Chương 254: Thần thông dù mạnh cũng không kịp mệnh cách
Chương 254: Thần thông dù mạnh cũng không kịp mệnh cách
Từ Phàm còn chưa hết vui, thì bị Từ Nguyệt Tiên phá vỡ ảo tưởng.
“Sư phụ, còn có một chuyện, tốt nhất ngươi xem một chút nhẫn không gian của ngươi.” sắc mặt Từ Nguyệt Tiên kỳ lạ nói.
“Ngươi có ý gì.” Từ Phàm nói rồi bắt đầu kiểm tra nhẫn không gian.
“Đệch!!!” Từ Phàm hoảng sợ nói.
Chỉ thấy trong nhẫn không gian của Từ Phàm đều là một đống bột phấn không có chút linh khí nào, còn có một số hòn đá chưa vỡ nát.
Sau khi xem hết nhẫn không gian, Từ Phàm cảm giác hoa mắt, sau đó lại bắt đầu nghiêm túc xem xét đồ vật trong nhẫn không gian.
Cùng với biểu cảm dần dần đông cứng của Từ Phàm, Từ Nguyệt Tiên lộ ra chút xấu hổ.
Biểu cảm ngưng kết của Từ Phàm mãi cho đến một tiếng đồng hồ sau, mới dần dần từ tốn lại.
“Nhẫn không gian của ta là ta tự mình luyện chế.”
“Ta dám nói đây là nhẫn không gian có không gian lớn nhất của cấp bậc đạo khí trở xuống.”
“Đa số gia tài của vi sư đều ở bên trong.” Từ Phàm thê lương nói.
“Sư phụ, đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ trả lại tổn thất của sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên nói.
“Bỏ đi, không liên quan tới ngươi, xem như vi sư tự làm tự chịu hoặc nói đây là do số phận quyết định.”
“Tụ tiên phá tài, tài sản bị phá hóa ra đều là của ta.”
Nghe thấy lời nói của Từ Phàm, Từ Nguyệt Tiên cũng không biết nên an ủi Từ Phàm như thế nào.
“Sư phụ, ngươi không sao chứ.” Từ Nguyệt Tiên thận trọng hỏi.
“Không sao, cũng chính là đã tổn thất hơn phân nửa gia tài của mình, cố gắng nhiều năm đã quay lại rồi.” Từ Phàm nói, so sánh với con đường sau này của mình, chút tổn thất này nhiều lắm xem như là hạt cát trong sa mạc.
“Thật sự không có sao chứ.” Từ Nguyệt Tiên xác định nói.
“Lấy khí linh Tiên Khí trong người ngươi ra, ta muốn giản luyện hóa nó.” Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên nói.
“Ha ha, sư phụ, không sao thì ta đi trước.” Từ Nguyệt Tiên nói rồi hóa thành một vệt độn quang biến mất ở trên bầu trời.
“Đợi ta có thể luyện chế Tiên Khí, tốt xấu gì cũng phải cách thức hóa ngươi. Từ Phàm nhìn Từ Nguyệt Tiên độn quang đi nói.
Từ Phàm phất tay tung ra một mảnh bột phấn.
“Xem ra Âm Dương khởi vận thuật, vẫn là bù không nổi cái mệnh cách này của Nguyệt Tiên.” Từ Phàm nói.
Sau đó, con rối trong nhà kho bảo vật của Ẩn Linh môn nhận được một mệnh lệnh, sau này tinh cấm chỉ thu nhập bất kỳ vật gì của chưởng môn.
Nếu như nhất định phải nhận, cũng phải đặt vào trong nhà kho bảo vật của độc lập.
“Cái mệnh cách này đợi ta đến Nguyên Anh kỳ mới có thể che đậy một chút.” Từ Phàm đau đầu nói.
Lúc này, Bàng Phúc về tới Ẩn Linh môn bảo Từ Phàm từ bỏ lục soát.
Bên trong tiểu viện của Từ Phàm, Bàng Phúc đang báo cáo tình hình trong khoảng thời gian gần đây.
“Không hổ danh là tu sĩ thương đạo, bản năng kiếm tiền này thật sự lợi hại.” Từ Phàm tán thưởng nói.
Khi Bàng Phúc báo cáo về dòng tiền, trực tiếp biến quỹ của thương hội lúc trước Từ Phàm đưa cho thành tài nguyên có thể nhân lên.
“Từ thương hội chuyển 100 triệu linh thạch Thượng Phẩm vào trong nhà kho bảo vật.”
“Gần đây thương hội xảy ra chút vấn đề, thiếu chút linh thạch.” Từ Phàm vui mừng nói.
Cảm giác hiện tại của Từ Phàm chính là cảm giác nuôi con trai nhiều năm cuối cùng nó cũng bắt đầu kiếm tiền.
Không chỉ có thể kiếm tiền, còn có thể trợ cấp cho cả nhà.
“Được, linh thạch của thương hội gần đây đích thực là có hơi nhiều.” Bàng Phúc nói.
Những năm trở lại đây sau khi theo thương hội Ẩn Linh bán con rối Nguyên Anh kỳ và Hóa Thần kỳ, thì dòng tiền linh thạch của thương hội trở nên dồi dào đến lạ thường.
Hiện tại thì dẫn đến thương hội Ẩn Linh trong thương hội Nhị Lưu là chủ nợ lớn nhất của các thương hội còn lại.
Mỗi ngày đến hạn thanh toán, luôn có hơn mười đại lão Hợp Thể kỳ tới lôi kéo làm quen với Bàng Phúc.
Điều này đã khiến cho Bàng Phúc có một loại ảo giác, Hợp Thể kỳ cũng như thế mà thôi.
Lúc này, bốn con rối Luyện Hư kỳ xuất hiện ở bên cạnh Từ Phàm.
