Chương 245: Hộp ngẫu nhiên mà Chính Phong cho
Chương 245: Hộp ngẫu nhiên mà Chính Phong cho
Từ Phàm nghe thấy câu này thì nghi ngờ cái tên này có phải đến phá quán hay không.
“Có thể không như tôn giả mong muốn, khí linh quản lý tông môn của ta không phải là đồ có thể bán.” Từ Phàm nói.
Sau khi nghe Từ Phàm nói xong, Thiên Linh Tôn Giả vẫn rất là ổn định, tựa như đã sớm đoán được Từ Phàm sẽ nói như vậy.
“Từ đại trưởng lão vẫn còn chưa xem thù lao mà ta đưa mà, đại trưởng lão không ngại nhìn một chút chứ.” Thiên Linh Tôn Giả nói.
Từ Phàm cầm lấy nhẫn không gian bắt đầu kiểm tra, sau khi Từ Phàm thấy đồ vật trong nhẫn không gian, không khỏi kêu lên một tiếng mẹ nó.
“Vật này ta vốn dĩ định mua Thiên Luyện tông cơ, sau đó nghĩ đến ngươi sẽ thích, nên dứt khoát sẽ tặng cho đại trưởng lão.” Thiên Linh Tôn Giả cười nói, hắn vẫn luôn đối đãi với Từ Phàm ở vị trí ngang hàng, cũng như là tôn trọng nên có.
Lúc này Từ Phàm nhớ tới một câu nói, tất cả mọi vật trên thế gian này đều có cái giá của nó.
“Đại trưởng lão muốn cho cái khí linh này đạt đến mức nào.” Từ Phàm hỏi, đối phương đã ra một cái giá hợp lý, hắn cũng phải đứng đắn mà hỏi yêu cầu của khách hàng.
“Lấy một địch trăm cũng không quá đáng nhỉ.” Thiên Linh Tôn Giả kinh ngạc vui mừng nói.
“Ha ha, lấy một địch vạn cũng không phải là vấn đề.” Từ Phàm cười nói.
“Đại trưởng lão không đùa ta chứ.” Thiên Linh Tôn Giả kinh ngạc vui mừng nói.
“Là tôn giả đùa ta trước mà, cùng lắm cũng chỉ có thể miễn cưỡng lấy một địch mười, còn lấy một địch trăm, tôn giả nghĩ quá rồi.” Từ Phàm nói, đùa gì chứ, người đối diện có phải là ngốc không vậy, cho dù là Bồ Đào đích thân ra trận cũng không làm được.
Sau khi toán lực đạt tới trình độ nhất định, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì.
“Vậy được, mời tôn giả nghỉ ngơi thêm chút nữa, ta đi một chút rồi trở lại.” Từ Phàm vừa nói vừa mang con rối chịu đựng phân thân của Bồ Đào đến trong không gian dưới lòng đất.
Lúc này, bản thể phối hợp với Bồ Đào bắt đầu trở nên nóng nảy một cách kỳ lạ.
“Bồ Đào, cường hóa cái phân thân này của ngươi một chút, gấp ba lần ban đầu là được rồi.” Từ Phàm nói.
“Chủ nhân, cường hóa phân thân như vậy sẽ làm căn nguyên của ta bị thương.” Bồ Đào nói.
“Không sao, về sau thăng cấp là được, tài liệu thăng cấp cũng chuẩn bị hết cho ngươi rồi.”
“Nếu như ngươi không nguyện ý, ta sẽ dùng tài liệu này cho huynh đệ của ngươi đó.” Từ Phàm nói.
Lúc này, con rối chịu đựng phân thân của Bồ Đào, chủ động đi tới trước mặt Bồ Đào.
“Dự tính thời gian cường hóa, là năm phút, xin chủ nhân đợi một chút.” Âm thanh của Bồ Đào mang theo một tia thỏa hiệp.
Năm phút sau, Từ Phàm đưa tới trước mặt Thiên Linh Tôn Giả một con rối Hóa Thần Kỳ bình thường.
“Tiền bối, khí linh này đã được cường hóa, còn đổi cho ngươi một con rối Hóa Thần Kỳ, đảm bảo phản ứng nhanh hơn con trước kia.” Từ Phàm cười nói.
“Bây giờ con rối này điều khiển tinh chu có thể lấy một địch mười rồi sao.” Thiên Linh Tôn Giả hỏi.
