Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 230 - Chương 230: Hoàn Trả Gấp Mười Lần

Chương 230: Hoàn trả gấp mười lần Chương 230: Hoàn trả gấp mười lần

“Vì sao tôn giả lại có loại suy nghĩ này?” Từ Phàm hỏi, trong lòng lại đang nghĩ cách ứng phó với con hàng này như thế nào.

“Nếu liên quan đến điều khiển tinh thuyền thì vãn bối cũng chỉ biết đôi chút.”

“Khả năng tính toán của con rối vãn bối luyện chế được hiện nay, ngay cả năng lực thúc đẩy tinh thuyền cũng không có.” Từ Phàm nói.

Hắn không hề nói dối, con rối hắn luyện chế quả thật không đẩy được tinh thuyền.

Chỉ có phân thân của Bồ Đào mới có thể thúc đẩy tinh thuyền.

“Đương nhiên ta biết con rối không thể thúc đẩy được tinh thuyền, ý của ta là ngươi hãy luyện chế một loại pháp khí đặc biệt có thể điều khiển con rối, sau đó để linh khí của pháp khí kia khống chế con rối.”

“Giống như vừa rồi ngươi hỗ trợ bố trí trận đại linh khí.”

“Ta không tin nhiều con rối như vậy đều là do bản thân chúng tự hình thành.” Ngọc Quân tôn giả vừa cười vừa nói, hắn cũng chỉ là một vị luyện khí sư gà mờ, khoảng cách tới cấp bậc luyện khí tông sư còn cách cả trăm triệu bước.

Từ Phàm nhìn đôi mắt ti hí như thể nói rằng 'Ngươi không lừa được ta đâu' của Ngọc Quân tôn giả, bỗng cảm thấy chuyện này có vẻ phiền phức hơn so với tưởng tượng của hắn.

Lúc này, Ngọc Quân tôn giả lấy ra một ngọc giản đưa cho Từ Phàm.

“Đây là bí pháp để luyện chế ra pháp khí mà lần trước tông chủ của Thiên Luyện Tông đưa cho ta, ngươi xem có thể sử dụng hay không?” Ngọc Quân tôn giả nhìn Từ Phàm chờ hắn mở miệng.

Ngọc giản này là bí pháp mà nhiều năm về trước Ngọc Quân tôn giả đã phải hao tốn rất nhiều công sức mới có thể cầu xin tông chủ đã bế quan khi đó là luyện khí đại tông sư làm cho hắn. Hiện nay đã nằm trong tay hắn được bảy mươi năm, nhưng cho đến nay vẫn không có một luyện khí tông sư nào có thể hoàn thành đạo khí do tông chủ Thiên Luyện Tông thiết kế.

“Đại tông sư tông chủ Thiên Luyện Tông!” Từ Phàm sợ hãi cảm thán.

Thiên Luyện Tông có môn quy, chỉ có đại tông sư luyện chế ra Tiên Khí mới có tư cách trở thành tông chủ Thiên Luyện Tông, mà Thiên Luyện Tông truyền thừa mười mấy vạn năm, cũng chỉ có gần một nửa thời gian là có tông chủ tại vị.

“Đúng, vị tông chủ đại nhân kia ngay tại lúc lĩnh hội được tiên văn, thời điểm dự tính sẽ luyện chế ra cái Tiên Khí tiếp theo thì đã phi thăng lên thế giới Đại Thiên.” Lần trước khi Vân Quân tôn giả nhắc tới tông chủ của Thiên Luyện Tông cũng dùng ngữ điệu rất tôn kính.

“Để ta xem một chút.”

Từ Phàm dùng thần thức bao trùm ngọc giản kia.

Ngay lập tức, một lượng thông tin khổng lồ truyền vào trong đầu Từ Phàm.

Sau một lúc lâu, Từ Phàm mới chậm chạp khôi phục.

“Thế nào? Ngươi có thể luyện chế không?” Ngọc Quân tôn giả hỏi.

