Chương 231: Treo thưởng của Chính Phong
Chương 231: Treo thưởng của Chính Phong
“Chính Phong tiền bối quả nhiên lo lắng.” Từ Nguyệt Tiên vừa cười vừa nói.
“Chẳng phải chỉ là hoàn trả gấp mười lần thôi sao. Lấy thực lực của tiền bối thì chuyện đó quá dễ dàng.”
“Trả lại tài sản cho vãn bối, ta lập tức tiêu trừ mùi hôi thối trên người cho tiền bối. Như vậy, về sau Chính Phong tiền bối vẫn là một thần trộm vô tung vô ảnh.”
“Như vậy không phải quá tốt sao, đôi bên đều cùng có lợi. Tiền bối chỉ tổn thất một ít đồ vật không có ý nghĩa mà thôi.”
Dù Chính Phong phát ra vòng bảo hộ, Từ Nguyệt Tiên vẫn bình tĩnh nói, dường như không hề lo lắng vì điều này.
Chính Phong đang trong cơn thịnh nộ, khi nghe lời Từ Nguyệt Tiên nói, thần trí khôi phục lại được một chút, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của nàng.
Bỏ ra gấp mười lần đồ vật trong nhẫn không gian của Từ Nguyệt Tiên, đối với hắn mà nói cùng lắm chỉ là tổn thất một chút, không gây ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co, đối phương thật sự lộ ra tin tức như đã nói, như vậy những rắc rối trong tương lai ước chừng sẽ vô cùng lớn.
Mặt khác bản thân hắn dùng hết mọi thủ đoạn cũng chưa chắc phá được vòng bảo hộ của Từ Nguyệt Tiên.
Chính Phong ngừng tay, quan sát Từ Nguyệt Tiên, trong mắt lộ vẻ âm tình bất định.
“Cô gái nhỏ, ngươi tên gì?” Chính Phong hỏi.
“Vãn bối là Trương Mai Mai, tiền bối đã nghĩ thông suốt rồi sao?” Từ Nguyệt Tiên nhìn biểu hiện của Chính Phong, nụ cười trên môi càng sâu.
“Nếu ta hoàn trả cho ngươi gấp mười lần, ngươi xác định sẽ tiêu trừ mùi hôi thối trên người ta đúng không?”
“Vãn bối có thể lập lời thề với thiên đạo, ta sẽ không lấy tương lai của chính mình ra đùa giỡn.” Từ Nguyệt Tiên cam kết.
Chính Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng quyết định hoàn trả gấp mười lần, mùi hôi thối trên người này, mặc dù đã tìm được phương pháp che giấu, nhưng chỉ là khiến người khác không ngửi được, chứ bản thân hắn vẫn bị cái mùi kinh tởm này tra tấn.
“Được, vậy trước tiên ngươi lập lời thề với thiên đạo, rồi ta sẽ hoàn trả đồ vật gấp mười lần cho ngươi.” Chính Phong nói, trong lòng bắt đầu tính toán, một khi mùi hôi thối được tiêu trừ, hắn sẽ trộm trở lại một lần nữa, sau đó để những người khác mở chiếc nhẫn không gian này.
Về phần pháp bảo phát tán tin tức ra ánh sáng, đến lúc đó trên thân đã không còn dấu ấn nghiệp chướng nữa thì còn sợ gì.
“Được.”
Sau đó, Từ Nguyệt Tiên lập lời thề với thiên đạo, nội dung đại khái là nếu Chính Phong trả đồ vật gấp mười lần cho nàng thì nàng sẽ giúp hắn tiêu trừ mùi hôi thối trên người.
Thế nhưng dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Chính Phong, việc tiêu trừ dấu ấn nghiệp chướng cũng được thêm vào trong đó.
Lời thề với thiên đạo được lập xong, Chính Phong ném nhẫn không gian qua cho nàng, bên trong quả thật có các đồ vật vốn có của Từ Nguyệt Tiên cùng một số trọng bảo khác.
Từ Nguyệt Tiên tính toán sơ qua, giá trị cũng đã vượt hơn gấp mười lần.
“Chính Phong tiền bối thật hào phóng.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Cô gái nhỏ, ta đã cho ngươi đồ vật ngươi yêu cầu, mau tiêu trừ mùi hôi thối trên người ta nhanh lên.” Chính Phong lập tức hối thúc.
