Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 229 - Chương 229: Ngọc Quân Tôn Giả

Chương 229: Ngọc Quân tôn giả Chương 229: Ngọc Quân tôn giả

Trong vùng Cực Không, đội hình chiến lực đứng đầu hai giới đang đứng đối mặt với nhau qua thông đạo dung hợp hai giới.

Thông đạo dung hợp hai giới lớn tới mức cả hạm đội tinh chu có thể đi qua.

Đại Hậu Phương - hạm đội tinh chu của Nhân tộc là một tinh cầu có kích thước bằng trái đất.

Tại một tòa tháp cao trên tinh cầu, Tinh Mâu Thiếu Niên nhìn về nơi thông đạo dung hợp hai giới, thản nhiên nói: “Ý chí Thiên Đạo của hai giới bắt đầu dung hợp rồi.”

Một lão giả ở bên cạnh Tinh Mâu Thiếu Niên tò mò hỏi: “Tôn Thượng, sau khi ý chí Thiên Đạo của hai giới dung hợp, phải chăng tốc độ dung hợp của hai giới sẽ nhanh hơn?”

“Đúng, sau khi ý chí Thiên Đạo của hai giới dung hợp, chỉ cần mười năm, hai giới đã có thể hoàn toàn dung hợp.”

“Khi đó mới là chiến đấu chân chính, có lẽ con chim ngốc bên kia cũng đang chờ ngày đó.” Tinh Mâu Thiếu Niên cười nói.

“Tôn Thượng, phải chăng là kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện rồi?” Bạch Phát Lão Giả hỏi.

“Vẫn còn sớm, tuy cái bẫy dành cho con Huyết Phượng kia đã được bố trí xong, nhưng vẫn còn một số chi tiết nhỏ cần phải hoàn thiện.”

“Mặc dù ta gọi chim ngốc chim ngốc cả ngày, nhưng tên đó không thật sự ngốc.”

“Nếu không phải con chim ngu ngốc kia quá tự phụ, thì ta thật sự khó mà tính kế được nó.” Tinh Mâu Thiếu Niên cười nói, hắn nhìn thông đạo dung hợp của hai giới, đột nhiên ánh mắt có chút kỳ lạ.

Đúng lúc này, một giọng nói cực kỳ bá đạo truyền đến.

“Tinh Linh, ngươi ta hai tộc đều đợi ở đây, thật là quá nhàm chán, có muốn ‘vui vẻ’ chút không?”

“Quyết đấu bằng chiến hạm thế nào, mỗi bên phái ra mười chiến hạm.”

“Ai thua, phải đưa cho đối phương một tiên khí.”

Giọng nói ngang ngược truyền khắp vùng Cực Không.

“Muốn đánh thì đánh, Nhân tộc chúng ta ít tiên khí nên không đánh cược với các ngươi.”

Giọng nói thản nhiên của Tinh Mâu Thiếu Niên vang lên trong vùng Cực Không.

Kim Sí Đại Bàng vung tay lên, mười chiến hạm cự thú của Yêu tộc phóng về phía thông đạo dung hợp hai giới.

“Phái mười tinh chu đi nghênh chiến, tránh Yêu tộc nói Nhân tộc chúng ta lấy nhiều khi ít.”

Tinh Mâu Thiếu Niên nói với lão giả bên cạnh.

“Tuân mệnh.”

Một lúc sau, mười tinh chu ra khỏi hạm đội Nhân tộc, bay về phía thông đạo dung hợp hai giới.

Sau đó hai tộc tự giác nhường một khu vực lớn cho hai hạm đội, để cho hạm đội hai tộc giao chiến.

Trong một tinh chu của Nhân tộc, Ngọc Quân tôn giả kích động nhìn tu sĩ ở vị trí điều khiển chính.

“Tả đại ca, ngươi phải tiêu diệt hạm đội Yêu tộc kia.” Ngọc Quân tôn giả thông qua Quan Tinh thuật, nhìn khu vực phía trước nói.

“Sao ngươi còn kích động hơn cả ta thế, đã nói rồi, ngươi không cần theo tới đây.”

“Nhỡ lát nữa chiến hạm tinh chu này của ta bị phá hủy, thì hai người chúng ta đều không chạy thoát.”

Tôn giả ở vị trí điều khiển chính bất lực nhìn Ngọc Quân tôn giả ở bên cạnh, ta chán ghét ngươi như vậy, ngươi đừng đi theo ta tới đây.

