Chương 267: Hùng Lực chạy thoát
Chương 267: Hùng Lực chạy thoát
Cách Tiên thành Tú Vân một vạn dặm, tại một nơi Yêu Tộc ẩn thân.
Một thanh niên tu sĩ Kim Đan Kỳ dẫn theo một nữ tu da trắng xinh đẹp tú lệ đang bố trí trận tháp.
“Trịnh đại ca, ngươi đang bố trí trận pháp sao.” Nữ tử xinh đẹp bên cạnh tò mò hỏi.
“Đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.” Trịnh Phi đáp lại.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.”
Trịnh Phi quay đầu nhìn về phía đạo lữ mục tiêu của mình, mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng trải qua khoảng thời gian ở chung này cảm giác không tồi.
Không có tính mục đích như trong tưởng tượng của bản thân.
Trịnh Phi bố trí xong tháp trận trong ánh mắt tò mò của nữ tu.
“Được rồi, tiếp theo chính là thời gian biểu hiện của trận tháp.”
Trịnh Phi nhẹ nhàng vung tay lên khởi động trận pháp.
Lập tức, tháp trận bao vây nơi Yêu Tộc ẩn thân khởi động.
Hơn năm mươi tòa tháp phòng ngự biến hóa thành hình thái nguyên bản bao vây toàn bộ nơi ẩn thân của Yêu Tộc.
“Đùng!”
Tháp phòng ngự bắn ra một cột sáng trong ánh mắt khiếp sợ của nữ tử.
Một con rối hình con chim bay lên bầu trời.
“Grừ!”
Một tiếng sư rống khiến cho cả vùng đất bí ẩn của Yêu Tộc xao động.
Hơn mười Kim Sư Yêu Tộc Nguyên Anh Kỳ lao ra khỏi nơi bí ẩn, bị nhốt trong tháp trận.
“Trịnh đại ca, tháp trận này ổn không.” Nữ tử xinh đẹp nói.
“Ngươi cứ xem là được.” Trịnh Phi cười nói.
Hơn mười tòa tháp phòng ngự cùng ánh sáng linh quang chiếu rọi toàn bộ đại trận.
Một tuyến xạ màu đỏ của tháp phòng ngự bắn ra giống như là đốt pháo.
Vô số tuyến xạ Huyền Băng bắt đầu quét ngang toàn bộ đại trận.
Một luồng khí lạnh tản mát ra từ trong đại trận.
“Vẫn là dùng tháp phòng ngự hệ Băng tốt, đông cứng những Yêu Tộc kia lại là có giá trị nhất.” Trịnh Phi cười nói với nữ tử bên cạnh.
“Trịnh đại ca thật lợi hại.” Nữ tử xinh đẹp dùng ánh mắt sùng bái nhìn Trịnh Phi.
“Trịnh đại ca chẳng những thần thông lợi hại, mà đạo trận sát này cũng không kém.” Nữ tử khen ngợi.
“Ha ha, bản lĩnh của Trịnh đại ca ngươi nhiều hơn vậy cơ, sau này sẽ từ từ nói cho ngươi biết.” Trịnh Phi nói, nhìn ánh mắt sùng bái của nữ tử, đột nhiên cảm giác có một đạo lữ như vậy bên người cũng không tồi.
Tiếng gầm của Kim Sư Yêu Tộc trong tháp trận ngày càng yếu, Trịnh Phi gia tăng tần suất công kích của tháp phòng ngự.
Nửa canh giờ sau, dưới sự quan sát của con rối Phi Điểu, tất cả Kim Sư đều bị đông lại.
Trịnh Phi vung tay lên, hơn mười tòa tháp phòng ngự mọc lên, hóa thành tháp nhỏ to bằng ngón tay cái trở lại trong cơ thể Trịnh Phi.
“Trận pháp của Trịnh đại ca thật lợi hại.” Nữ tử dùng ánh mắt trong suốt nhìn Trịnh Phi, dùng ý đồ để hắn nói ra lai lịch của trận pháp này.
“Cũng tạm, ta còn kém xa so với các sư huynh đệ khác trong tông môn.” Trịnh Phi khiêm tốn nói.
Đối với tháp phòng ngự ở Ẩn Linh môn thì thực lực của hắn chỉ là bậc trung.
“Vậy chắc chắn tông môn của Trịnh đại ca rất lợi hại đúng không.” Nữ tử xinh đẹp hỏi.
“Tiểu tông môn ẩn thế, không đáng nhắc tới.” Trịnh Phi xua tay nói.
“Vậy tông môn của Trịnh đại ca tên là gì, ta có thể biết không.”
“Không có gì để giấu diếm cả, nói ngươi cũng không biết.”
“Phong Linh Nguyệt Ảnh Tông, ngươi đã từng nghe qua chưa.” Trịnh Phi không cần suy nghĩ nói.
Dường như thầm ăn ý. Lúc du ngoạn ngoài Ẩn Linh môn, đều là dùng danh tính và tông môn giả.
Nhưng tông môn giả này lại được thống nhất, có thể là vì trước đây bị ngược đãi ở trong tháp thí luyện nên có.
“Phong Linh Nguyệt Ảnh Tông.” Nữ tử yên lặng ghi nhớ cái tên này trong lòng.
Thánh địa Hợp Hoan, trong chính điện Mộ tướng quân.
Một nam tử điển trai đang nhìn tình báo trước mắt đến choáng váng.
“Có người đang tính kế nữ đệ tử Anh Hùng Mộ chúng ta.”