Đây là con rối được phân thân số một luyện chế bằng hợp kim cấp bậc đạo khí hợp thành sa điêu bài từ linh khoáng trong bảo khố.
Hiện tại tông môn tổng cộng mới có hai mươi con.
“Bốn con rối Luyện Hư kỳ này giữ lại để chưng bày, thuận tiện thăm dò một chút giá cả con rối.” Từ Phàm nói.
Vốn Từ Phàm cũng không muốn sớm như vậy để lộ ra Con rối Luyện Hư kỳ.
Ai bảo nhẫn không gian của Từ Phàm trống trơn, một cọng lông linh thạch cũng không có.
“Con rối Luyện Hư kỳ này có thể sản xuất hàng loạt nữa không.” Bàng Phúc kích động nói.
Dựa theo tình hình trước đây của Từ Phàm, chỉ cần là hắn cho thăm dò cấp bậc, vậy thì chứng minh thứ này đã bắt đầu sản xuất hàng loạt.
“Hiểu được cũng khá nhiều đó, nhưng mà không thể, hiện tại không thể sản suất hàng loạt, chỉ có thể làm thêm cho từng người.”
“Thật sự muốn sản xuất hàng loạt, đoán chừng phải chờ tới mấy năm sau.” Từ Phàm nói.
“Được rồi.” Bàng Phúc có chút thất vọng, nếu như có thể sản xuất hàng loạt hắn có thể nhờ vào đó để thương hội Ẩn Linh biến thành thương hội hàng đầu.
“Đừng nóng lòng, sau này còn có nhiều thứ cảm động lắm, còn có thị trường rộng lớn hơn đang chờ ngươi phát huy.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Ta hiểu rồi.” Bàng Phúc nói, nhưng mà ở sâu trong lòng vẫn lo lắng.
Sự tiến bộ của Ẩn Linh môn hắn vẫn đặt ở trong mătts, cùng với sự phát triển càng ngày càng tốt của Ẩn Linh môn, hắn phát hiện tác dụng của mình ở trong Ẩn Linh môn trở nên càng ngày càng thấp kém.
Cuối cùng hắn dần dần phát hiện, chính là một người tùy tiện đến cũng có thể tạo được hiệu quả giống như hắn.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Bàng Phúc, Từ Phàm cười vỗ vỗ bả vai của Bàng Phúc.
“Vị trí của ngươi ở Ẩn Linh môn, không thể thay thế.”
“Nhớ kỹ lời ta đã từng nói.” Từ Phàm nói bóng dáng giống như là ở trước mặt Bàng Phúc.
Nhìn độn quang của chiếc xe Bàng Phúc đi xa, Từ Phàm vừa cười vừa nói: “Tâm ma thứ này còn cần tự mình xử lý.”
Lúc này Từ Phàm quay đầu nhìn Thiên Cát Quy ở bên cạnh nói: “Lão quy, cái bong bóng thải sắc kia của ngươi có thể dùng lên ta lần nữa hay không, nhìn xem ta có thể hay có được vận may hay không.”
Thiên Cát Quy ở bên cạnh Từ Phàm lạnh lùng dùng ngôn ngữ thú nói với hai con nai con bên trên mai: “Chủ của cái đảo này là kẻ ngốc, sau này các ngươi phải chú ý một chút.”
“Ngươi mới biết à.” Nai con đáp lại bằng ngôn thú ngữ.
“......” Từ Phàm.
Nồi lẩu thịt hươu mai rùa đó thì làm thế nào do ai nấu.
Một chiếc tinh chu kéo một vì sao khổng lồ dần dần bay về hướng đại lục trung tâm.
Trên tinh chu của Thiên Linh Tông, tất cả đệ tử trên tinh chu đều có chút không kịp chờ đợi được trở về tông môn giống như người khác khoe khoang kiến thức của hành trình trên tinh chu lần này.
Trong mắt bọn hắn, đánh bại năm chiếc chiến hạm cự thú của Yêu Tộc là Thái Thượng trưởng lão của bọn họ.
Theo tinh chu dẫn dắt vì sao lên trên không cao trăm dặm cách Thiên Linh Tông.
Có hai bóng dáng với tầm vóc khổng lồ xuất hiện ở tinh chu cách đó không xa.
“Nhị sư huynh, lần này thu hoạch rất tốt.” Trong đó một bóng dáng với tầm vóc khổng lồ nói.
“Sau này tinh chu của tông môn có thể hoàn toàn yên tâm giao cho Nhị sư đệ.” Một thân ảnh khác nói.
“Ha ha, trước kia khi ta cầu cứu các ngươi, các ngươi không nguyện ý, chỉ cho ta một chiếc tinh chu rách nát nhất trong tông môn, bây giờ thấy ta lợi hại, muốn giao những tinh chu khác cho ta.”
“Nghĩ hay thật.” Thiên Linh Giả Tôn nói.
Trước kia bởi vì sai sót điểu khiển tinh chu của hắn khá nhiều, không ít lời châm chọc khiêu khích hướng về hắn, bây giờ nhìn bản thân bắt đầu hỗ trợ, muốn để mình làm không công, nghĩ hay lắm.
Lúc này, hai thần thông hóa thân với tầm vóc khồng lổ biến thành hai ông lão xuất hiện ở bên trong phòng điều khiển chính của tinh chu, dựng râu trừng mắt với Thiên Linh Giả Tôn rồi nói: “Thiên Linh, ngươi đã quên lúc trước vì để ngươi điều khiển tinh chu, Thiên Linh Tông đều trải qua những gì.”
“Hiện tại không dễ gì mà trở nên tốt hơn, thì cái đuôi của ngươi lại muốn vểnh lên trời!”