Chương 265: Phương pháp bình thường thì không xứng với vai chính
Chương 265: Phương pháp bình thường thì không xứng với vai chính
“Chưa đến một phần mười?” Vương Hướng Trì lo lắng nói.
Kiếm Vô Cực lúc này đã khôi phục một chút cảm giác trên cơ thể, chầm chậm đưa tay ra, biểu thị một phần mười cũng có thể.
“Sư phụ, không phải ngươi nói Vô Cực là người mang thiên mệnh sao? Một phần mười có lẽ cũng có thể thành công chứ?” Vương Hướng Trì truyền âm nói.
“Đúng, đồ đệ bảo bối của ngươi là người mang thiên mệnh, mặc dù chỉ là một phần mười, dưới sự hướng dẫn của ý chí Thiên Đạo cũng sẽ thành công.” Từ Phàm điềm tĩnh cười nói.
Linh dược trên không trung vẫn đang được Ngũ Linh Minh Hầu luyện hóa thành dược lực tinh thuần truyền vào trong cơ thể Kiếm Vô Cực, thay thế cho bản nguyên bị nguyền rủa hấp thụ.
“Tu vi của Vô Cực đã giữ lại được.” Vương Hướng Trì cười nói. Trong lòng thầm nghĩ, sau khi Kiếm Vô Cực khôi phục thì sẽ mang theo hắn đi tìm tên Yêu tộc Độc Oa Hóa Thần Kỳ kia báo thù.
“Ngươi quá coi thường người mang thiên mệnh rồi, cho dù tỉ lệ là một phần mười thì vẫn có thể thành công trăm phần trăm.”
“Thân là người mang thiên mệnh, đương nhiên không thể dùng phương pháp quá bình thường để chữa trị, muốn chơi thì cũng phải chơi kích thích một chút.” Từ Phàm nói, loại vai chính mang thể chất Âu Hoàng này, không dứt khoát chơi kích thích một chút thì thực xin lỗi với hai chữ vai chính.
Lúc này, ở nơi xa bay tới mấy đạo độn quang.
Một con Ngũ Linh Minh Hầu và Xuyên Sơn Giáp, còn thêm một con rối Luyện Hư Kỳ.
“Xuyên Sơn Giáp, để trống tư duy, tiếp nhận khống chế của ta.” Giọng nói của Từ Phàm truyền vào trong tai Xuyên Sơn Giáp.
“Tuân lệnh.”
Theo sau đó, Ngũ Linh Minh Hầu đang chữa trị cho Kiếm Vô Cực biến tất cả linh dược trên không thành linh vụ, cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu màu lục, bản nguyên sinh mệnh toả ra dày đặc.
Chậm rãi lượn lờ trên đầu Kiếm Vô Cực, từ trong đó kéo ra một sợi tơ xuyên vào ấn đường của Kiếm Vô Cực.
Sau đó, con Ngũ Linh Minh Hầu kia bay lên không trung.
“Chơi kích thích một chút? Sư phụ có ý gì?” Vương Hướng Trì nghi hoặc hỏi.
“Hì hì, chỉ hấp thụ bản nguyên của một tên Yêu tộc Độc Oa Hóa Thần Kỳ thực không thú vị.”
“Muốn chơi thì phải chơi lớn chút, hấp thụ ngược lại bản nguyên của toàn tộc Độc Oa bọn họ.” Mắt Từ Phàm loé lên vẻ quái lạ nói.
“Tộc Độc Oa theo ta biết, là một chủng tộc tầm thường ở Yêu Linh giới, mặc dù khó chơi nhưng tu vi cao nhất trong tộc cũng chỉ là Hợp Thể Kỳ.”
“Đảo ngược nguyền rủa, lấy nhân quả chi lực kết nối toàn tộc Độc Oa, để Kiếm Vô Cực hấp thụ bản nguyên của toàn tộc Độc Oa bọn họ.”
