Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 234 - Chương 234: Bố Cục Của Từ Phàm

Chương 234: Bố cục của Từ Phàm Chương 234: Bố cục của Từ Phàm

Học viện Thiên Kiếm.

Vương Hướng Trì nhìn các học viên đã được mình đào tạo trong một năm và gật đầu hài lòng.

Không phải tất cả đều đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng coi như họ đã làm hết sức mình để đạt đến giới hạn.

Sáu trong số các học viên trong giai đoạn này đã nhận ra Kiếm Ý, trong số đó có Kiếm Vô Cực và Hàn Phi Vũ đã có thể sử dụng Kiếm Ý thành thạo.

Trong môi trường ảo, Hàn Phi Vũ lại bị Kiếm Vô Cực giết một lần nữa.

Hàn Phi Vũ từ trong môi trường ảo ảnh nói ra, nhưng trong mắt không có một chút cam lòng: “Chỉ một chút nữa thôi!”

Kiếm Vô Cực cũng thoát khỏi môi trường ảo ảnh với tinh thần mệt mỏi.

Bây giờ trong lớp Huyền Cấp thứ hai, vị trí số một của Kiếm Vô Cực cực kỳ không ổn định.

Mỗi lần thách đấu với Hàn Phi Vũ sẽ tạo áp lực rất lớn cho hắn.

Lúc này, Vương Hướng Trì gọi hai người đến.

“Vô Cực, Tâm Kiếm Chi Đạo nằm ở tâm cảnh. Vừa rồi ngươi quá vội vã muốn thành công, việc này không có lợi ích gì cho việc tu hành Tâm Kiếm Chi Đạo của ngươi.”

Vương Hướng Trì nhìn Kiếm Vô Cực và nói: “Tâm cảnh phải ổn định và ý chí chiến đấu phải mạnh mẽ. Đây là trình độ cần phải có đối với kiếm tu Tâm Kiếm Chi Đạo.”

Kiến Vô Cực cúi đầu, lỗi này không phải vi phạm một hai lần, hắn nói: “Sư phụ, ta sai rồi!”

Vương Hướng Trì nói: “Sau này hiểu rõ thì tốt, đừng để áp lực lên vị trí đầu tiên.”

Kiếm Vô Cực nói xong liền từ biệt Hàn Phi Vũ rồi rời đi: “Cảm ơn sư phụ đã hướng dẫn!”

Sau khi Kiếm Vô Cực đi, Vương Hướng Trì nhìn Hàn Phi Vũ và nói: “Bách Kiếm Chi Đạo mà ngươi đang đi bây giờ không phù hợp với ngươi.”

Vương Hướng Trì cũng nhìn một lúc mới phát hiện vấn đề, hắn nói: “Phương pháp chiến đấu của ngươi quá phức tạp và một số phụ thuộc vào ngoại vật quá nhiều. Kiếm đạo này không thích hợp với ngươi!”

Hàn Phi Vũ nói: “Xin sư phụ hướng dẫn!”

“Hướng dẫn thì bỏ đi, có hai con đường phù hợp với ngươi.”

“Một là Khắc Kim… À không, … Là Kiếm Trận Chi Đạo.”

“Một loại là Thần Thông Kiếm Đạo.”

Vương Hướng Trì lấy ra hai tờ ngọc giản và đưa cho Hàn Phi Vũ: “Đây là hai loại pháp thuật kiếm đạo và công pháp tu luyện, chúng đều là loại cơ bản nhất, ngọc giản rốt cuộc có ưu nhược điểm gì?”

Vương Hướng Trì nói: “Ngươi cứ dựa theo điều kiện của mình mà chọn lựa.”

Hàn Phi Vũ nói sau khi cầm lấy ngọc giản: “Cảm ơn sư phụ!”

Buổi tối, Hàn Phi Vũ ngồi trên giường, xem xét cẩn thận hai tấm ngọc giản mà Vương Hướng Trì đưa cho.