“Phong Linh Nguyệt Ảnh Tông, rốt cuộc các ngươi có lai lịch gì, cho rằng thánh địa Hợp Hoan ta không có ai cả sao.”
“Nếu ngươi dám mang đệ tử thiên tài tông môn các ngươi ra làm mồi nhử, vậy thì đừng trách ta.” Mạch chủ nói.
“Thông báo ra ngoài cho nữ đệ tử, có thể dùng thuật Mị Hoặc, nhiều đệ tử thiên tài như vậy quả thực là đạo trời không thể bao dung.”
Nam tử anh tuấn nói xong lại tiếp tục nhìn nữ đệ tử mục tiêu Anh Hùng Mộ.
“Có phải tông môn thật sự không biết những đệ tử này đều là gián điệp hay không.”
Nam tử anh tuấn nhìn tình báo trong tay nói.
“Đệ tử cấp bậc Thiên Kiêu, Kim Đan Kỳ lại có thể đánh phục Tráng Linh, thật sự là một mầm non tốt.”
Nam tử anh tuấn lại nhìn quang ảnh của Hùng Lực và Tráng Linh.
“Đừng nói, nhìn như vậy cảm thấy rất xứng đôi đó.” Nam tử cười nói.
Tiên thành Thạch Vực, trong một tòa đại sơn phế tích bị đánh nát.
“Tráng Linh, làm sao ngươi mới buông tha cho ta vậy.” Hùng Lực bất đắc dĩ nhìn Tráng Linh.
Tráng Linh nắm lấy tay Hùng Lực, bật khóc nói: “Ngươi đã đánh thắng ta, thì ta chính là người của ngươi.”
“Lúc trước ngươi nói là mặc cho ta xử trí, không phải cái này!” Hùng Lực biện giải.
Lúc hắn không dùng át chủ bài đã bị Tráng Linh áp chế, vận dụng át chủ bài đánh một nữ tu như Hùng Lực khiến trong lòng không mấy vui vẻ.
Mặc dù nữ tu này còn cường tráng hơn cả mình.
“Ta mặc kệ, sau này ta chính là người của ngươi.”
Tình cảm ái mộ trong mắt Tráng Linh khiến Hùng Lực rùng mình.
Nhưng không phải nói hắn ghét bỏ dáng vẻ của Tráng Linh, mà hắn chưa bao giờ nghĩ đến kiểu hình như Tráng Linh.
“Hay là chúng ta đánh lại một trận, ngươi thắng ta sẽ phục tùng ngươi.”
“Nếu ngươi thua, thì ngươi hãy ngoan ngoãn trở về thánh địa Hợp Hoan của ngươi.” Hùng Lực nói.
“Không đánh, dù sao ta cũng là nữ nhân của ngươi.” Tráng Linh nói.
Nhìn dáng vẻ vô lại của Tráng Linh, bỗng nhiên Hùng Lực sinh ra cảm giác muốn giết người diệt khẩu.
Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Hùng Lực dập tắt, dù sao cũng không thể tùy tiện giết giống như Yêu Tộc.
“Vậy ngươi đừng trách ta.”
Hùng Lực nói xong phía sau xuất hiện bóng dáng mờ ảo của song chùy Cự Linh Thần.
“Lẽ nào ngươi muốn giết ta diệt khẩu sao!” Tráng Linh kinh ngạc nói.
Hùng Lực cười giễu, thầm nói: Ngươi xem thường ta quá rồi.
Bóng dáng một chùy Cự Linh Thần mờ ảo đánh về phía mặt đất.
“Đùng!”
Làn sóng chấn động trực tiếp đánh bay Tráng Linh, bóng dáng Hùng Lực nhanh chóng bỏ chạy về phía Tiên thành.
Không đánh được ta còn không tránh được sao.
Tráng Linh bị đánh bay nằm ngất ngây trên mặt đất một lúc, rồi chậm rãi tỉnh lại.
Sau khi nhìn khắp bốn phía không phát hiện thấy bóng dáng của Hùng Lực, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Từ khi mạch Anh Hùng Mộ ta thành lập đến nay, vẫn chưa có nam nhân nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.” Tráng Linh nói.
Đảo Ẩn Linh, Từ Phàm nghe chuyện của Hùng Lực và Tráng Linh cảm thấy rất thú vị.
“Tráng Linh này thích Hùng Lực cũng không phải không có lý.”
“Hình thể nhìn những tu sĩ bình thường giống như là gà con, thì sao có thể thích được chứ.”
“Chỉ có mãnh nam mới có tư cách xứng với tráng nữ, đáng tiếc cuối cùng lại trả giá sai lầm.”
Từ Phàm thở dài một hơi vì con đường gian nan tìm kiếm tình yêu đích thật của Tráng Linh.
“Chủ nhân, thánh địa Hợp Hoan đã phát hiện kế hoạch của chúng ta.”
Sau đó Bồ Đào nói tiền nhân hậu quả của chuyện này cho Từ Phàm nghe một lượt.
“Thần con mụ nó Phong Linh Nguyệt Ảnh Tông.” Từ Phàm mắng, hắn không ngờ bản thân bịa bậy ra một cái tên trong lúc đang dạo chơi trong trò chơi lại có thể khiến những đệ tử kia thống nhất đến như vậy.
Trong tháp thí luyện ở Ẩn Linh môn, có một trò chơi đặc thù gọi là Tông Môn Vô Địch.
Sau khi tiến vào trong trò chơi này, sẽ có thể tùy ý chọn ra một tu sĩ vô địch cùng cấp bậc với người khiêu chiến từ trong tông môn này.