“Thật có lỗi, vãn bối bất lực.” Từ Phàm chậm rãi trả lời, bên trong ánh mắt vẫn còn vẻ hãi hùng.

Không hổ là tông chủ Thiên Luyện Tông, thiết kế ra được con rối thiếu chút nữa đã phá vỡ tâm trí của Từ Phàm.

Cái này không phải luyện chế con rối, theo suy đoán của Từ Phàm, đây dựa theo quy luật diễn biến chiến đấu của chiến hạm tinh thuyền, sau đó kết hợp với con rối, tạo thành linh khí đặc thù.

Để luyện chế con rối này, cảnh giới bây giờ của Từ Phàm vẫn chưa đủ, về sau nếu muốn luyện chế ra, ít nhất Từ Phàm phải thăng đến cấp Luyện Hư kỳ mới có thể.

“Tôn giả, lúc trước tông chủ có nói luyện chế đạo khí con rối cấp bậc này cũng khó khăn như luyện chế Tiên Khí không?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Ha ha, ngươi đã luyện chế không được thì thôi.”

“Chuyện cứu tinh thuyền, coi như ta nợ ngươi một ân tình, ngày sau chúng ta sẽ gặp lại.”

Ngọc Quân tôn giả cười ngượng ngùng, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Lúc đó, những gì hắn nói với vị tông chủ kia là hắn muốn dùng con rối này để giúp hắn đánh nổ hết tất cả tinh thuyền.

Dựa theo lời nói của các luyện khí tông sư khi nhìn qua ngọc giản mà hắn tìm kiếm mấy năm qua, chứng tỏ vị tông chủ đại nhân kia hiển nhiên coi đó là thật, dẫn đến tất cả luyện khí tông sư khi nhìn qua ngọc giản đều chỉ hỏi cùng một câu.

Từ Phàm cầm ngọc giản nhìn theo phương hướng Ngọc Quân tôn giả biến mất hỏi: “Tiền bối, người không lấy lại ngọc giản sao?”

Sau đó tay Từ Phàm bị một loại lực lượng thần kỳ khống chế, chậm rãi mở ra, ngọc trong tay hắn bay đến giữa không trung cũng biến mất không thấy gì nữa.

Qua một lúc lâu, Từ Phàm mới nói với Từ Cương đang đứng phía sau: “Chắc chắn lúc trước hắn đã khoác lác với tông chủ. Sau đó tông chủ coi là thật, nên mới làm ra một đạo khí độ khó siêu cao như thế.”

“Vậy thì sư phụ, người có thể luyện chế à?” Từ Cương tò mò hỏi.

“Còn chưa đạt tới cảnh giới, dù có kỹ thuật này cũng không có cách nào.” Từ Phàm buông tay bất đắc dĩ đáp.

“Thì ra là vậy.”

“Nhân tiện, đây là Hỏa Chi Bản Nguyên, lát nữa sẽ có người từ thương hội Ẩn Linh phái tới, ngươi đi vào không gian dưới lòng đất đi, ta mong ngươi lĩnh hội được nguồn gốc của ngũ hành.” Từ Phàm nói, cho tới bây giờ Từ Phàm đều không hề keo kiệt trong phương diện bồi dưỡng đồ đệ, chỉ cần là tốt cho độ đệ thì xưa nay hắn đều không tiếc vật quý.

“Sư phụ, cái này có phải quá xa xỉ rồi không? Khả năng tiếp thu của ta thấp như vậy, liệu có hơi lãng phí hay không?” Từ Cương tiếc rẻ nói.

“Thời điểm khi ngươi bái sư, sao ngươi không nói khả năng tiếp thu của ngươi thấp, kêu ta đừng thu ngươi làm đồ đệ?” Từ Phàm liếc Từ Cương hỏi.

“Khi đó không phải tại ta còn nhỏ quá sao?” Từ Cương gãi đầu, cười ha ha đáp.