Đại Thừa Tôn giả vốn là chiến lực vô song, nhưng thích điều khiển tinh chu chiến đấu, dẫu thích nhưng trình độ lại rất kém, từ sau khi thích điều khiển tinh chu, vị này đã làm hỏng mất ba tinh chu, đều là bị thế lực thù địch của hội trưởng lão phá hủy một cách dễ dàng, giống như dã quái bị đánh trong game.

“Tả đại ca, nếu tinh chu bị hủy, có ta ở đây, thì tỷ lệ sống sót của các đệ tử trên tinh chu của chúng ta cũng sẽ lớn hơn một chút, đúng chứ.” Ngọc Quân tôn giả cười nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, mười tinh chu của Nhân tộc đã tiến vào khu vực giao chiến.

Chiến hạm cự thú của Yêu tộc ở đối diện đã lao về phía chiến hạm của Nhân tộc với tốc độ tối đa.

Trọng điểm chiến hạm của hai tộc trong vùng Cực Không hơi khác nhau, chiến hạm cự thú của Yêu tộc chú trọng cận chiến hơn, một khi tinh chu của Nhân tộc bị tiếp cận, thì sẽ khó thoát khỏi vận mệnh bị phá hủy.

Khả năng phòng ngự và cận chiến mạnh mẽ, khiến chiến hạm tinh chu của Nhân tộc chỉ có thể duy trì khoảng cách xa để giao chiến với nó.

Trong tình huống như vậy, tu sĩ Nhân tộc – người có thể bắn chính xác lại càng đáng quý.

Lúc này chiến hạm cự thú của Yêu tộc đã lao qua nơi dung hợp của hai giới, lao về phía mười tinh chu của Nhân tộc.

Chiến hạm cự thú như mãnh hổ vồ mồi, lao nhanh như bay trong vùng Cực Không.

Cự thú hàng vạn mét trong hình chiếu Quan Tinh thuật của Nhân tộc có vẻ rất cảm giác áp bách.

“Tả đại ca, khi nào thì chúng ta khai pháo?” Ngọc Quân tôn giả - người ở bên cạnh vị trí điều khiển chính, hồi hộp hỏi.

“Vẫn chưa tới thời cơ.” Tôn giả ở vị trí điều khiển chính, điều khiển tinh chu trốn trong vành đai của một tiểu hành tinh.

“Chiến hạm cự thú ở phía đối diện có thể phản ứng lại trong khoảng cách này, (chứng tỏ) Yêu tộc điều khiển những chiến hạm cự thú kia, ai cũng là người lão luyện biết di chuyển vị trí.

Lúc này chiến hạm cự thú của Yêu tộc ở phía đối diện dường như đã có mục tiêu riêng và đang bay về phía con mồi.

......

Ẩn Linh đảo.

Từ Phàm – người đang lĩnh hội Tiên Văn mở mắt, nhìn lên trời với vẻ nghi ngờ.

“Như này là đã xảy ra tai nạn máy bay à.”

Trong quầng sáng phía trước Từ Phàm, một chiến hạm tinh chu mất đi trọng lực hóa thành một quả cầu lửa, đập vào mặt đất, thông qua sự tính toán của Bồ Đào, thì vị trí rơi xuống vừa vặn cách Ẩn Linh đảo không xa.

Nhìn điểm rơi xuống, ngay lập tức Từ Phàm triệu tập mười vạn Nguyên Anh Kim Kỳ và một trăm con rối Hóa Thần Kỳ, xuất hiện tại khu vực điểm rơi dự kiến.

“Lạc Thủy đại trận, khởi!”

Dưới sự điều khiển của Bồ Đào, hàng vạn con rối đã nhanh chóng bày ra Lạc Thủy đại trận.

Một cột nước có đường kính hàng vạn mét từ từ dâng lên dưới sự khống chế của Lạc Thủy đại trận.

“Hiện tại Tông Môn đại trận đang trong trạng thái thăng cấp, không thể chịu chấn động mạnh như vậy.” Từ Phàm nói khi nhìn cột nước khổng lồ đang từ từ dâng lên.

Không biết vì sao, Từ Phàm nghĩ tới phân thân số 2 của Tông Môn đại trận – đại trận đang thăng cấp, có vẻ như đã lâu rồi không gặp hắn.

Lần sau khi nhìn thấy phân thân số 2, Từ Phàm quyết định sẽ đưa nửa sau của Pháo Tả Động Mạn cho phân thân số 2.