“Đúng vậy, nếu như không yên tâm, tôn giả có thể tìm cơ hội để thử một chút.”
“Vậy con rối này là loại có thể tháo ra được sao.” Thiên Linh Tôn Giả hỏi đến điểm chính.
“Có ý gì?” Từ Phàm sửng sốt một chút nói.
“Như này này.” Thiên Linh Tôn Giả đưa một ngón tay ra, lăng không điểm một cái, tứ chi con rối Hóa Thần kỳ trực tiếp bị nứt ra.
Sau đó nói: “Chính là thành như vậy rồi thì còn có thể ráp lại hay không.”
“...”
Chức năng này rất quan trọng à?
Lúc này, tứ chi con rối vốn bị tách ra, từ từ ngọ nguậy, trở về vị trí cũ.
Con rối ngã trên đất cũng từ từ đứng lên.
“Được rồi, lần này ta yên tâm rồi.” Thiên Linh Tôn Giả nhìn cách điều chế quen thuộc hài lòng nói.
Ngoài cửa lớn Ẩn Linh môn, Từ Phàm vẫy tay từ giã với tôn giả Thiên Linh Tông.
“Nếu không có gì bất ngờ, hẳn là Thiên Linh Tôn Giả đi Thiên Luyện tông.” Từ Phàm cười nói, mỗi thăng cấp phần mềm là không được, còn phải thăng cấp cả phần cứng nữa.
Lúc này, Từ Phàm nhận được tin tức của Từ Nguyệt Tiên.
“Sư phụ, chiếc nhẫn thứ mười đã bị trộm đi rồi, sau đó sẽ xảy ra cái gì.”
Nhìn tin tức, Từ Phàm cười lên, vị Chính Phong kia, góp đủ mười chiếc nhẫn, là có thể gọi một thần thông thần bí ra rồi.
Lúc này, Từ Nguyệt Tiên đang đưa Từ Cương và Tiểu Tịch đi dạo phố, mặc dù nhẫn đã bị trộm rồi, thế nhưng nhẫn trên người ca ca nàng vẫn còn.
“Đại ca, tại sao nhẫn của ngươi không bị trộm đi.” Từ Nguyệt Tiên nghi ngờ hỏi.
“Đây là nhẫn không gian sư phụ mới luyện chế ra, có chức năng chống trộm.” Từ Cương nói.
Ngay lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng rắm chấn động trời đất.
Chính Phong là người phát ra tiếng rắm này, cũng sợ ngây người, muốn rời khỏi khu vực này, vì vậy đã thúc giục linh lực.
Bủm ~~~
Một tiếng rắm còn to hơn tiếng rắm vừa nãy truyền tới, rắm phun ra từ mông Chính Phong còn làm sụp cả nhà dân phía xa.
Một mùi hôi thối quen thuộc đưa tới.
“Chắc là ngươi đã nghe thấy tiếng rắm kia nhỉ.”
Sau khi Từ Nguyệt Tiên nhìn thấy tin tức của Từ Phàm thì cười phá lên, nàng biết chắc chắn tiếng rắm đó là của Chính Phong.
Chuyện như này, chỉ có sư phụ mới làm ra được.
Lúc này, trong pháp bảo truyền tin Từ Nguyệt Tiên xuất hiện một chương bản đồ. Bên trên chính là vị trí xác định của Chính Phong.
Xa xa đưa tới mấy tiếng rắm, sau đó hình như là Chính Phong đã phát hiện ra bí quyết rồi, nên cũng không phát ra tiếng rắm nữa, thế nhưng định vị của Bồ Đào thì vẫn còn.
“Sư phụ, nguyên lý của cái tiếng rắm này là gì.” Từ Nguyệt Tiên phát tin hỏi.
“Nói ngươi cũng không hiểu, là một loại thần thông nguyền rủa nhân quả, bây giờ chỉ cần Chính Phong thúc giục linh lực, thì sẽ phát ra tiếng rắm.”
“Vi sư bảo đảm, không phải Đại Thừa Tôn giả chủ tu nguyền rủa nhân quả nhất đạo, tuyệt đối không thể phá được cái nguyền rủa này.”
“Cảm ơn sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
Lúc này, Từ Nguyệt Tiên như đột nhiên nghĩ ra cái gì vậy, gửi một tin nhắn cho một vị phó điện chủ của Thiên La điện.
