói, hắn biết sư phụ mình tới đây chính là vì Hàn Phi Vũ.
“Hình như đúng là chưa từng đi ra ngoài.” Từ Phàm nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói.
“Ta tới đây là vì mở rộng tầm mắt, không có chuyện gì khác.” Từ Phàm nói.
“Sư phụ nói là Phi Vũ…”
“Đúng.”
“Xem xong sẽ trở về, vốn muốn phân thân đến nhưng lại sợ bỏ qua vật Thần vận này.” Từ Phàm nhìn đường phố hai bên ở trên xe thú nói.
Học viện Thiên Kiếm, Từ Phàm và Vương Hướng Trì lặng yên không một tiếng động bước vào phòng của Hàn Phi Vũ, lúc này Hàn Phi Vũ đã ngủ mê man.
Từ Phàm nhẹ nhàng vung tay lên, túi trữ đồ dưới gối đầu Hàn Phi Vũ lập tức xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Làm thầy không tồi, còn biết tặng túi trữ đồ cho học trò nữa.” Từ Phàm cười nói, hắn thấy được dấu hiệu trên túi trữ đồ.
“Không phải sư phụ dặn dò phải quan tâm chăm sóc sao.” Vương Hướng Trì cười hì hì nói.
Nhìn dấu ấn cá nhân vụng về trên túi trữ đồ, Từ Phàm dễ dàng vòng qua ấn ký của Hàn Phi Vũ mở túi trữ đồ ra.
Một chiếc hồ lô nhỏ màu lục xuất hiện trong tay Từ Phàm.
“Đây chính là hồ lô nhỏ có thể tăng cường vạn vật sao, hình như còn thực dụng hơn so với chiếc bình ngọc nhỏ kia.”
Lúc này, thần thức Từ Phàm tiến vào hồ lô Bích Ngọc.
Lúc này, đột nhiên hồ lô Bích Ngọc sáng lên, một tin tức truyền đến trong đầu Từ Phàm.
“Tiên khí vẫn chưa nhận chủ, đúng là mê người.”
Nhìn bình ngọc, trong mắt Từ Phàm cũng không có vẻ tham lam, ngược lại nhìn chằm Tiên Văn trên hồ lô Bích Ngọc cẩn thận, ghi nhớ tất cả văn lộ của Tiên Văn ở trong lòng.
“Tiên Văn kiểu thời gian, chuyến này chạy không vô ích.” Từ Phàm nói xong lại tiếp tục nhìn Tiên Văn khác xem.
Trong cảm giác của Từ Phàm, ít nhất trên hồ lô Bích Ngọc mang theo mấy vạn Tiên Văn cấu thành Tiên trận khiến Từ Phàm nhìn đến da đầu tê dại, còn có mấy trận pháp Tiên Văn cấp độ nhỏ, với thực lực hiện tại của Từ Phàm hoàn toàn không nhìn thấy được.
Một đêm trôi qua, mọi thứ lại khôi phục nguyên trạng, Từ Phàm cũng trở lại Ẩn Linh Môn.
“Thật nhiều Tiên Văn, đáng tiếc thật sự thừa nhận ý chí chỉ có mấy cái, hiện tại chỉ có thể khắc ra một cái.”
Từ Phàm nhắm mắt lại bắt đầu tìm hiểu Tiên Văn, ngay cả bản thân phê chuẩn cho mình, cũng bất chấp nghỉ ngơi.
...
Buổi sáng, chuyện đầu tiên sau khi Hàn Phi Vũ tỉnh lại chính là kiểm tra túi trữ đồ dưới gối của mình còn hay không.
Mặc dù trong đệ tử Thiên Kiếm đã mấy trăm năm không xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn có cảm giác không an toàn.
Sau khi hắn biết tác dụng của hồ lô Bích Ngọc, đã kế hoạch sau khi tốt nghiệp học viện Thiên Kiếm sẽ bắt đầu ngao du ở Tiên thành, vừa tu hành vừa che đậy bản thân.
Mục tiêu này cho đến khi Vương Hướng Trì xuất hiện đã thay đổi, mục tiêu hiện tại của hắn là xem có thể gia nhập tông môn của thầy hay không, sau đó sẽ ngao du Tu Tiên giới.
Sau khi Hàn Phi Vũ mở túi trữ đồ, nhìn thấy hồ lô Bích Ngọc vẫn còn, lập tức bắt đầu một ngày sinh hoạt.
Mặc dù hồ lô Bích Ngọc vẫn còn nhưng Hàn Phi Vũ luôn có cảm giác bị người ta trộm, cảm giác xung quanh không thích hợp.
Cảm giác này vẫn duy trì cho đến khi nhìn thấy Vương Hướng Trì.
Lúc này chưa đến giờ lên lớp, các học viên chào hỏi Vương Hướng Trì xong, lập tức trở về vị trí của mình.
Hàn Phi Vũ lặng lẽ đi đến bên cạnh Vương Hướng Trì.
“Thưa thầy, gần đây ta cảm giác học viện Thiên Kiếm không an toàn, sáng sớm nay tỉnh lại ta có cảm giác như đồ bị trộm.” Hàn Phi Vũ lặng lẽ nói.
“Vậy sao, ngươi cảm nhận chuẩn không.” Trong mắt Vương Hướng Trì hiện lên tia dị sắc.
“Từ nhỏ ta đã cảm nhận rất chuẩn, nhất định trong học viện Thiên Kiếm có kẻ trộm.” Hàn Phi Vũ chắc chắn nói.
“Vậy gần đây ta sẽ đề phòng một chút.” Vương Hướng Trì gật đầu nói, trong lòng nghĩ đến có phải sư phụ đã phạm phải sai lầm hay không.
Ngày hôm sau, nhà kho bảo vật của học viện Thiên Kiếm bị trộm, nghe nói lúc phát hiện nhà kho bảo vật bị lấy hết, hiện trường còn tràn ngập một mùi tanh thối xâm nhập vào linh hồn.
Học viên nhìn đến chìm vào Huyễn Cảnh thí luyện, Vương Hướng Trì sờ cằm nói: “Nói vậy thì cảm giác của Phi Vũ là thật.”
Lúc này, bỗng nhiên Vương Hướng Trì nhớ đến chuyện nhẫn không gian của nhị sư tỷ hắn bị trộm, sau đó lập tức gửi một tin nhắn cho Từ Nguyệt Tiên.
Qua một lúc, Vương Hướng Trì nhận được hồi đáp.
“Đợi ta.”
Lúc này Từ Nguyệt Tiên đang đi tìm pháp bảo ở một tông môn nào đó nhận được pháp khí truyền tin, bay về phía Tiên thành gần nhất.
“Trộm nhẫn trữ vật của ta, ta phải khiến ngươi trả giá.” Từ Nguyệt Tiên cắn răng nói.
Hiện tại nhẫn không gian bị trộm là sỉ nhục lớn nhất đối với nàng.