Cùng với việc tinh chu kéo theo hỏa quang trên bầu trời kia ngày càng gần mặt hồ, trong đầu Từ Phàm chợt hiện lên một suy nghĩ.

Chẳng lẽ là Nhân tộc và Yêu tộc đánh nhau trong vùng Cực Không.

Trong tinh chu đang hóa thành sao băng, hai vị Đại Thừa Tôn giả đang nhìn nhau.

Hai vị Đại Thừa Tôn giả đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Tả đại ca, ta không cố ý, ta sẽ tự bỏ tiền ra bồi thường tinh chu này, thế nào.” Ngọc Quân tôn giả sợ hãi nói, cẩn thận nhìn Đại Thừa Tôn giả - người đang ngồi ở vị trí điều khiển chính.

“Ta chỉ không hiểu, tại sao ngươi cứ làm loạn tiết tấu của ta mỗi khi tới thời khắc quan trọng.”

“Ngươi còn dùng con mẹ nó Chấn Đãng Linh Hồn chi âm để truyền âm.” Đại Thừa Tôn giả - người được gọi là Tả đại ca có chút tức giận nói.

“Tả đại ca, vào thời khắc quan trọng đó, chỉ có cách mà ta nói mới có thể cứu vãn chiến hạm tinh chu này khỏi kết quả bị phá hủy.” Ngọc Quân tôn giả nói.

“Ngươi cũng không nghĩ tới thực lực của ta một chút, toán lực khổng lồ cần cho loại thao tác đó, là thứ mà ta có thể kiểm soát sao.”

“Tả đại ca, ngươi phải tin tưởng vào bản thân, tin tưởng vào kỳ tích.” Ngọc Quân tôn giả nói.

“Chiến hạm tinh chu cũng bị phá hủy rồi, ta tin vào cái cóc khô ấy. Nhưng dù sao đệ tử trên tinh chu cũng không đáng ngại, nếu không lần này sẽ tổn thất lớn.”

“Mũi thuyền của chiến hạm tinh chu đã bị phá huỷ, sau khi quăng vào Thiên luyện tông hẳn là có thể sửa lại, tổn thất cũng không tính là quá lớn.” Đại Thừa Tôn giả ở vị trí điều khiển chính thở dài nói.

“Chẳng qua là bị phá hủy trước mặt Tôn Thượng, có vẻ như chúng ta rất bất tài.”

“Tả đại ca yên tâm, ta sẽ giúp ngươi lấy lại mặt mũi.” Đại Thừa Tôn giả cam đoan nói.

Lấy lại mặt mũi cái khóc khô, ngươi đi lại chính là tặng đầu cho người.

Lúc này từ trên tinh chu, đã có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng của Thập Vạn Lý Cự Hồ.

“Điểm rơi xuống là một vùng của Cự Hồ, nếu xung quanh không có người, thì không cần trông coi.” Đại Thừa Tôn giả ở vị trí điều khiển chính nói.

Lúc này, Ngọc Quân tôn giả đang hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, đột nhiên có cảm giác bị nhìn trộm.

“Í, khu vực này đã bị người kiểm soát rồi.”

Lập tức, tử quang trong mắt mắt tôn giả lóe lên, một con mắt lớn màu tím xuất hiện trên không trung, ép yêu tinh ở nơi xa trực tiếp hiện nguyên hình.

“Hóa ra là một đạo khí, có thú vị không.”

“Xem ra có một môn phái ở dưới không vực này.”

“Tả đại ca, ngươi nói xem suy đoán của ta có đúng không.” Đại Thừa Tôn giả cười nói với tôn giả ở vị trí điều khiển chính.

“Như này mà còn phải đoán, ngươi nhìn xuống phía dưới một chút là biết.”

Lúc này Lạc Thủy đại trận do mười vạn con rối tạo thành đã đập vào mắt hai vị tôn giả.

“Đại trận tạo thành từ con rối, là ai đang điều khiển nhiều con rối như vậy, lợi hại như vậy.” Ngọc Quân tôn giả thán phục nói.

“Xem ra không cần chúng ta ra tay, có người sẽ cứu chúng ta.”

Lúc này Từ Phàm ở bên dưới nhìn tinh chu đã xuất hiện trên bầu trời, tay kết pháp ấn, nhất thời cả Lạc Thủy đại trận đều bắt đầu biến hóa.

Một bàn tay ngọc vô cùng lớn do hồ nước tạo thành, từ từ giơ lên trời, đúng vào vị trí mà tinh chu sắp rơi xuống.

