Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 264 - Chương 264: Đảo Ngược Nguyền Rủa

Chương 264: Đảo ngược nguyền rủa Chương 264: Đảo ngược nguyền rủa

Từ Nguyệt Tiên vừa nghe Từ Phàm nói xong, sợ đến mức xém chút là vứt đi tử sắc linh châu trong tay.

“Đừng ném, thứ như cơ duyên này có lúc chính là đến như thế.”

“Nàng có thể đoạt xá ngươi, vậy ngươi không biết chống lại nàng sao?”

“Đến lúc đó, truyền thừa và bảo vật của nàng đều là của ngươi.” Từ Phàm cười nói.

Lúc hắn phong ấn Tiên Khí Khí Linh đã biết được kiếp trước kiếp này của Tiên Khí Khí Linh, đồng thời cũng cảm thán tạo hóa trêu ngươi, ngươi tìm ai không tốt, lại cứ cố tình tìm đồ đệ ta.

Thương hội giao dịch với Từ Nguyệt Tiên kia cũng là đồng lõa.

“Còn may là có sư phụ.” Từ Nguyệt Tiên vui mừng nói.

“Ta phỏng đoán sau này ngươi còn có thể gặp được thương hội kia ở trong di tích. Đến lúc đó, đồ mà bọn họ cho, ngươi cứ lấy hết toàn bộ là được.”

“Vừa lúc mấy thứ kia có thể củng cố vững chắc căn cơ của ngươi.” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Sư phụ, sau này tu vi của ta mạnh lên rồi, vậy hãy để ta bảo vệ ngươi.” Từ Nguyệt Tiên cảm động nói. Từ nhỏ đến lớn, dường như không có chuyện gì có thể làm khó được sư phụ.

“Vậy ngươi cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày tấn cấp Đại Thừa Kỳ.” Từ Phàm vui mừng nói. Lấy bản lĩnh bây giờ của hắn, chiến lực dưới Đại Thừa Kỳ hắn đều không sợ.

“Tuân lệnh.” Từ Nguyệt Tiên cười nói.

“Sư phụ, bây giờ tu vi của ta đã ổn định, muốn ngoài xem một chút. Gần đây ta cảm thấy có cơ duyên sắp xảy đến…” Từ Nguyệt Tiên nói.

“Cái gì mà cơ duyên với không cơ duyên! Bây giờ ngươi phải ở trong tông môn tu luyện cho tốt, nâng cao chiến lực của bản thân.”

Từ Phàm nói xong liền lấy ra ba cái ngọc điệp đưa cho Từ Nguyệt Tiên.

“Gần đây đừng ra khỏi tông môn, toàn bộ pháp bảo trên người ngươi phải đổi rồi. Còn cần Hóa Thần Kỳ là có thể thông qua bí pháp miễn cưỡng thúc giục Đạo Khí.”

“Đợi ta luyện chế cho ngươi, vốn cho rằng đại ca ngươi sẽ người đầu tiên đột phá đến Hóa Thần Kỳ, không nghĩ tới ngươi lại dẫn đầu rồi.”

“Bên trong ba cái ngọc điệp này có ba loại bí pháp thần thông phù hợp với ngươi. Hóa Ảnh Tam Thế Thân vốn có của ngươi còn cần phải nâng cao.”

“Được rồi, không có việc gì thì trở về tu luyện đi. Chiến lực hiện tại của ngươi cũng chỉ mạnh hơn so với lúc ngươi Nguyên Anh một chút.”

Một trận thuyết giáo của Từ Phàm đánh cho Từ Nguyệt Tiên trở lại đỉnh núi nhỏ của chính mình tu luyện.

Nhìn độn quang Từ Nguyệt Tiên rời đi, trong ánh mắt Từ Phàm hiện lên một tia lo âu.

Không biết vì sao, gần đây hắn có một loại cảm giác, chính là bản thân mình đã bị người khác để mắt đến, giống như muốn kéo mình vào bên trong vòng xoáy khổng lồ kia.