Trong mắt Hàn Phi Vũ lộ ra một tia hưng phấn: “Kiếm Trận Chi Đạo và Thần Thông Kiếm Đạo, ta cảm thấy hai loại này đều thích hợp với ta thì làm thế nào?”

Đặc biệt là khi hắn nhìn thấy phần giới thiệu về Kiếm Trận Chi Đạo, hắn liền bị mê hoặc và cảm thấy rằng con đường kiếm đạo này là thứ cách được thiết kế riêng cho mình.

Cần rất nhiều linh thạch để mua linh kiếm?

Trong mắt Hàn Phi Vũ, bất cứ chuyện gì có thể dùng linh thạch để giải quyết đều không phải chuyện đáng lo.

Hàn Phi Vũ xoa cằm nói: “Cảm thấy Thần Thông Kiếm Đạo rất tốt.”

Cuối cùng, Hàn Phi Vũ nghiến răng chuẩn bị song tu, bởi vì Thần Thông Kiếm Đạo và Kiếm Trận Chi Đạo có rất nhiều điểm tương đồng, nên hắn cảm thấy cùng tu luyện cũng không tính là khó khăn.

“Thần Thông Kiếm Đạo ở ngoài sáng. Kiếm Trận Chi Đạo ở trong tối.”

Đây là kế hoạch của Hàn Phi Vũ cho chính mình.

Ngày hôm sau, Hàn Phi Vũ đến bên cạnh Vương Hướng Trì để lấy lòng.

Hàn Phi Vũ cười hỏi: “Sư phụ, ta muốn luyện Thần Thông Đạo Kiếm, lại muốn tu luyện Kiếm Trận Chi Đạo thì phải làm sao?”

“Vậy thì cùng tu luyện, không có lý do gì phải chần chừ.”

Vương Hướng Trì cười nói, nhớ lại khi bản thân chọn Tâm Kiếm Chi Đạo, sư phụ cũng từng nói giống hắn: “Hiện tại, tầng của ngươi còn thấp, đi nhiều đường khác cũng không có hại gì.”

“Tôi đã chọn con đường của kiếm trái tim rất vui, bạn sẽ cảm thấy thế nào nếu không thử những cách kiếm khác.”

“Hãy thử các kiếm đạo khác, chúng ta không phải không có điều kiện này.”

Vương Hướng Trì đột nhiên nghĩ về Từ Phàm.

Hàn Phi Vũ không biết phải nói gì khi muốn hỏi Vương Hướng Trì về những gì ẩn sau công pháp Thần Thông: “Vậy thì...”

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Hàn Phi Vũ, Vương Hướng Trì mỉm cười đưa cho Hàn Phi Vũ sáu tấm ngọc giản.

Vương Hướng Trì nói, các thần thông và công pháp kiếm đạo mà hắn đưa cho đệ tử của Ẩn Linh Môn đều được Từ Phàm thay đổi rồi và sức mạnh lớn hơn so với kiếm đạo thông thường: “Công pháp và Thần Thông Kiếm Đạo này luôn có thể được tu luyện đến đỉnh cao của Trúc Cơ.”

Tất nhiên, tất cả đều được Từ Phàm đồng ý mới đem cho.

Hàn Phi Vũ cảm kích nói: “Cảm ơn sư phụ!”

Vương Hướng Trì cười nói: “Không cần cảm ơn, những công pháp và Thần Thông Kiếm Đạo này chỉ có ngươi mới có thể tu luyện. Nếu truyền cho người ngoài thì hậu quả tự ngươi gánh.”

Hàn Phi Vũ hưng phấn nói: “Ta biết rồi!”

“Còn mười ngày nữa là diễn ra đại bỉ học viên hàng năm. Nhất định tôi sẽ không phụ lòng mong mỏi của sư phụ!”

Nghe được lời nói của Hàn Phi Vũ, Vương Hướng Trì nhất thời sửng sốt, một năm nhanh như vậy, hắn suýt chút nữa đã quên mất mình đến đây làm gì.