“Nếu ngươi đã chê đắt, vậy ta sẽ giữ cho Linh Đài dùng.”

“Sư phụ, ta sẽ đi vào không gian dưới lòng đất ngay lập tức.” Từ Cương vội vàng nói.

“Vậy mới đúng, còn khách sáo cái gì.” Từ Phàm lắc đầu cảm thán.

Trong không gian dưới lòng đất, sau khi Từ Phàm phân giải Hỏa Chi Bản Nguyên cho Từ Cương xong, thì trở lại phòng tu luyện của mình để tiếp tục nghiên cứu những vấn đề còn khúc mắc.

...

Tại học viện Thiên Kiếm, sau khi Vương Hướng Trì nhìn tất cả học viên đều đã đăng nhập vào trò chơi Battle Royale, hắn lợi dụng thân phận người quản lý cũng tiến vào huyễn cảnh trong trò chơi.

Sau khi năm mươi học viên được đưa đến một vùng phế tích, lập tức nhanh chóng ẩn nấp, đề phòng bản thân bị yêu thú cấp Luyện Khí kỳ đột nhiên xuất hiện tập kích.

Lúc này, Kiếm Vô Cực đang trốn ở một căn phòng bỏ hoang, lặng lẽ quan sát hoàn cảnh bên ngoài.

“Lần này ta nhất định phải chiếm vị trí thứ nhất, để cho thầy sáng mắt ra ai mới là học sinh ưu tú nhất của thầy ấy.” Ánh mắt Kiếm Vô Cực vô cùng kiên định nói.

Ngay sau khi trò chơi giả tưởng này được Vương Hướng Trì đưa ra, tất cả học viên đều rất hoan nghênh, tại huyễn cảnh học viên có thể thỏa thích chiến đấu, không cần để ý ra tay nặng nhẹ thế nào, bản thân có bị thương hay không, dù sao ra khỏi huyễn cảnh thì tất cả đều sẽ khôi phục lại hình dáng ban đầu.

Trò chơi Battle Royale đã được tiến hành hai lần chơi, ở lần thứ nhất người sống sót đến cuối cùng là Kiếm Vô Cực, lần thứ hai là Hàn Phi Vũ, cho nên Kiếm Vô Cực mới không cam lòng như thế.

Kiếm Vô Cực nhìn thấy tia sáng đỏ từ phía xa thông qua cửa sổ bị vỡ nát, nghiến răng nghiến lợi cầm kiếm linh khí cấp cơ sở nhất chạy về phái tia sáng đỏ kia.

Hàn Phi Vũ nhìn đàn sói phía trước, chân mày cau lại, nếu như đi đường vòng nhất định sẽ chậm trễ thời gian, còn nếu chiến đấu, mặc dù có khả năng lấy được pháp bảo nhưng cũng có khả năng bị loại.

“Cứ thử xem, nếu có thể giữ được hạng nhất, thầy sẽ càng coi trọng ta.” Hàn Phi Vũ nhìn bầy sói ở đằng xa, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.

Không gian bên trên thế giới trò chơi, Vương Hướng Trì đang âm thầm chú ý đến hai người họ.

Sau khi quan sát họ nhiều ngày, Vương Hướng Trì đã phát hiện ra đặc điểm của hai người này.

Kiếm Vô Cực là điển hình của loại thiên tài với tính tình kiêu ngạo, luôn tin tưởng rằng tất cả những thứ bản thân muốn đều có thể đạt được bằng chính nỗ lực của mình.

Dựa theo lý giải của Từ Phàm, đây chính là loại hình tuyển thủ tài năng.

Còn Hàn Phi Vũ thì lại là điển hình của loại thiên tài cẩn thận, thích suy tính về mọi mặt, và với sự phù hộ của món chí bảo kia, tương lai không thể xem thường.

Đây là loại hình tuyển thủ khó đối phó.