Đây chỉ là một loại cảm giác của Từ Phàm, nhưng vẫn chưa được chứng thực.

Cùng lúc đó, ở bên ngoài tiên thành nào đó tại đại lục trung tâm, một kiếm tu mang theo một người thiếu niên bị thương nghiêm trọng, hắc khí đầy mình dường như đang bị nguyền rủa xông vào truyền tống trận.

Lúc Từ Phàm đang dựa theo loại bất an này mà suy diễn hung cát, lại bị tin tức khẩn cấp từ Vương Hướng Trì cắt ngang.

“Sư phụ, Vô Cực bị thương, hơn nữa còn trúng phải nguyền rủa trí mạng. Thủ đoạn bảo mệnh ngài cho ta vẫn không thể cứu chữa cho Vô Cực, xin ngài suy nghĩ biện pháp.”

Phía sau tin tức từ Vương Hướng Trì còn kèm theo quang ảnh đồ Kiếm Vô Cực bị thương và một vài tình trạng nguyền rủa.

Từ Phàm dừng suy diễn, bởi vì hắn đã xác định, chính mình thật sự bị để mắt đến.

Chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, Từ Phàm lẩm bẩm nói: “Đây là đường rút ngươi giữ lại trước khi dung hợp sao.”

“Số người có thể gánh vác trọng trách của Tu Tiên giới cũng không phải là ít, sao cứ phải để mắt đến ta?” Từ Phàm thở dài một hơi nói.

Mùi vị số mệnh này, khiến cho loại cá mặn chỉ muốn sống yên ổn đến khi vũ trụ tan biến như hắn thực không thích chút nào.

Ở giữa truyền tống trận tại Tiên thành Lâm Sâm, một bóng dáng hóa thành một đạo kiếm quang bay thẳng ra bên ngoài tiên thành.

Lúc này, thành viên Hội Trưởng Lão tại Tiên thành Lâm Sâm đang định ra tay trấn áp lại bị Ninh Đạo cản lại.

Người có cống hiến lớn vì tiên thành, dung túng cho một điểm sai nhỏ cũng không đáng là bao. Càng huống chi chuyện xảy ra là có nguyên nhân.

Sau khi đạo kiếm quang kia ra khỏi thành, trực tiếp biến thành huyết sắc bay về hướng Ẩn Linh Môn.

Lúc này, Từ Phàm cũng lái một chiếc Linh Thuyền chạy đúng theo hướng Vương Hướng Trì.

“Sư phụ, ta sẽ chết sao?” Kiếm Vô Cực nằm trong lòng Vương Hướng Trì yếu ớt nói.

“Sẽ không, ngươi lập tức là có thể thấy được sư tổ mà ngươi ngưỡng mộ đã lâu rồi.” Vương Hướng Trì đang bay nhanh nói, lúc này trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm, chính là gặp được Từ Phàm nhanh chút, cứu sống Kiếm Vô Cực.

“Sư phụ, đây là chìa khoá mở ra bí cảnh Thương Kiếm Môn, ngươi cất kỹ.”

Bàn tay dính đầy máu của Kiếm Vô Cực khẽ điểm lên vai Vương Hướng Trì, sau đó trên vai nhiều thêm một ấn ký tiểu kiếm.

Sau đó Kiếm Vô Cực bình thản nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái chết.

Từ khoảnh khắc hắn bị Yêu tộc kia hạ nguyền rủa, hắn đã có dự cảm, chính mình sợ rằng sẽ phải chết ở chỗ này.

“Đừng từ bỏ, nhìn thấy sư tổ ngươi là được cứu rồi.” Vương Hướng Trì nhìn Kiếm Vô Cực đang nhắm mắt lại cuống quýt nói.

Lúc này, nơi xa xuất hiện bóng dáng của một chiếc Linh Thuyền.

“Sư tổ ngươi đến đón chúng ta rồi, Vô Cực, kiên trì lên!” Vương Hướng Trì hô lớn.