Sau khi nhận được hồi âm, trên mặt Từ Nguyệt Tiên lộ ra vẻ giật mình.
“Bây giờ treo giải thưởng của Chính Phong lại cao như vậy sao.” Từ Nguyệt Tiên nhìn treo giải thưởng cao nhất là ba món đạo khí, hiển nhiên khoảng thời gian này Chính Phong đã đắc tội không ít người.
Thấy cái treo giải thưởng này, Từ Nguyệt Tiên dập tắt suy nghĩ một lát nữa sẽ đưa hắn về Ẩn Linh môn.
“Tiểu muội, làm sao thế.” Từ Cương hỏi, hắn biết cái tên Chính Phong đã trộm nhẫn không gian của muội muội hắn, nghe âm thanh vừa này thì biết sư phụ đã bắt đầu thu lưới rồi.
“Không sao cả, nhẫn không gian của ta trở về rồi.”
Từ Nguyệt Tiên nhìn điểm sáng của pháp bảo truyền tin đang từ từ di chuyển ra bên ngoài Tiên thành nói.
“Vậy được, Trấn Yêu Tinh trên trời đã chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể công kích.” Từ Cương nói.
“Ừm, ta biết, ca, ngươi đi dạo phố với tẩu tử trước đi, ta đi một chút rồi trở lại.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Cẩn thận một chút.”
“Vâng.”
Từ Nguyệt Tiên chạy về hướng ký hiệu trên bản đồ.
Lúc này vẻ mặt Chính Phong cực kỳ kinh hoàng, hắn biết lần này mình lại gặp rắc rối rồi.
“Thì ra những chiếc nhẫn không gian mà trước kia trộm đều có thần thông nguyền rủa, sao lúc đầu không phát hiện ra được nhỉ.” Chính Phong hối hận nói, giờ khắc này, Chính Phong một lần nữa cảm nhận được sự khủng bố của sư phụ nữ tu tên Trương Mai Mai kia.
Bây giờ hắn không dám thúc giục một chút linh lực nào, chỉ sợ dẫn tới sự chú ý của người khác, tướng mạo vốn không thay đổi gì nay cũng khôi phục lại hình dáng nguyên bản nhất.
“Trước tiên rời Tiên thành đã, sau đó nghĩ cách tìm cái nguyền rủa mà Trương Mai Mai kia dùng.” Chính Phong không cam lòng nói, cái thần thông nguyền rủa này, hắn cảm giác mùi hôi thối lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều.
Lúc sắp đến cửa thành, dưới mông Chính Phong tự nhiên lại phun ra một cỗ linh lực cường đại, cũng mang theo vật thể không rõ như mưa.
“Đây là mùi gì vậy, sao lại thối thế chứ.”
“Quả rắm vừa nãy là hắn thả đấy.”
“Sao cái người này lại buồn nôn thế chứ.”
Lúc này Chính Phong phủi mông thì bên dưới đã bị nhuộm thành sắc vàng.
Sắc mặt Chính Phong tái xanh nhìn những người đang thảo luận về mình, sắc mặt tái mét lại, từ lúc tu đạo đến giờ, chưa bao giờ hắn phải chịu lăng nhục lớn như thế.
Lúc này, binh lính trấn thủ Tiên thành chạy tới.
Nhìn binh lính trên bầu trời phía xa bay tới, Chính Phong vô cùng oán hận, không thèm để ý đến mặt mũi nữa mà thúc giục linh lực vận chuyển toàn thân bay ra phía ngoài thành.
Bum ba la bủm...
Một chuỗi tiếng rắm đinh tai nhức óc, vang khắp toàn bộ Tiên thành, tiếng rắm từ từ bay về phía xa.
Sau khi Từ Nguyệt Tiên đến cửa thành chỉ cảm thấy trong không gian tràn ngập mùi hôi thối.
“Chẳng lẽ sư phụ cũng bị khai linh mang theo 被开灵带着, lại có loại yêu thích đó.” Từ Nguyệt Tiên nói.
Vừa ra khỏi Tiên thành, Từ Nguyệt Tiên đã biến mất tại chỗ, đuổi về phía của Chính Phong.
Lúc này, trong máy truyền tin của Từ Nguyệt Tiên đột nhiên nhận được một tin tức xa lạ.