Nhìn Kiếm Vô Cực, trong mắt Vương Hướng Trì lóe lên một tia vui mừng, nếu so sánh hai người với nhau, hắn lại thích Kiếm Vô Cực hơn, chủ yếu là do thông qua Kiếm Vô Cực hắn nhìn thấy bóng dáng bản thân khi còn bé, có tài năng lại biết cố gắng.

Mặc dù cũng rất có hảo cảm với Hàn Phi Vũ, nhưng so với Kiếm Vô Cực cũng còn kém hơn một chút.

“Có lẽ sư phụ sẽ thích Phi Vũ hơn nhỉ?” Nhìn biểu hiện của hai người trong trò chơi, Vương Hướng Trì nói.

Trong huyễn cảnh trò chơi, Kiếm Vô Cực đánh bại tất cả yêu thú trên đường gặp phải chỉ với một người một kiếm.

Còn Hàn Phi Vũ thì sau khi lợi dụng địa hình để tiêu diệt đàn sói, thu được mấy món pháp bảo, nên con đường đi phía sau rất nhẹ nhàng.

Sau hai giờ, không ngoài dự liệu, hai người đã gặp nhau tại vạch đích.

Nhìn chướng độc khí bên ngoài và giải độc đan duy nhất trên bàn đá, Kiếm Vô Cực cầm linh kiếm chỉ về phía Hàn Phi Vũ.

“Tới đi, nguyên tắc cũ, ai thắng người đó đứng thứ nhất.”

Hàn Phi Vũ nhìn địa hình xung quanh và chướng độc cách đó không xa, rồi lại nhìn giải độc đan trên bàn đá, cuối cùng thở dài một tiếng, cầm kiếm phóng tới Kiếm Vô Cực.

Nếu đây không phải một trò chơi, Hàn Phi Vũ nhất định sẽ không lựa chọn đối kháng chính diện với Kiếm Vô Cực.

Cuối cùng, Kiếm Vô Cực thắng, chiếm được giải độc đan.

Khi các học viên từ huyễn cảnh trò chơi đi ra, đều bắt đầu hưng phấn giao lưu với các bạn học khác về việc bản thân đã gặp những gì trong huyễn cảnh và đã chết như thế nào.

“Lần này đứng đầu trò chơi là Kiếm Vô Cực, phần thưởng là một bình đoạn thể đan trung phẩm.” Vương Hướng Trì tuyên bố.

Sau khi Kiếm Vô Cực cấm lấy đoạn thể đan trong tay trợ giảng, đi tới trước mặt Hàn Phi Vũ nói: “Nếu không phải trò chơi, trong hiện thực ta không phải đối thủ của ngươi.”

“Nói gì đi nữa, thắng là thắng, thua là thua, đạo lý này ta vẫn hiểu, nhưng ngươi phải cẩn thận, ta có cảm giác thực lực của ta sắp đuổi kịp ngươi rồi đấy. Lần sau ai đứng nhất còn chưa biết đâu.” Hàn Phi Vũ vừa cười vừa nói, lòng háo thắng của hắn vốn không nặng, nên cũng dễ dàng thừa nhận người khác mạnh hơn chính mình.

Lúc đầu tuy không mạnh, nhưng về sau nhất định sẽ mạnh.

Hàn Phi Vũ tin tưởng, tương lai có Ngọc Bích hồ lô trong tay, hắn sẽ không yếu hơn bất kì kẻ nào.

“Ta biết rồi.” Kiếm Vô Cực nói, sau đó cáo biệt Vương Hướng Trì, trở về nhà mình.

Buổi tối, khi Vương Hướng Trì đang nghiên cứu kiếm đạo, bỗng một bóng dáng tức giận đi vào sân nhỏ của hắn.

Vương Hướng Trì mở to mắt, đứng dậy ra khỏi phòng.

“Sư tỷ vẫn chưa bắt được tên trộm kia à?” Vương Hướng Trì rót cho Từ Nguyệt Tiên một chén nguyệt lộ*.