Kiếm Vô Cực đã ở trong cơn mơ màng muốn mở to mắt, nhưng lại phát hiện bây giờ chính mình chỉ còn tồn tại một chút ý thức, đã không còn bất kỳ sức lực nào để điều khiển cơ thể.

Vương Hướng Trì ôm Kiếm Vô Cực xuất hiện trên Linh Thuyền.

“Sư phụ, mau cứu Vô Cực.” Vương Hướng Trì nói.

“Hoảng cái gì.” Từ Phàm nói.

Ngũ Linh Minh Hầu ở bên cạnh Từ Phàm lấy ra một giọt Mộc Chi Bản Nguyên, bắt đầu thi triển bí thuật.

“Sư phụ, ta đã thử qua, Mộc Chi Bản Nguyên không có tác dụng.” Vương Hướng Trì nói.

“Ngậm miệng lại, lúc cứu người đừng làm phiền ta.”

Một giọt Mộc Chi Bản Nguyên trực tiếp hóa thành trạng thái hơi nước bao phủ Kiếm Vô Cực, có một phần ba Mộc Chi Bản Nguyên lĩnh ngộ đi vào ấn đường Kiếm Vô Cực.

Sau đó, Từ Phàm lại lấy ra một giọt Thủy Chi Bản Nguyên, hóa thành linh vụ dung nhập vào ấn đường Kiếm Vô Cực.

Ngũ Linh Minh Hầu theo thế mà động, từng dòng linh dược hóa thành linh quang tiến vào trong cơ thể Kiếm Vô Cực.

Trên bầu trời lơ lửng mấy ngàn loại linh dược và linh đan trị thương.

“Thần thông nguyền rủa này có chút thú vị, nguyền rủa của một Độc Oa Hóa Thần Kỳ lại có uy lực đến thế.” Từ Phàm nhìn một tia hắc khí hút ra từ trên người Kiếm Vô Cực nói.

“Sư phụ, nguyền rủa trên người Vô Cực có thể giải được sao?” Vương Hướng Trì lo lắng hỏi.

“Cút mẹ đi, đây không phải đã và đang cứu sao?” Từ Phàm nói.

“Cảm ơn sư phụ.” Vương Hướng Trì vui mừng nói.

Nhìn Kiếm Vô Cực đang nằm trị liệu trên mặt đất, Từ Phàm không khỏi cảm thán nói, không hổ là vai chính, Trúc Cơ Kỳ trúng phải nguyền rủa thế này mà cũng không chết được.

“Nguyền rủa này có chút thú vị, lại là bí pháp thần thông hấp thu bản nguyên phản bổ bản thể.” Từ Phàm sau khi phân tích tia hắc khí này nói.

“Đây lại đại biểu cho điều gì? Bản nguyên của Vô Cực có phải cũng bị Độc Oa kia hấp thu hay không?” Vương Hướng Trì hỏi.

“Đúng vậy. Hiện tại, dựa trên phương pháp thông thường, cho dù cứu sống được đồ đệ bảo bối của ngươi, cuối cùng vẫn thiếu hụt bản nguyên, biến thành một người bình thường không thể tu luyện.” Từ Phàm nói.

“Sư phụ có thể nghĩ cách nào để giữ lại tu vi của Vô Cực hay không.”

“Khó, nhưng cũng không phải không có cách.” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Là cách gì?” Vương Hướng Trì vui mừng hỏi.

“Đảo ngược nguyền rủa, hấp thụ ngược lại bản nguyên của Độc Oa kia.”

“Như vậy, bản nguyên của đồ đệ bảo bối của ngươi chẳng những sẽ không thiếu hụt, hơn nữa lúc đó bản nguyên còn sẽ hơn xa những tu sĩ cùng giai cấp.” Từ Phàm nói.

“Thế nhưng tỷ lệ thành công của cách này có chút thấp.” Từ Phàm sờ cằm nói.

“Bao nhiêu?”

“Chưa đến một phần mười.”
Bình Luận (0)
Comment