“Tỷ lệ thành công chưa đến một phần trăm, nhưng chỉ cần có thể thành công, sau này tộc Độc Oa chính là kho bản nguyên của Kiếm Vô Cực, có thể rút ra bất kỳ lúc nào.” Từ Phàm giải thích.
“Sư phụ, có phải có chút mạo hiểm quá không?” Vương Hướng Trì nói.
“Tin tưởng vi sư.”
Lúc này trên không trung, hai con Ngũ Linh Minh Hầu và một con rối Luyện Hư Kỳ kết thành thế tam giác vây Kiếm Vô Cực vào giữa Linh Thuyền.
Xuyên Sơn Giáp Hợp Thể Kỳ tọa trấn vị trí trung tâm.
“Bồ Đào, trận pháp đảo ngược nguyền rủa ta vừa truyền cho ngươi, đã nhớ hay chưa?”
“Ta điều khiển Xuyên Sơn Giáp, ngươi điều khiển Ngũ Linh Minh Hầu và con rối Luyện Hư Kỳ.” Từ Phàm nói.
“Tuân lệnh.”
Trong nháy mắt, ánh mắt hai con Ngũ Linh Minh Hầu và con rối Luyện Hư Kỳ thay đổi trở nên không chút tình cảm, chỉ còn lại lý trí đơn thuần nhất.
Từ Phàm mang theo Vương Hướng Trì rời khỏi Linh Thuyền, ra xa hơn mấy ngàn mét, sau đó một trận pháp khổng lồ màu đỏ sậm xuất hiện tại hư không.
Một tầng hồng vân chậm rãi tụ tập về vị trí đại trận.
Lúc này, trên bầu trời rơi xuống một dòng linh dịch như Cửu Thiên Ngân Hà, làm nguồn năng lượng khởi động đại trận.
Đại trận màu đỏ sậm chậm rãi thành hình, một hư ảnh đại biểu cho lực lượng nhân quả không thể diễn tả lơ lửng ở phía trên đại trận.
“Sư phụ, trận pháp này của ngươi hình như có chút không đứng đắn.” Vương Hướng Trì nhìn huyết sắc hồng vân đang che lấp đại trận này nói.
“Ngươi đoán xem, phương pháp hút khô khí vận chi lực bản nguyên toàn tộc bọn họ, có đứng đắn hay không?” Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì cười nói.
“Có lẽ là không đứng đắn nhỉ?” Vương Hướng Trì không khẳng định nói.
“Thôi bỏ đi, chính là không đứng đắn.” Từ Phàm liếc đồ đệ ngốc nhà mình một cái nói.
So với phương pháp tu tiên đứng đắn, Từ Phàm vẫn thích loại những phương pháp không đứng đắn kia của Ma tu, hắn cảm thấy phương pháp đó của Ma tu thú vị hơn nhiều.
Lúc này, đại trận màu đỏ sậm đã hoàn toàn thành hình, một đạo linh quang màu đỏ sậm to như cột điện tràn vào trong cơ thể Kiếm Vô Cực, giống như nơi đó là một vực sâu không đáy.
Trong mắt Xuyên Sơn Giáp lúc này đã tràn ngập huyết hồng, quanh thân toả ra linh quang đỏ tươi lộ vẻ tà ác dị thường.
Từng đạo nhân quả chi lực trên đầu Kiếm Vô Cực suy diễn biến hóa, thỉnh thoảng có đạo nhân quả chi lực thông qua cột sáng màu đỏ tươi tràn vào trong cơ thể Kiếm Vô Cực.
Vương Hướng Trì nhìn trận pháp quỷ dị này, da đầu có chút tê dại, trận pháp này cho hắn một loại cảm giác rất tàn nhẫn.