“Lẽ nào ngươi muốn vi phạm lời thề với thiên đạo?” Chính Phong dùng đôi mắt nguy hiểm lườm Từ Nguyệt Tiên.
“Tiền bối không nên gấp gáp, để giải trừ mùi hôi thối này cần phải có phù ngữ vô thượng của sư phụ ta.”
“Sư phụ ta đã phái đệ tử mang đến.”
“Ngươi dám lừa ta!” Chính Phong tức giận nói.
“Chính Phong tiền bối đừng nóng vội, nếu mùi hôi trên người tiền bối có thể phá giải theo cách thông thường, vậy tiền bối còn có thể đợi cho tới bây giờ sao?”
“Đây là pháp lực nguyên thủy của sư phụ ta, chỉ có phù ngữ của hắn mới có thể giải.” Từ Nguyệt Tiên vội vàng trấn an.
“Cô gái, ta tin ngươi thêm lần này.”
“Một thân thần thông của ta đây lúc nào cũng sẵn sàng cho việc lẩn trốn, cho dù ngươi có gọi tôn giả Đại Thừa kỳ tới, thì ta đây cũng có cách chạy thoát.”
“Đến lúc đó, lời thề với thiên đạo của ngươi không thể hoàn thành, ngươi cũng nên cẩn thận đi.” Chính Phong dùng giọng nói âm trầm cảnh cáo.
“Tiền bối yên tâm, đạo lý này ta vẫn hiểu rõ.”
Lúc này, ở bên ngoài tiên thành của Thiên Kiếm, trấn yêu tinh được Hùng Lực phóng thích, từ từ bay lên bầu trời, sau đó ẩn hình biến mất không thấy gì nữa.
Hùng Lực lái linh thuyền chạy tới vị trí của Từ Nguyệt Tiên.
Hai tiếng sau, thời điểm Chính Phong sắp mất kiên nhẫn, thì Hùng Lực đã cầm một tấm phù trú tới hội hợp cùng Từ Nguyệt Tiên.
“Chưởng môn, đây là phù chú Bồ Đào bảo ta giao cho ngài.” Hùng Lực dùng truyền âm nói.
“Ừ”
Từ Nguyệt Tiên nhận lấy phù chú và nói với Chính Phong: “Chính Phong tiền bối, ngươi thấy ta có thành ý hay không, đệ tử phái tới đưa phù chú cũng phải là Trúc Cơ kỳ cơ đấy.”
“Với cái này ngươi có thể yên tâm rồi.” Từ Nguyệt Tiên tiện tay ném phù chú qua cho Chính Phong.
“Coi như ngươi biết điều.” Chính Phong nhận lấy phù chú, hừ lạnh đáp.
“Phù chú này làm sao kích hoạt?” Chính Phong hỏi, hắn đã gấp đến không thể chờ nổi, muốn ngay lập tức trừ khử mùi hôi trên người.
Mùi hôi thối quấn thân khiến hắn có cảm giác tất cả linh khí mình hấp thu cũng đều thối.
“Tiền bối chỉ cần đọc lên phù ngữ bên trên là được.” Từ Nguyệt Tiên cười nói, nhìn phù chú này khiến nàng nhớ tới vị sư phụ xấu xa của mình.
Chính Phong nhìn phù chú trong tay, chậm rãi đọc to chú ngữ bên trên.
“Qua sự sáp bí, dính vào hoàn phệ phân?”
Vừa đọc xong, Chính Phong bị một luồng linh khí màu xanh lá vờn quanh, mà chú ngữ hắn vừa mới đọc cũng bắt đầu lởn vởn trong lỗ tai hắn.
Sau đó, Chính Phong lại được hít thở không khí trong lành thêm lần nữa.
“Chính Phong tiền bối, giao dịch của chúng ta đã hoàn thành, nếu không có chuyện gì nữa thì ta đi trước.”
Từ Nguyệt Tiên nói xong liền định dẫn theo Hùng Lực trở về tông môn.
Ai ngờ trong lúc này, Từ Nguyệt Tiên phát hiện nhẫn không gian trong tay mình đã bị đánh tráo, Chính Phong đứng cách đó không xa cũng đã không còn thấy bóng dáng.