“Tiểu nữ oa, ta chịu thua rồi, trong thung lũng phía bắc Tiên thành Cự Thạch ba vạn dặm, ta trả nhẫn không gian cho ngươi.”
Nhìn tin tức này, Từ Nguyệt Tiên cười lạnh nói: “Bây giờ mới sợ sao, quá muộn rồi.”
Lúc này, vốn là Chính Phong đang ở cách Tiên thành một ngàn dặm, đột nhiên xê dịch đến đến chỗ ba vạn dặm.原本在仙城一千公里开外的正风, 突然移动到了三万里开外处
“Thỏ khôn ba lỗ, không hổ là Chính Phong.”
Từ Nguyệt Tiên vừa nói vừa sử dụng một chiếc phi thuyền lưu tuyến hình khép kín, bay về phía mục tiêu ngoài ba vạn dặm.
Đồng thời nơi này, một nơi trong thung lũng, Chính Phong nhịn đau nhìn tích góp nhiều năm, thở dài nói: “Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn cũng phải trả.”
Lần này Chính Phong không còn ôm bất kỳ tâm lý may mắn nào nữa, hắn thật sự muốn làm giao dịch với Trương Mai Mai, để cho hắn tiếp xúc với nguyền rủa trên người mình, vì thế cho dù là cầm toàn bộ tài sản ra, cũng không quá đáng.
Bởi vì, hắn bị người ta nắm thóp, là một thần thâu, thỉnh thoảng đánh rắm, thì cũng làm sao, nhưng vừa vận chuyển điều động linh lực thì đánh rắm, nếu như sau này vẫn như thế, thì chẳng phải biểu thị kiếp sống tu đạo của mình sau này coi như bỏ sao.
Không lâu sau, thân ảnh của Từ Nguyệt Tiên xuất hiện trên thung lũng.
“Chính Phong, ra ngoài gặp mặt đi.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
Bủm ~~
Chính Phong cũng đành đáp lại Từ Nguyệt Tiên bằng tiếng rắm.
“Tiểu nữ oa, lần này ta nhận thua, ngươi nói xem làm thế nào thì ngươi mới bỏ qua cho ta đây.”
“Nhẫn không gian trước đây ta trộm của ngươi, ta đền ngươi gấp mười lần.” Chính Phong nói, sau đó lại thả một cái rắm, hắn phát hiện lúc tâm trạng của mình không yên thì cũng sẽ thả rắm.
Từ Nguyệt Tiên trực tiếp tạo một vòng bảo vệ không khí, chặn cái mùi thối truyền đến.
“Mười lần, ngươi mơ đẹp đấy, muốn tiếp xúc nguyền rủa trên người ngươi, thì đưa toàn bộ tài sản của ngươi ra đây.” Từ Nguyệt Tiên cười lạnh nói.
“Được rồi, chỉ cần ngươi lập lời thề thiên đạo, vậy ta lấy ra toàn bộ gia sản của ta thì đã làm sao.” Chính Phong cắn răng nói.
“Lời thề thiên đạo, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Từ Nguyệt Tiên nói xong thì nhìn lên bầu trời, sau đó một cây Chấn Đãng Bổng từ trên trời rơi xuống, rồi phát nổ.
Trong nháy mắt toàn bộ thung lũng đều đều đổ xuống dưới làn sóng mãnh liệt.
Sau đó bản thể của Từ Nguyệt Tiên tìm thấy Chính Phong đã hôn mê, trực tiếp phong ấn ở bên trong quan tài chuyên cấm linh, đây là Từ Phàm trong lúc nhàm chán đã đặc biệt làm cho Chính Phong.
Thiên La Điện chi nhánh Tiên thành Cự Thạch, lần này là phó điện chủ trực tiếp đem giải thưởng đến Tiên thành Cự Thạch.
“Lần này không thể để cho Chính Phong chạy nữa.” Sau khi Từ Nguyệt Tiên nhận khen thưởng nói.
“Lần này ta đặc biệt đến giam giữ Chính Phong, hắn tuyệt đối không chạy thoát được.” Phó điện chủ Thiên La Điện nhìn Chính Phong bên trong quan tài cắn răng nói.
Chuyện này lần trước, cũng là hắn phụ trách, kết quả sơ sót để cho Chính Phong chạy thoát, vì thế phần thưởng cho Từ Nguyệt Tiên cũng là hắn bỏ ra.