Lúc này, Từ Nguyệt Tiên của Tứ Hải Tiên Thành xa xôi, nhìn chiếc nhẫn không gian được thay thế ở trong tay mình, vẻ mặt tái nhợt.

Từ Nguyệt Tiên nghiến răng nói: “Chính Phong!”

“Cô gái nhỏ, mối thù của chúng ta coi như kết thúc. Ta sẽ cướp đi tất cả những người xung quanh ngươi.”

“Tất cả bạn bè, sư phụ, tông môn của ngươi, ta sẽ không bỏ qua!”

Chính Phong nói: “Các ngươi chờ đến nghèo hèn đi!”

Từ Nguyệt Tiên với khuôn mặt xanh xám đi thẳng về phía điện khác của Thiên La Điện ở Tứ Hải Tiên Thành.

Hai giờ sau, người đứng đầu điện phụ của Thiên La Điện cười mỉm, hắn rời khỏi đây và đi về phía trung tâm dịch chuyển.

“Nếu ngươi có thể chạy trốn khỏi bàn tay Đại Thừa Tôn Giả của Thiên La Điện thì coi như người có năng lực thật sự!”

“Chờ đã, ngươi sớm muộn sẽ có ngày lại rơi vào tay ta.”

Khi Từ Nguyệt Tiên bước vào trung tâm dịch chuyển, một ánh sáng lóe lên trong mắt của một tiên dân bình thường.

Tiên dân vừa cười vừa nói: “Trương Mai Mai chờ đã, ta sẽ tìm vị trí tông môn của ngươi.”

Trong Ẩn Linh Môn, Từ Phàm đang câu cá thì gặp Từ Nguyệt Tiên quay về tông môn.

“Chiếc nhẫn không gian của ngươi lại bị trộm?”

Từ Phàm cười nói: “Không sao, chỉ là chút linh thạch, chúng ta cứ để hắn cướp!”

Ngay khi Từ Phàm xem quẻ đến lúc này, Từ Phàm bắt đầu thu xếp.

Từ Phàm hỏi: “Sư phụ, ý của người là như thế nào?”

Từ Phàn cười nói: “Sư phụ như ta không có việc gì, ta xem cho ngươi một quẻ. Ta biết ngươi gặp phải tai họa này. Mọi mưu tính đã được chuẩn bị xong trong nhẫn không gian rồi!”

Từ Nguyệt Tiên nói: “Sư phụ, chuyện đã trải qua lần trước, có lẽ Chính Phong sẽ không chạm vào chiếc nhẫn không gian của ta.”

“Ta đã sớm nghĩ tới điều này.”

“Ngươi đừng lo lắng, ngươi nên làm gì cứ tiếp tục làm.”

“Ta làm mất nhẫn không gian, về sau tiếp tục đổi đi, sau này ngươi sẽ biết kế hoạch của sư phụ.”

“Ta đặt tám chiếc nhẫn không gian chỉ thuộc về ngươi ở trong nhà kho bảo vật.”

“Để Chính Phong trộm đến hết.”

Từ Phàm nói một cách tự hào: “Khi thời cơ đến, ngươi sẽ biết cái chết mang tính xã hội là gì.”

Nếu ngươi không động đến nhẫn không gian của ta, ta không thể làm gì ngươi?

Ngươi đánh giá ta quá thấp.

Từ Nguyệt Tiên hiếu kỳ hỏi; “Được rồi, ta hiểu rồi, nhưng thưa sư phụ, ý cái chết mang tính xã hội mà sư phụ nói là ý gì?”

Từ Phàm nói một cách bí ẩn: “Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.”

Từ Phàm linh cảm chuyện lần này phải tính lên đầu Chu Khai Linh, bất luận có ác ý hay không, thần thông đó chính là loại thần thông có tính sỉ nhục mạnh nhất mà hắn từng thấy.
Bình Luận (0)
Comment