*Nguyệt lộ: sương được hứng dưới trăng.

“Tên trộm đó không biết đã trốn đến nơi nào, có vẻ hắn có cách che giấu mùi hương trên người. Thật tức chết ta.” Từ Nguyệt Tiên thở phì phò nói, sau đó uống một hơi hết ly nguyệt lộ.

“Sư tỷ cũng đừng gấp gáp, nhất định sẽ có cơ hội bắt được hắn.” Vương Hướng Trì an ủi.

“Chỗ sư phụ dùng truy tung thần thông cũng không phát hiện ra gì à?” Vương Hướng Trì hỏi thêm.

“Ta có hỏi, nhưng sư phụ nói thời cơ chưa tới.” Từ Nguyệt Tiên thở dài đáp.

Đúng lúc này, trong không khí truyền tới một mùi hôi thối.

Bóng dáng của Từ Nguyệt Tiên cũng cùng lúc biến mất.

“Hi vọng lần này sư tỷ có thể bắt được tên trộm kia.” Vương Hướng Trì nói.

Từ Nguyệt Tiên đi theo mùi hôi thối kia một mực đuổi tới bên ngoài tiên thành của Thiên Kiếm.

Nhìn thấy bản thân cách tiên thành của Thiên Kiếm ngày càng xa, trong mắt Từ Nguyệt Tiên lóe lên một tia trào phúng.

Muốn dụ ta ra bên ngoài tiên thành của Thiên Kiếm, còn phải nhìn xem ngươi có mạng để bắt ta hay không.

Lúc này, bóng dáng toát ra mùi hôi thối kia cũng không tiếp tục ẩn giấu nữa, mà quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Từ Nguyệt Tiên cách đó không xa.

“Cô gái nhỏ, chúng ta thật có duyên.” Tên hôi thối trước mặt dùng khẩu khí chính nghĩa chào hỏi.

Nghe giọng nói đó khiến Từ Nguyệt Tiên sững sờ, dùng giọng điệu chính đạo như thế là đang muốn diễn tuồng gì?

“Ta là cố ý đến đây tìm ngươi, với lại ngươi là một tên trộm, làm ơn đừng dùng giọng điệu chính nghĩa như thế để nói chuyện.”

Một chiếc nhẫn không gian được kẻ trộm kia ném tới, Từ Nguyệt Tiên kinh tởm bắt lấy, sau đó nhìn thoáng qua đồ vật bên trong nhẫn không gian.

Kết quả trống rỗng.

“Cô gái nhỏ, nhẫn không gian này ta trả lại cho ngươi, có phải ngươi hẳn nên tiêu trừ mùi hôi thối này trên người ta hay không?” Giọng điệu của tên trộm vẫn mang mười phần chính nghĩa.

Lúc này, hơn một ngàn con rối bỗng xuất hiện sau lưng Từ Nguyệt Tiên.

Trong đó có một con rối đặc thù cấp Luyện Hư kỳ, năm con rối mặc giáp cấp Hóa Thần kỳ, và năm con cấp Hóa Thần kỳ phổ thông, những con còn lại đều là Nguyên Anh kỳ.

Cách đó không xa còn có con rối đang dựng lên cự pháo.

“Một tiền bối Hợp Thể kỳ như ngươi lại đi trộm đồ vật của tiểu bối thì nên hoàn trả gấp mười lần mới đúng, yêu cầu này cũng không quá đáng chứ?” Từ Nguyệt Tiên bình thản nói.

Ngửi thấy mùi hôi thối xâm nhập đến tận linh hồn kia, lòng căm hận đối với kẻ đã trộm nhẫn không gian của Từ Nguyệt Tiên nhạt đi đôi chút, tuy nhiên cũng không cải thiện được bao nhiêu.