“Lần trước các ngươi cũng nói như vậy.” Từ Nguyệt Tiên cau mày nói.
“Lần này sẽ không đâu, ta đã thông báo cho ba vị Đại Thừa Tôn giả treo giải thưởng chính của Chính Phong, lần này chúng ta sẽ không chuyển tới tổng bộ, trực tiếp giao dịch ở đây luôn.” Phó điện cười xòa nói,
“Cũng được.”
Từ Nguyệt Tiên cầm giải thưởng hài lòng ra khỏi Thiên La Điện.
“Lần này ta mới biết, cái gì gọi là làm một mẻ lớn.” Từ Nguyệt Tiên nhìn một bọc nhẫn không gian lớn trong tay nói,
Đây đều là nhẫn không gian lục được trên người Chính Phong.
Lúc này trên người Từ Nguyệt Tiên mang số tiền lớn, có chút tâm thần không yên, nàng nhanh chóng liên lạc với Từ Cương tập hợp ở trung tâm truyền tống.
Bên ngoài trung tâm truyền tống Tiên thành Cự Thạch, Từ Cương nhìn Từ Nguyệt Tiên tâm thần không yên hỏi: “Làm sao thế.”
“Về tông môn trước đã.” Từ Nguyệt Tiên không nói nhiều, trực tiếp đưa Từ Cương và Tiểu Tịch đi vào Truyền Tống Trận.
Ba ngày sau, ba người cuối cùng cũng trở lại Ẩn Linh môn, lúc này cảm giác tim đập rộn lên của Từ Nguyệt Tiên mới chậm rãi bình phục lại.
“Việc này là sao.” Từ Phàm hỏi.
“Sư phụ, chúng ta phát tài rồi.” Từ Nguyệt Tiên cầm một bọc nhẫn không gian lớn ra, trực tiếp đổ xuống trước mặt Từ Phàm.
“Đây đều là nhẫn không gian sau khi Chính Phong trộm vẫn chưa phá ra.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.
“Thế à.” Sau đó Từ Phàm cầm lấy một chiếc nhẫn không gian, vòng lên trên phong ấn, lấy đồ bên trong ra.
Trong nháy mắt, tiểu viện của Từ Phàm bị bao phủ toàn đồ lặt vặt.
Có linh thạch, ngọc giản công pháp, bảo khí, đan dược, còn có một chút đồ dùng hàng ngày của chủ nhân trước đó, lúc này Từ Phàm nhìn thấy lưu ảnh thạch quen thuộc ở bên trong.
Thấy cái này, Từ Phàm đột nhiên hứng thú, có cảm giác như đang mở hộp ngẫu nhiên.
Từ Phàm gọi mấy chục công cụ con rối tới, để nó phân loại các loại vật phẩm ra.
“Được rồi, bây giờ chuyện của Chính Phong đã giải quyết, Nguyệt Tiên, ngươi tiếp tục đưa tẩu tử và đại ca ngươi đi chơi đi.” Từ Phàm phân phó nói.
“Vâng, trước khi đi không thể không bói cho ta một quẻ, lúc ta trở về tâm trạng có chút không yên.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Tâm trạng không yên.” Vẻ mặt Từ Phàm nghiêm túc, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.
“Ngươi đợi một lúc.”
Trong tay Từ Phàm xuất hiện sáu đồng tiền bảo khí, một giọt máu tươi trực tiếp nhỏ từ trên ngón tay của Từ Nguyệt Tiên ra, trở thành phụ gia huyết vụ trên đồng tiền.
Ném đồng tiền lên bầu trời, sau đó có hình dáng bất quy tắc ở trên mặt đất.
Từ Phàm nhìn quẻ tượng đồng tiền trên đất, sờ cằm nói: “Tụ tiên phá tài, quẻ tượng này rất kỳ quái.”
“Tụ tiên phá tài, cái này có nghĩa là gì.” Từ Nguyệt Tiên nghi ngờ hỏi.
“Nói đơn giản, chính là tiên đạo thành công, vô tình tụ tài. Ngươi tích lũy nhiều tài sản hơn nữa cũng vô ích.”
“Ngược lại quẻ tượng này rất rõ ràng, chính là tình huống có chút kỳ quái.”
“Ta không nghĩ ra có chuyện gì, ngươi mới hình thành được quẻ tượng như này.”