Trong sự thăm dò của Bồ Đào, toàn bộ tinh chu không có bất kỳ dấu hiệu của sinh mệnh và linh lực nào.

“Nếu trên tinh chu này không có người, có cần thu lại không.” Sau đó Từ Phàm lại lắc đầu nói: “Mơ đi, động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn hội trưởng lão sẽ phát hiện ra.”

“Đâu chỉ là phát hiện, ngay cả vị trí rơi xuống cũng sẽ báo chúng ta biết.” Ninh Đạo xuất hiện bên cạnh Từ Phàm cười nói.

“Được rồi, là ta suy nghĩ nhiều.” Từ Phàm sờ mũi nói.

“Trên tinh chu còn có hai vị Đại Thừa Tôn giả, cả hai đều là trưởng lão không có số thứ tự, một vị là Tả Thạch tôn giả, một vị là Ngọc Quân tôn giả.” Ninh Đạo giới thiệu với Từ Phàm.

Lúc này, dưới một lực hấp dẫn thần kỳ, tốc độ rơi xuống của tinh chu trên bầu trời càng ngày càng chậm, cuối cùng giống như một chiếc lông chim, rơi xuống bàn tay ngọc do hồ nước tạo thành một cách nhẹ nhàng.

Sau đó, dưới sự điều khiển của Từ Phàm, nó từ từ đặt tinh chu lên đảo Vệ Tinh.

Xuyên Sơn Giáp và ba con Ngũ Linh Minh Hầu trên đảo Vệ Tinh đang tò mò nhìn tinh chu.

“Đây hẳn là chiến hạm của Nhân tộc, chiến hạm ngao du ở vùng Cực Không, đây là chiến lợi phẩm của chủ nhân.” Xuyên Sơn Giáp nói.

“Chủ nhân thần thông quảng đại, đây chắc chắn là chiến lợi phẩm của chủ nhân.”

“Chủ nhân là người anh minh nhất, phá huỷ mấy chiến hạm thì tính là gì.”

“Chủ nhân lợi hại ~”

Dưới sự dạy dỗ của Xuyên Sơn Giáp, ba con Ngũ Linh Minh Hầu đã dần biến thành Minh Hầu nịnh hót, mặc dù Từ Phàm vẫn chưa ‘xử lý’ ba con Ngũ Linh Minh Hầu này, nhưng chắc chắn là không ảnh hưởng tới việc dạy dỗ của Xuyên Sơn Giáp.

“Uhm, các ngươi nói đúng.” Xuyên Sơn Giáp vui mừng nhìn ba con Ngũ Linh Minh Hầu, Yêu tộc chúng ta sinh tồn trong nhân giới thật không dễ dàng gì, không lấy lòng chủ nhân thì sao có thể sống thoải mái.

Đúng lúc này, một luồng khí thế khổng lồ lập tức khóa chặt bốn Yêu tộc.

Hai bóng người xuất hiện trước mặt bốn Yêu tộc.

“Môn phái này còn có thói quen nuôi Yêu tộc.” Vân Quân tôn giả nhìn bốn Yêu tộc nói.

Xuyên Sơn Giáp, bị khí thế đè xuống đất, lấy hết can đảm, cố gắng quỳ xuống trước mặt hai vị tôn giả.

“Ẩn Linh Môn Tuần Hồ Nô Yêu bái kiến hai vị tôn giả.” Xuyên Sơn Giáp cảm thấy mình đã đi một hồi trước quỷ môn quan.

Ngay sau khi cảm nhận được khí thế của Đại Thừa Tôn giả, Xuyên Sơn Giáp lạnh người ngay lập tức, loại cảm giác chết chóc quấn quanh Yêu linh của nó.

Xuyên Sơn Giáp dùng dư quang quét qua ba con Ngũ Linh Minh Hầu, các ngươi đừng bị hù chết.

Kết quả vừa nghĩ tới, đã xem như chết một nửa rồi.

Có bốn luồng sáng xẹt qua bầu trời, Từ Phàm, Từ Cương, Ninh Đạo, Tô Nhiễm Thiên hạ xuống gần hai vị tôn giả.

“Trấn Thủ Xứ của hội trưởng lão Tiên Thành Lâm Sâm, Ninh Đạo, Tô Nhiễm Thiên, bái kiến Tả Thạch tôn giả, Ngọc Quân tôn giả.”