Lúc này, trong một khu vực hoang dã được bao phủ bởi sương độc tại đại lục trung tâm bên, một tên Yêu tộc Độc Oa toàn thân lóe ra ánh sáng quái lạ, từng sợi dây xích phù văn theo cơ thể Độc Oa trào ra, cố gắng trói chặt cả người Độc Oa.
“Gặp phải cao thủ đạo nguyền rủa rồi.” Độc Oa cảm nhận được bí thuật nguyền rủa kia đang toả ra lực phản kháng yếu ớt trong cơ thể mình nói.
Dây xích trên người Độc Oa bị từng sợi bị căng đứt, sau đó lại có mới dây xích xuất hiện, còn kiên cố và bền dẻo một chút so với những sợi trước.
“Sư phụ, Vô Cực không sao chứ?” Vương Hướng Trì nhìn cơ thể run rẩy kia của Kiếm Vô Cực hỏi.
“Còn ổn, chỉ là có chút đau nhức, kiên trì thêm chút là được rồi.” Từ Phàm nhắm mắt lại nói, lúc này hắn phải toàn tâm toàn lực khống chế Xuyên Sơn Giáp duy trì đại trận.
Lúc này Kiếm Vô Cực giống như đang vác cơ thể đầy bệnh tật lên pháp trường, sau đó bị thiên đao vạn quả, đau đến mức ngay cả âm thanh hắn cũng không phát ra được.
Chỉ cảm thấy giống như có một cây gậy lớn đang đập nát xương cốt của chính mình, sau đó được người khác trị liệu tốt, sau đó lại bị cây gậy lớn kia đập nát.
Nếu như Kiếm Vô Cực biết lời Từ Phàm nói, nhất định sẽ phun tào một câu, kiên trì cái mụ nội nhà mi ấy.
Lúc này, dây xích trên người Độc Oa vỡ nát một sợi, Kiếm Vô Cực cũng cảm giác mình bị rút mất một chiếc xương. Nếu như không phải muốn nhìn mặt mẫu thân một lần nữa, Kiếm Vô Cực hy vọng chính mình lập tức chết đi.
Lúc này, dây xích trên người Độc Oa càng ngày càng bền chắc, đã đến mức hắn không thể tránh thoát được.
“Muốn bản nguyên của ta? Được, ta cho ngươi, xem một tên Trúc Cơ Kỳ nho nhỏ như ngươi có chịu nổi hay không.”
Độc Oa lúc này đã từ bỏ chống cự, mặc cho dây xích trói chặt cả người mình, sau đó bắt đầu hấp thụ bản nguyên của hắn.
Đại trận màu đỏ tươi trên đầu Kiếm Vô Cực bắt đầu từ từ biến đổi trận hình, sau đó một cỗ bản nguyên chi lực từ trên người Kiếm Vô Cực toả ra, thương thế lấy phương thức mắt thường có thể nhìn thấy khôi phục.
Làn da vốn nhợt nhạt không chút máu bắt đầu chậm rãi trở nên hồng hào.
“Sư phụ, có phải đã thành công hay không?” Vương Hướng Trì vui mừng hỏi.
“Thành công cái gì, bây giờ mới bắt đầu.” Từ Phàm nói.
“Bản nguyên bắt đầu quay lại, đây không phải chuyện tốt sao?” Vương Hướng Trì nghi ngờ nói.
“Thứ gì cũng tốt quá hoá lốp, bồi bổ quá mức, vậy càng so với những cơn đau trước trước đó khó chịu hơn nhiều.”
Lúc này, cơ thể Kiếm Vô Cực còn chưa bị thế nào bắt đầu phồng lên, làn da bắt đầu trở nên đỏ hồng quá mức, giống như một con tôm lớn chín rục.
“Chỉ cần có thể chống đỡ qua một ải này, sau đó là có thể bắt đầu hấp thụ bản nguyên của tộc Độc Oa.” Từ Phàm vừa cười vừa nói.
“Một phần mười này qua đi, sau đó mới là một phần trăm.”