“Hoàn trả gấp mười lần, cô gái nhỏ, yêu cầu của ngươi có chút quá đáng rồi đấy, đây không phải bên trong tiên thành, một vãn bối lại dám nói với tiền bối Hợp Thể kỳ như vậy, lẽ nào không sợ ta trực tiếp giết chết ngươi sao?”

“Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, thì ngay cả những con rối sau lưng ngươi cũng không thể ngăn cản được.”

Hắn dùng giọng điệu chính nghĩa để nói ra những lời vô sỉ như vậy thật sự khiến Từ Nguyệt Tiên cảm thấy có chút khó chịu.

“Chính Phong tiền bối, mùi hôi thối trên người ngươi không chỉ có tác dụng gây buồn nôn thôi đâu, mà đó còn là dấu vết của nghiệp chướng.”

“Ngươi đoán xem những tu sĩ dùng phương pháp bói toán kia có thể tính ra được vị trí của Chính Phong tiền bối hay không?”

“Thủ đoạn của tiền bối vừa nhìn là biết đã lão luyện, chẳng hay Chính Phong tiền bối có đặc tội với nhiều kẻ thù hay không?” Từ Nguyệt Tiên vừa cười vừa nói, chẳng thèm quan tâm việc nói ra suy đoán đó có mang lại mối đe dọa nào hay không.

“Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải Chính Phong gì đó” Sắc mặt Chính Phong không đổi đáp, tuy rằng biết tên của hắn cũng không sao, nhưng mùi hôi thối trên người lại mang theo dấu ấn nghiệp chướng, nếu bị những kẻ thù kia biết, vậy thì thực thảm.

“Đúng sai không quan trọng, nhưng nếu ngươi không mang những đồ vật đã trộm của ta hoàn trả gấp mười lần, vậy ta sẽ lập tức mang tin tức của Chính Phong cùng mùi hôi thối trên người ngươi thông báo khắp thiên hạ.” Từ Nguyệt Tiên híp mắt đe dọa.

“Chính Phong tiền bối có biết để mua được một tin tức cần bao nhiêu linh thạch không.”

“Dù là pháp bảo phát ra thông báo tự động mỗi ngày, trị giá một tỷ linh thạch, vãn bối cũng sẵn sàng bỏ ra.”

“Mau hoàn trả gấp mười lần đồ vật trong nhẫn không gian cho ta, nếu không ta lập tức đưa tiền bối ra ánh sáng.” Tư Nguyệt Tiên nói.

Đúng lúc này, Chính Phong đột nhiên xuất thủ, linh lực tạo thành một bàn tay to nhắm tới Từ Nguyệt Tiên.

“Chính Phong tiền bối nóng vội vậy sao?” Từ Nguyệt Tiên nhìn bàn tay to bắt tới mình, khinh miệt hỏi.

Con rối Luyện Hư kỳ sau lưng Từ Nguyệt Tiên lập tức xuất hiện phía trước, tay kết ấn đọc chú, một vòng bảo hộ bao vây bảo vệ nàng.

Lúc này, một cái tay khác xé không gian lao đến, cũng bị chặn lại bởi con rối mặc giáp cầm khiên chắn.

“Tiền bối lo lắng?” Từ Nguyệt Tiên lại thêm dầu vào lửa.

“Chỉ bảo tiền bối trả gấp mười lần đồ vật trong nhẫn không gian thôi, mà tiền bối đã nóng lòng đến vậy rồi sao?”

Lời nói cùng thái độ khinh thường của Từ Nguyệt Tiên, đã trực tiếp khiến cho Chính Phong mất bình tĩnh, suýt chút nữa liều lĩnh muốn giết chết Từ Nguyệt Tiên ngay lập tức.

“Tiểu bối, hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

Giọng điệu chính nghĩa đã bắt đầu trở nên âm trầm.

“Chỉ là một tiểu bối Nguyên Anh kỳ mà dám nhục nhã ta, tưởng ta không giết được ngươi sao!”
Bình Luận (0)
Comment