“Cô gái, muốn chơi với ta, ngươi còn non tay lắm.” Giọng nói vô cùng bành trướng, như thể tất cả thiệt thòi phải chịu đều đã được đền đáp gấp mười lần.
“Chưởng môn, nhẫn không gian của ta bị trộm rồi.” Vẻ mặt Hùng Lực bất đắc dĩ than thở.
“Không sao, lát nữa vị tiền bối Hợp Thể kỳ này sẽ hoàn trả lại cho ngươi gấp trăm lần.” Từ Nguyệt Tiên híp mắt cười đáp.
“Non sao, ta thấy tiền bối mới là non nớt đấy.”
“Giết hết chúng ta chẳng phải sẽ hoàn mỹ hơn à?”
Chính Phong đang muốn rời đi đột nhiên có cảm giác không ổn, trong lòng hắn bỗng dưng nổi lên một dự cảm nguy hiểm khó hiểu vờn quanh.
Đúng lúc này, Từ Nguyệt Tiên đột nhiên kết ấn con rối trước người, một vòng bảo hộ màu xanh nhạt bao phủ Từ Nguyệt Tiên và Hùng Lực.
“Hùng Lực, hãy tận hưởng uy lực từ vũ khí mạnh nhất của Ẩn Linh Môn chúng ta đi.”
‘Xoẹt ~~~’
Trên bầu trời vang lên từng tiếng động khác thường, giống như toàn bộ không gian bị xuyên thủng.
Một cột ánh sáng màu xanh lam trực tiếp xuyên thấu từ trên xuống dưới toàn bộ bầu trời, tạo thành thanh kim loại màu xanh nổ tung ngay tại chỗ cách Chính Phong không xa.
Trong phút chốc, không gian xung quanh đều bị phong tỏa, một luồng linh lực cực kỳ mạnh mẽ chấn động khuếch tán ra bốn phía.
Chính Phong muốn né tránh nhưng không biết vì sao linh hồn của hắn giống như bị bất động, không thể nhúc nhích.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn làn sóng linh lực chấn động kia quét qua chính mình, trong nháy mắt Chính Phong đã hôn mê bất tỉnh.
Sóng linh lực khuếch tán ngày càng rộng, quét qua khu vực hàng trăm dặm, khiến cho tất cả sinh vật còn sống trong phạm vi đó đều hôn mê.
Chỉ duy nhất có hai người bên trong vòng bảo hộ màu xanh lam là bình yên vô sự.
Hùng Lực thông thả đưa Chính Phong đã hôn mê đến trước mặt Từ Nguyệt Tiên.
“Hùng Lực, đi mở thưởng đi.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
“Tuân lệnh.”
Thân thể lực lưỡng cao hơn hai thước của Hùng Lực ngồi xổm xuống trước mặt Chính Phong đã ngất xỉu và bắt đầu cẩn thận tìm kiếm.
Cuối cùng, trên người Chính Phong chỉ còn lại duy nhất mỗi bộ quần áo.
Một đôi giày bước trên mây, bốn chiếc nhẫn không gian, một bảo khí không gian cao cấp nhất, còn có một bộ quần áo Thiên Huyễn.
“Chưởng môn, tổng cộng có rất nhiều thứ.” Hùng Lực báo cáo.
“Ừ, tốt lắm.”
Từ Nguyệt Tiên tiện tay cầm lấy một chiếc nhẫn không gian, lập tức bắt đầu háo hức, vẻ mặt càng ngày càng vui mừng.
Bỗng một bình ngọc nhỏ có chứa hai giọt Kim Chi Bản Nguyên và nhẫn không gian của Hùng Lực xuất hiện trong tay Từ Nguyệt Tiên.
“Cho ngươi, chưởng môn nói lời giữ lời, hoàn trả gấp trăm lần.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
Hùng Lực bình thản nhận lấy như thể nhận lấy quà trưởng bối trong nhà ban tặng cho mình một cách hiển nhiên.
“Tạ ơn chưởng môn, sau này nếu lại có chuyện như vậy, người cứ gọi ta nhé” Hùng Lực khoái chí nói.
Một cái đầu bỗng nện thẳng vào trán Hùng Lực, khiến hắn đau đến ngồi chồm hổm xuống ôm đầu.