“Ẩn Linh Môn, Từ Phàm, Từ Cương bái kiến tôn giả.”

Bốn người hành lễ nói.

“Uhm.”

“Cuối cùng Thập Vạn Lý Cự Hồ cũng đã có môn phái đồn trú, thành lập môn phái ở khu vực cằn cỗi, các ngươi đã vất vả rồi.” Tả Thạch tôn giả nói, hắn sinh ra ở Tiên Thành Lâm Sâm, cho nên hắn biết rất rõ khu vực này.

“Tôn giả nói đùa, Thập Vạn Lý Cự Hồ có thể xem là bảo địa đối với bọn ta.” Từ Phàm cười nói, thầm nghĩ trong lòng còn không phải là muốn khiêm tốn một chút.

“Có thể phát triển ở nơi này cũng đã chứng minh môn phái của các ngươi không đơn giản.” Tả Thạch tôn giả khen ngợi nói.

“Ninh Đạo, Nhiễm Thiên, các ngươi phải cảm ơn Ẩn Linh Môn, Ẩn Linh Môn đã giúp các ngươi làm việc.” Ngọc Quân tôn giả nói xong, cười rồi nhìn con rối đang rút lui có trật tự ở xa xa.

“Đó là đương nhiên.”

Lúc này, Tả Thạch tôn giả vung tay thu lại tinh chu phía sau, sau đó lại thả ra trăm vị tu sĩ đã ngoài Luyện Hư Kỳ, những người này đều là thuyền viên trên tinh chu.

“Được rồi, ta phải gặp tổng bộ của hội trưởng lão, Ngọc Quân, ngươi đi cùng ta không?” Tả Thạch tôn giả hỏi.

“Tả đại ca đi trước đi, ta thảo luận với vị trưởng lão của Ẩn Linh Môn này về khôi lỗi chi đạo một chút.” Ngọc Quân tôn giả nói.

“Được.”

Tả Thạch tôn giả trực tiếp dẫn theo hơn trăm vị thuyền viên bay về phía Tiên Thành Lâm Sâm.

Từ Phàm nhìn Ngọc Quân tôn giả đang tò mò nhìn con rối phía xa, mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại đang bóc phốt.

Ngươi nên đi đi, tò mò cái quần què gì, ngươi có phải là Đại Thừa Tôn giả không.

“Hai người các ngươi tên là gì.” Ngọc Quân tôn giả hỏi.

“Vãn bối Từ Phàm.”

“Vãn bối Từ Cương.”

“Các ngươi là huynh đệ?” Ngọc Quân tôn giả tò mò hỏi.

“Không, bọn ta có quan hệ thầy trò.” Từ Phàm nói.

“Ngươi là đồ đệ?”

“Không, ta là sư phụ.”

“....”

Nghênh Khách điện ở ngọn núi chính của Ẩn Linh Môn.

Từ Phàm nhìn Ngọc Quân tôn giả mà trong lòng buồn chán tới cực điểm, ngươi tò mò cái gì.

“Ngươi luyện chế ra đạo khí hình cầu trên trời kia, đúng không?” Ngọc Quân tôn giả hỏi.

“Đúng.” Từ Phàm gật đầu nói.

“Con rối cũng vậy.”

“Đúng.”

“Ngươi nắm trong tay phương pháp dùng con rối luyện chế con rối, đúng không?” Ngọc Quân tôn giả hỏi một cách thần bí.

“Đúng ~”

“Vậy phải chăng là ngươi có sẵn khí linh với toán lực khổng lồ.”

“Không có, tôn giả muốn hỏi gì, có thể trực tiếp hỏi, vãn bối chắc chắn không giấu diếm.” Từ Phàm nói.

“Ngươi là Luyện Khí Tông Sư, vậy ngươi có thể luyện chế ra một con rối có thể điều khiển tinh chu chiến đấu không, tóm lại là nó có toán lực khổng lồ.” Ngọc Quân tôn giả hỏi ra mục đích cuối cùng.

Đây là thói quen của hắn, mỗi khi hắn gặp Luyện Khí Tông Sư – người mà hắn cho là lợi hại hơn, hắn lại hỏi câu này.

Đây cũng là một chấp niệm hay ho, khi chơi game dở, chỉ muốn dùng công cụ phụ trợ hoặc là khai quái.

Sau khi nghe Ngọc Quân tôn giả nói, Từ Phàm căng thẳng, đây không phải là việc mà phân thân của Bồ Đào đang làm sao.
Bình Luận (0)
Comment