“Nghĩ cái rắm, chuyện tốt toàn bị ngươi chiếm, còn những đệ tử khác thì sao.” Từ Nguyệt Tiên lườm Hùng Lực.
“Chưởng môn, ta biết sai rồi.” Hùng Lực che đầu nhận lỗi.
“Tốt lắm, ngươi mang tên trộm này theo ta trở về tiên thành Thiên Kiếm.”
“Đoán chừng Thiên La Điện đang đợi đến sốt ruột.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Vâng.”
“Hùng Lực nắm hai chân của Chính Phong, đi theo Từ Nguyệt Tiên trở về tiên thành Thiên Kiếm.
Hai tiếng sau, hai người đã gặp mặt chủ quản của tiên thành Thiên Kiếm, Thiên La Điện đang chực chờ tại học viện Thiên Kiếm.
“Có đúng là Chính Phong không, các ngươi đã kiểm tra hàng chưa?”
'Bốp ~'
Hùng Lực tiện tay ném người xuống đất.
Trong mắt chủ quản Thiên La Điện lóe lên tia sáng, sau đó thâm nhập vào đầu Chính Phong kiểm tra một phen.”
“Đúng rồi, chính là Chính Phong.”
“Trương đạo hữu, đây là phần thưởng khi bắt được Chính Phong, ngươi cứ cất đi.”
Chủ quản Thiên La Điện đưa cho Từ Nguyệt Tiên nhẫn không gian có chứa năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, sau đó mang theo Chính Phong biến mất vào bên trong tiên thành Thiên Kiếm.
“Thật tốt quá, không ngờ lần buôn bán này lại kiếm được món hời như vậy.” Từ Nguyệt Tiên nhìn nhẫn không gian trong tay cảm thán, sau đó thu chiếc nhẫn vào.
Lúc này, đột nhiên Hùng Lực cà lăm nói: “Chưởng môn, cái kia… cái kia…”
“Kia cái gì, nói mau đi, đừng có lắp bắp nữa.” Từ Nguyệt Tiên sốt ruột giục.
“Khi ta tới đây, Bồ Đào nói với ta phí điều động trấn yêu tinh là hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm, còn một pháo kia tiêu tốn mười vạn linh thạch thượng phẩm.” Hùng Lực thấp thỏm nói, hắn không biết Từ Nguyệt Tiên buôn bán được lợi nhuận bao nhiêu.
Hắn cảm thấy cho dù có nhiều hơn đi nữa cũng chẳng thể nào vượt qua được ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm, lần này có vẻ chưởng môn phải bù lỗ rồi.
“Đây là ý của Bồ Đào sao?” Từ Nguyệt Tiên kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, Bồ Đào còn nói đại trưởng lão đang bế quan, cho nên tông môn thuê bất cứ đồ vật gì cũng phải tự trả bằng linh thạch của chính mình.”
“Được rồi.”
Từ Nguyệt Tiên lấy hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm trong nhẫn không gian, trực tiếp chuyển qua nhẫn không gian của Hùng Lực.
“Trở về nói với Bồ Đào, ta sẽ đề nghị sư phụ lại luyện chế ra một Bồ Đào khác.” Từ Nguyệt Tiên âm hiểm nói.
“Đã rõ.”
Hùng Lực nói xong liền mang theo nhẫn không gian cáo biệt với Từ Nguyệt Tiên, lên đường truyền tống trận trở về bên trong tiên thành Thiên Kiếm.
Cùng lúc đó, trên Ẩn Linh đảo.
Từ Phàm chậm rãi mở mắt, một luồng tiên văn thật nhỏ dẫn vào kim đan của Từ Phàm.
“Hiện tại kim đan ở cảnh giới này, muốn nắm giữ tiên văn có độ khó hơi cao chút đúng là tốn sức.” Từ Phàm thở dài.
“Chẳng qua cũng coi như có thu hoạch, mặc dù bây giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ được thời gian thuộc tính tiên văn, nhưng chờ sau khi ta đến Nguyên Anh kỳ, thì có thể luyện chế ra đạo khí nắm giữ thời gian để lưu trữ rồi.”
“Bây giờ suy nghĩ lại, hạn chế của hệ thống đối với ta cũng không tính là quá lớn.” Từ Phàm sờ cằm nói.
“Ít nhất cũng có một cách để gia tốc thời gian.”